Chương 97
Tả Thiên Thu mũi chân vừa điểm, vừa cúi người thì rơi trên lôi đài cao bằng hai người, một bộ hôi sam đích xác Giang Nam tú phường, bởi vì rơi xuống do tác dụng của khí lưu chuyển, toàn bộ vạt áo đều bay bổng, phối lên hạc nhan một đầu, một thân vị đạo đạo cốt ngược nhau quá nặng.
Tiền nhiệm minh chủ cố ý ra một chút phong phạm đại gia, thập phần thỏa mãn hiệu quả lên sân khấu của mình, thế là vung tay lên, tụ bào rộng thùng thình như cánh đại bàng triển khai. Coi đây là tín lệnh, tiếng nổi trống vang tận mây xanh nhất thời dừng lại, dưới đài số người di chuyển, cũng theo đó mà yên tĩnh lại, ô ách ách một mảnh ngẩng đầu nhìn về phía trên đài.
Tả Thiên Thu nhìn khắp nơi một chút, cần tới đều tới, không nên tới cũng tới, thản nhiên mà cười, ôm quyền với người dưới đài:
“Tả mỗ ra mắt chư vị anh hùng!”
Tả Thiên Thu thanh âm không lớn, nhưng dùng nội lực đưa đi xa xa, cả ngoài bãi trong bãi to như vậy, ngay cả một chỗ cũng chưa từng rơi xuống, chỉ chấn vào trong tai mọi người ông ông tác hưởng, rồi lại thanh thanh sở sở truyền vào trong màng nhĩ mọi người, rõ ràng dị thường, biểu hiện ra nội công của bản thân hùng hậu.
“Tả mỗ bất tài, từng nhờ các vị anh hùng nâng đỡ, bái làm minh chủ ba năm lại thêm bảy tháng, cũng chưa từng làm ra chân chính chuyện gì, hôm nay tại hạ lại do tuổi tác đã cao, sớm đã là tâm có mà lực không đủ, hôm nay ta Tả mỗ vì để người hiền thể hiện, người tài ba nghĩa sĩ tài năng trong võ lâm, người xuất sắc đời sau xuất hiện, mưu phúc cho võ lâm ta, tạo phúc trăm họ.”
Duỗi tay từ trong lòng lấy ra một vật, bày ra thiên hạ.
Chỉ thấy vật ấy toàn một màu đen tinh khiết, ở dưới ánh dương quang, chiếu theo đó mọi người đã rõ ràng, chính là tín vật của võ lâm minh chủ.
Tả Thiên Thu đem lệnh bài minh chủ ở bốn phía giơ rồi giơ, làm cho người dưới đài có thể nhìn tỉ mỉ, sau đó xoay tay lại giao cho tôi tớ phía sau, để vào trong cái khay đỏ thẫm.
Quay người lại, tiền nhiệm minh chủ vẻ mặt đại nghĩa:
“Hôm nay, theo quy củ của chúng anh hùng nghị định, nhấc tay luận võ, người thắng làm vua. Nhưng đao thương quyền cước không có mắt, mong rằng các vị cân nhắc!”
Tả Thiên Thu tiếng nói còn chưa hết, thì từ dưới đài lủi lên một gã đại hán, tay cầm song chuy, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì.
Đại hán ngay cả lễ cũng không làm, phì một ngụm phun trên mặt đất, lộ ra một cái răng vàng chính hiệu:
“Mặc mặc tích tích, lão tử lại không quen nhìn một bộ dáng này của các ngươi, ngươi vẫn là mau mau xuống dưới, đừng chậm trễ thời gian lão tử làm minh chủ!”
Sắc mặt Tả Thiên Thu xoát một cái đã có chút khó coi, ngược lại là mỉm cười khinh miệt cười nói:
“Vậy thử xem năng lực của vị anh hùng này rồi, mời!”
Trên đài đại hán này không biết sống ch.ết còn đang kêu gào:
“Tới tới, nhanh bắt đầu một chút, là nam nhân thì động tác nhanh lên một chút, chờ gia gia thắng, cũng hảo đi xem vị trí minh chủ kia là có phải làm từ vàng không!”
Dưới đài nhất thời một mảnh ồ lên, bắt đầu xì xào.
Hoàng kiểm này nói:
“Gia khỏa này thực sự là không muốn sống nữa!”
Lam kiểm kia đáp:
“Vậy a, hắn chính là Sơn Đông Vương Hiển, người tặng danh hiệu Lý Qùy điên, với đại chùy kia quét ngang Sơn Đông Tế Châu phủ, cho tới bây giờ chưa gặp qua địch thủ!”
Lý Qùy: một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc, tính tình chất phác, tinh thần phản kháng cao, nóng vội đôi khi lỗ mãng. Ở đây còn thêm cái tính điên thì còn thành gì mọi người đều biết rồi: “>
Còn có hắc kiểm cười nhạo:
“Đang nổi danh cũng chưa tới phiên hắn a, Kim Kiếm phủ, Vô Cực sơn trang còn chưa động, hắn đã chạy tới thể hiện, thực sự là ngại ch.ết quá mau rồi!”
hắc kiểm, lam kiểm, hoàng kiểm: tương tự như Giáp Ất Bính Đinh, những người không quan trọng, không cần chú ý.
Sau đó lại được minh bạch giảng đạo:
“Vừa gặp các ngươi thì đều không biết, kia Tả lão nhi để minh chủ bảo tọa ở đó, sao lại đơn giản buông tay, người ta là lưu lại vị trí đó cho nhi tử của hắn Tả Tàn Niệm, các ngươi còn đang tranh giành gì, đều đã điều động nội bộ sự tình hảo rồi!”
Bọn họ còn đang ầm ĩ, trên đài lại đã sớm ra vẻ phách lối, đánh tới một chỗ rồi…