Chương 70: Nhân khi rảnh rỗi
“Rốt cuộc là y làm sao thế?” – Tư Đồ nóng nảy tới mức bốc khói đỉnh đầu rồi cứ lẩn quẩn mãi sau lưng Mộc Lăng – “Nhà ngươi đã bốc thuốc chưa? Ngươi không phải thần y đó sao? Đã hai ngày qua rồi vì sao lại không khá hơn chút nào?”
Mộc Lăng trợn mắt lên ngó trời – “Ta là thần y chớ không phải thần tiên, nhà ngươi tưởng rằng ta hốt đại một thang thuốc là trị bệnh gì cũng được hửm? Bệnh tới nhanh như núi đổ mà bệnh đi chậm như kéo tơ ngươi có biết không?”
“Không biết!” – Tư Đồ trợn mắt – “Thế nào thì thế, ngươi trị không hết được cho y thì là đồ lang băm!”
“Tư Đồ Ngận Suất!” – Mộc Lăng nổi giận – “Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy nhé. Ai bảo nhà ngươi thường ngày không biết kềm chế mà miệt mài quá độ, Tiểu Hoàng còn nhỏ ngươi có biết không hả?”
“Sinh hoạt phu thê hiển nhiên không có không xong, nếu không thì thành thân để làm gì?” – Tư Đồ tiếp tục trợn trừng – “Ngươi đừng có mà đi ngoài không được thì trách cái hầm cầu![1] Đồ lang băm!”
“Ngươi dám nói lão tử là lang băm?!” – Mộc Lăng vung tay hất đổ chiếc bàn, xong rồi xắn tay áo lên – “Lão tử liều mạng với ngươi!”
Tư Đồ nhếch chân mày – “Ngươi mà đụng vào ta được sao? Hơn nữa, ta còn phải giữ cái mạng nhà ngươi để cứu Tiên Tiên. Đợi khi cứu được người rồi thì ta giết ch.ết ngươi!”
“Đã bảo là y đã phải vất vả lâu ngày nên sinh bệnh, cần từ từ điều dưỡng!” – Mộc Lăng rống to – “Thuốc chỉ có thể điều trị chứ không thể nào chữa lành ngay lập tức, ngươi có thông được hay không?!”
Tư Đồ bĩu môi – “Cái gì mà điều với chả dưỡng? Ngươi nhìn y đi, yếu ớt cứ như là… A.” – Tư Đồ bất thình lình vỗ vỗ đầu – “Ngươi nói, có phải Tiên Tiên có thể nào đã có hay không?!”
…Im lặng một hồi sau, rồi thấy Mộc Lăng cầm cái khay quất vào mặt Tư Đồ – “Có cái đầu nhà ngươi! Bộ t*ng trùng vào óc à? Nam nhân sao lại có được?!”
“Trời sanh ta mạnh mẽ mà!” – Tư Đồ rờ rờ cằm – “Với cả, Tiên Tiên cũng là thần tiên, nói không chừng…Chao, nếu là con gái thì đặt là Tư Đồ Tiên, con trai thì kêu là Tư Đồ Hoàng.”
Khóe miệng Mộc Lăng méo xệch, y nhìn hắn chằm chằm hồi lâu rồi lại tuôn thêm một câu – “Chính ngươi nên đổi tên lại thành Tư Đồ Hạ Lưu mới hay nhất đó!” – Nói đoạn rồi đùng đùng nóng giận bỏ đi, nhưng cũng không quên quay đầu lại nhắc nhở – “Mấy ngày nay ngàn vạn lần ngươi không thể…”
“Xéo mau đi!” – Tư Đồ phe phẩy tay đuổi y – “Còn cần ngươi nói à? Tưởng ta là cầm thú chắc?”
Mộc Lăng lườm hắn rồi lắc lắc đầu bỏ đi, trong miệng y thì hùng hổ bảo – Mấy bữa nay người bị thương trong Hắc Vân Bảo đã lên đến một số rất đông, mỗi người y đều phải điều trị cẩn thận, nhưng cái tên Tư Đồ kia vẫn cứ đeo bám y mỗi ngày kêu chữa khỏi cho Tiên Tiên bảo bối nhà hắn…Mệt ch.ết đi!
