Chương 15
Lý Hưu Dữ nhìn người, thản nhiên doanh tiếu, cũng không định mở miệng nói một câu, thế nhưng Triệu Trường Hữu khả thập phần hài lòng, tự tin tràn đầy, dường như chính mình là đại công thần, dĩ nhiên không nhớ rõ mình còn đang trong lúc chạy trốn, thí điên thí điên hé miệng cười một tiếng đắc ý.
“Nói cho ngươi, ca ca ta Triệu Thanh Khâu chính là đương kim võ lâm cao thủ trong cao thủ hiện nay, thế nào, sợ rồi sao!”
“Trường Hữu…”
Bởi vì Triệu Thanh Khâu nghe tiếng kêu thảm thiết ở độ cao phân bối của hắn mà hỏi tới, rất xa liền nhìn Triệu Trường Hữu cùng một người đang đứng song song, chỉnh trái tim đều nhảy lên, nhưng lại không khỏi lớn giọng gọi ra tên Trường Hữu.
“Ca…”
Triệu Trường Hữu lúc này cái lỗ tai linh hoạt dường như không phải của mình, lập tức quay đầu lại trả lời.
Mắt thấy khuôn mặt tươi cười kia chói mắt, thật to nở rộ ở trước mặt mình, lại từng chút từng chút thay đổi quay đầu lại, xán lạn đối người, Lí Hưu Dữ lại đột nhiên phát hiện đây là một việc không thể dễ dàng tha thứ.
Thân thể ở một lần vì lý trí bản thân, trước khi ý thức của mình hành động lên, trơ mắt nhìn tay phải của mình cực nhanh duỗi tới, gắt gao bắt lấy vật thể tỏa ra ấm áp, mà chờ khi mình lấy lại tinh thần thì mới phát hiện, nơi phát ra nhiệt độ kia lại là cánh tay của Triệu Trường Hữu.
Triệu Trường Hữu đột nhiên bị người túm trụ, bởi vì tình trạng thình lình xảy ra bị dọa đến bảy hồn mất tám, tám phách mất bảy, cuối cùng còn lại một cái còn ở đây, nhưng bởi vì phản ứng quá kịch liệt chân đều nhuyễn rồi, tê ở nơi nào rồi.
Kinh khủng nhìn Lí Hưu Dữ gắt gao nắm lấy mình, Triệu Trường Hữu ngay cả nói cũng không, môi tím xanh sức lực hơi run run, một âm tiết cũng không phát ra được.
Triệu Thanh Khâu phía sau hắn thấy một màn như vậy, tâm thiếu chút nữa không bật ra, đầu ngón chân mạnh dùng một chút lực,ở cự ly thật xa phi thân nhảy tới, tập trung mười phần nội lực tạo thành chưởng, vừa ra tay chính là tuyệt học phích lịch chưởng, thẳng bức mạch môn của Lí Hưu Dữ.
Lý Hưu Dữ suýt nữa không tránh thoát được một kích trí mạng kia, lại bị nhân gia một chưởng làm cho cuối cùng khôi phục lý trí buông lỏng ra cánh tay bất thường, thối lui về phía sau.
Triệu Thanh Khâu nhất mã đương tiên (đầu tàu gương mẫu), lưu lại Triệu Trường Hữu bên cạnh, đưa hắn bảo hộ ở phía sau, rất sợ ra điều gì sơ suất.
Triệu Thanh Khâu vừa mới đứng vững, liền tinh tế quan sát nam nhân đẹp đến quá phận đối diện.
Mắt phượng hoa đào bởi vì quan hệ một mí, dễ dàng làm cho người ấn tượng sâu sắc, mũi rất thẳng, môi bạc lương. Da trắng nõn đến mức vô pháp tưởng tượng là một người hơn hai mươi tuổi nam tử trưởng thành nên có, vóc người thon dài, bị cẩm y mẫu đơn trên người dùng ngân tuyến thêu lên cao quý không gì sánh được, tản mát ra khí chất cao nhã.
Thế nhưng công lực vừa đảo kia hiển lộ ra trong chớp mắt không nhìn ra, được giấu giấu hảo trong thân thể, hoàn toàn không cảm nhận được, người này nhất định cường thủ sợ là ngay cả mình cũng không thể đấu lại.
Tư cập chí thử, Triệu Thanh Khâu lấy cảnh giới toàn thân lên.
Mà Lí Hưu Dữ đối diện hắn, lại không làm gì hết.
Hay là bởi vì dung mạo kinh người, đại thể lần đầu tiên nhìn thấy Lí Hưu Dữ, rất ít người có thể bảo trì trạng thái thanh tỉnh, mà Triệu Thanh Khâu cũng là một trong số không nhiều lắm kia, Lí Hưu Dữ biểu tình thản nhiên tựa hồ có một chút hương vị nhất kiến như cố.
Hai người ai cũng không có mở miệng, tiến hành không gian lặng yên giữa các cao thủ.
Thật vất vả sống lại Triệu Trường Hữu cũng mặc kệ này đó, còn đang kêu gào hô:
“Ma đầu, ca ca ta tới, còn không mau mau thúc thủ chịu trói, đem bùa hộ mệnh trả lại cho ta!”
“Ngươi nói thập ma!?”
Lí Hưu Dữ khẽ nhíu mày đã thấy bóng dáng mất hứng.
“Trường Hữu!”
Triệu Thanh Khâu sợ hắn xuất thủ bị thương Trường Hữu phía sau, vội vàng lớn tiếng quát bảo Trường Hữu dừng lại, đưa hắn che dấu về phía sau.
Đối Lí Hưu Dữ hơi hơi ôm quyền, lễ phép nói:
“Xin hỏi các hạ làm sao xưng hô?”
“Tại hạ Lí Hưu Dữ!”
Nghe một tiếng nói thản nhiên kia, Triệu Thanh Khâu kinh hãi ở nơi nào.