Đuổi Mộc Lăng đi xong rồi, Tư Đồ trở lại bên giường Tiểu Hoàng, thấy y mặt mũi hây hây đỏ, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên vầng trán, yếu ớt nằm vùi trong chăn. Tiểu hài tử ngủ mê hết cả ngày liền, mấy lúc thảng hoặc tỉnh dậy cũng rất mơ màng, cơm đút không chịu ăn, chỉ có đôi lần nhấp chút nước nhưng rồi cũng nôn ra cả. Hai ngày nay y chỉ cầm cự nhờ vào chén thuốc mà Mộc Lăng sắc cho. Cơ thể y vốn đã gầy, bây giờ nằm duới lớp chăn dày sụ ấy trông lại càng thêm nhỏ xíu. Lòng Tư Đồ nóng như lửa đốt, hắn ta cũng đau lòng sắp ch.ết đi rồi. Cả ngày hắn cứ chộn rộn khẩn trương, sùi bọt cả ra ngoài mép, còn trong mắt hằn đầy những đường gân máu. Cứ hễ dùng xong một chén trà nhỏ lại phải đi lau mồ hôi cho Tiểu Hoàng, lấy chiếc đũa con mớm mớm nước vào môi tiểu hài tử, còn thuốc thang thì cũng dùng miệng mình truyền qua cho Tiểu Hoàng uống. Thật đắng quá chừng, khi đã vào đến miệng tiểu hài tử rồi mà hắn vẫn còn thấy đắng nghét. Hắn rủa thầm, tên Mộc Lăng đúng là vô dụng, thế quái nào mà thuốc thang bốc ra lại đắng như vầy?
Hai ngày Tiểu Hoàng bị ốm cũng là hai ngày Tư Đồ cứ lục lọi đằng trên đâm sầm đằng d"ưới, khiến cho hết thảy Hắc Vân Bảo gà bay chó sủa. Hắn thấy ai cũng không vừa mắt, các vị phó bang chủ nhân lúc vừa sau cuộc chiến phải lo dọn dẹp trước sau mà né hắn ra thật xa, một chút can đảm xuất hiện trước mặt Tư Đồ cũng không có.
Còn những cái tên mà Mộc Lăng dùng để gọi Tư Đồ đã chuyển từ Tư Đồ Khùng Điên sang Tư Đồ t*ng trùng, rồi Tư Đồ Lưu Manh, Tư Đồ Cầm Thú…và rồi thì là Tư Đồ Đại Ma Quỷ.
Tiểu Hoàng vẫn còn mê man, không ăn không uống cũng không nhận thức được ai cả. Đến khuya ngày thứ hai, Tư Đồ nhìn thấy trời cũng sắp ló dạng thì nghĩ bản thân hắn cũng sắp phát rồ rồi.
“Tiên Tiên” – Tư Đồ tựa vào bên gối Tiểu Hoàng, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm nhũn của tiểu hài tử, đặt đầu vào bên cạnh chiếc cổ của y mà không ngừng dụi tới dụi lui – “Ngươi tỉnh dậy đi, nhìn ta một cái rồi hẵng ngủ tiếp…”
Cứ thủ thỉ như thế mãi một hồi, Tư Đồ đột nhiên cảm giác thấy ngón tay của Tiểu Hoàng khẽ co giật. Hắn mừng rỡ ngước mắt lên, nhìn thấy hàng mi dài của Tiểu Hoàng bất chợt run lên đôi lần rồi khẽ mơ màng mở mắt. Đôi ngươi y vẫn cứ trong ngời như thế…Tiểu Hoàng mở mắt ra rồi, nhìn thấy hắn xong mới nhẹ giọng gọi một tiếng – “Tư Đồ…”
“Tiên.. Tiên Tiên ngươi tỉnh rồi…” – Tư Đồ chợt vùng dậy, cuống cuống quýt quýt một lúc rồi mới phản ứng bằng cách lao ra ngoài, vừa chạy vừa gọi to – “Đầu Gỗ! Đầu Gỗ thối, mau đến xem đi, Tiên Tiên tỉnh rồi!”
Vì thế, Mộc Lăng chỉ vừa mới ngả lưng chợp mắt chưa đầy một canh giờ sau ba ngày bận rộn đã bị Tư Đồ tàn nhẫn dựng dậy khỏi giường, tha đến bên giường Tiểu Hoàng.
Đáng hận tới mức Mộc Lăng những muốn vứt gã Tư Đồ kia vào lò lửa nấu thuốc luyện thành một viên hoàn Thập toàn đại bổ!
“Ừm! Khá hơn rồi đấy!” – Mộc Lăng chẩn mạch xong thì hài lòng gật gù, thấy Tiểu Hoàng vẫn nằm vùi trong chăn đệm mềm mại, ngay cả một tiếng nói nhỏ cũng không cất lên thành lời, trông rất khả ái thì Mộc Lăng nhịn không được vươn đầu ngón tay sang nhéo bên má mềm mềm của y, thế nhưng bị Tư Đồ giằng ra cái một. Hắn gầm gừ – “Chỉ cho ngươi xem bệnh, dám ăn đậu hũ ta chém ngón tay ngươi.”
“Bảo vật đấy à?!” – Mộc Lăng bất mãn – “Đụng thôi cũng không cho.”
Tư Đồ trừng mắt – “Mau xem bệnh đi, nhìn xong thì xéo về ngủ, tốt nhất là ngủ luôn cho tới một năm rưỡi sau luôn để đỡ ra ngoài gây hại cho người dân lương thiện!”
“Ta phi!” – Mộc Lăng ném một cái nhìn khinh bỉ, y quay lại nhìn thì thấy sắc mặt của Tiểu Hoàng dù vẫn yếu ớt và trắng nhợt nhưng đã không còn vẻ xám xanh như ban đầu. Y thở hắt ra nhẹ nhõm rồi thấp giọng hỏi han – “Tiểu Tiên Tiên sao rồi? Còn khó chịu ở đâu?”
Tiểu Hoàng mấp máy môi, lí nhí nói – “Cổ họng đau, trên người đau, không có chút sức lực nào cả, nóng nữa…”
“Là do nhiễm thương hàn đến tận gân cốt, xong lại phải làm việc mệt nhọc quá sức đó.” – Mộc Lăng cười nói – “Cứ điều trị thêm một thời gian nữa là khỏi thôi, có điều trong lúc này ngươi không được lo toan nhiều nữa, biết không?”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng gật đầu, trông thấy gã Tư Đồ đang đứng phía sau Mộc Lăng đang khẩn trương đến nỗi vò đầu bứt tai rồi gằn giọng hỏi Mộc Lăng – “Ngươi nói xong chưa? Đã đủ chưa?”
Mộc Lăng liếc hắn, bất đắc dĩ nói – “Tiểu Tiên Tiên có đói bụng không?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Đói hở?!” – Tư Đồ hấp tấp gọi người – “Người đâu…”
“Ai, thôi được rồi, nhà ngươi đừng hành hạ người ta không ngủ được!” – Mộc Lăng cản Tư Đồ lại – “Ta đi nấu cho Tiểu Hoàng ít cháo thuốc, ngươi ở lại đây với y đi.” – Nói rồi thì đứng dậy, bất đồ vươn tay ra xoa lên khuôn mặt mềm mại của Tiểu Hoàng một cái xong quay lưng bỏ chạy, phía sau bay tới cái ghế bị Tư Đồ ném tới…Chật vật lắm mới tránh né được, Mộc Lăng vỗ về ***g ngực – A di đà Phật!
“Đã thấy khỏe hơn chưa?” – Tư Đồ ân cần đến bên mép giường Tiểu Hoàng, lau đi mồ hôi ẩm ướt trên trán y.
“Ưm… nóng quá.” – Tiểu Hoàng khẽ cục cựa trong chăn mấy cái, nhỏ giọng oán trách – “Chăn nặng quá đi.”
“Đừng nhúc nhích!” – Tư Đồ ghìm Tiểu Hoàng lại – “Đầu Gỗ kêu là ngươi phải ra mồ hôi mới khỏe, sau đó là ổn thôi. Bây giờ ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, sáng sớm mai nếu như khỏe lại thì ta đưa ngươi đi ngâm suối nước nóng.”
Tiểu Hoàng trước giờ vẫn luôn rất mực nghe lời. Dù cho còn khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn gật đầu. Tư Đồ càng thương nhiều hơn, bèn vắt ướt một chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau trán cho Tiểu Hoàng, ghé vào bên tai y nói nhỏ – “Ngủ trước đi đã, khi nào Mộc Lăng nấu cháo thuốc xong thì sẽ gọi ngươi dậy ăn.”
“Không buồn ngủ nữa.” – Tiểu Hoàng vươn vai dưới lớp chăn rồi khẽ kéo kéo vạt áo Tư Đồ, nhỏ giọng hỏi – “Sao cả rồi? Hắc Vân Bảo có tử thương nhiều hay không?”
“Không có.” – Tư Đồ nghiêng người sang, bảo – “Các huynh đệ đều không sao. Nhưng ngươi ấy, không nghe Mộc Lăng nói đó à? Không được lo lắng nữa!”
“Chỉ hỏi một chút thôi mà…” – Tiểu Hoàng rúc người vào trong giường rồi vỗ vỗ lên chiếc gối bên cạnh mình, mỉm cười với Tư Đồ.
Tư Đồ hồng hộc thở, tự nhắc nhở mình – Tư Đồ, mi không phải là thứ t*ng trùng xông vào não, tuyệt đối không được xằng bậy nha! Nếu không thì thật sự sẽ thành cầm thú nha! Tư Đồ nhẫn nhịn xong rồi lại nằm xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, mỉm cười đối diện với y – “Ngươi thật làm ta hoảng sợ muốn ch.ết, sao tự dưng lại ốm hử?”
“Ta có một giấc mơ rất lạ lùng…” – Tiểu Hoàng nhớ lại.
“Mơ gì?” – Tư Đồ cười hỏi.
“Ưm…Mơ thấy Ân Tịch Ly.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói.
“Sao?” – Tư Đồ nhướn mày – “Ông cha ma quỷ vô trách nhiệm của ngươi đã nói với ngươi cái gì?”
Tiểu Hoàng cho Tư Đồ một cái đấm khẽ, rồi còn trừng mắt lên nhìn. Cơ mà hiện giờ y đang yếu ớt, cái trừng mắt kia khiến cho Tư Đồ tê dại hết các khớp xương, chịu không nổi phải chồm qua cắn bên má Tiểu Hoàng một cái.
“Ân Tịch Ly, người bảo rằng người còn sống.” – Tiểu Hoàng nhỏ tiếng cười – “Người bảo ta phải làm cho tốt, sau này người sẽ đến thăm ta.”
“Hừm…” – Tư Đồ bĩu môi – “Ai cần ông ta tới thăm chứ, có điều nể mặt ông ta là nhạc phụ đại nhân của ta, ta nhịn vậy.”
“Người còn nói…Muốn huynh dạy võ công cho Ngao Thịnh.” – Tiểu Hoàng đột nhiên bảo.
“Hử?!” – Tư Đồ tức giận – “Tên tiểu bại hoại kia?!”
“Sao huynh nói như vậy được?” – Tiểu Hoàng bác lại – “Nó chỉ là tuổi còn nhỏ…Nếu nó đã được phong là thái tử thì sớm muộn gì cũng sẽ được đón trở về hoàng cung. Vào trong đó rồi thì lòng người hiểm ác, nó chỉ có thể tự bảo vệ lấy bản thân mình…Khụ khụ.” – Tiểu Hoàng chỉ sốt ruột một chút thôi thì đã ho khan rồi.
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng ho thì chùng lòng xuống. Hắn nhanh nhẹn vỗ về trên lưng Tiểu Hoàng – “Được rồi được rồi, ngươi nói sao thì làm thế đi, ta mà dạy thì thằng nhỏ còn không nên người sao?”
“Ừ nhé.” – Tiểu Hoàng gật đầu rồi mãn nguyện nhoẻn cười.
“Nhạc phụ đại nhân có nhắc tới ta không?” – Tư Đồ hào hứng, nhích lại gần hỏi thêm.
Tiểu Hoàng bị hắn chọc cho mỉm cười – “Người chỉ nói có mấy câu thôi, nhưng mà cuối cùng thì cũng có nói rằng, huynh rất tốt…Sau đó thì ta thấy người ra đi cùng với ai đó. Kẻ kia có gì đó giống huynh.”
“Vậy à?” – Tư Đồ chớp mắt – “Lẽ nào là cha ta? Sai rồi, lão già ấy đã ngỏm từ mấy chục năm trước còn đâu.”
“Huynh lại nói bậy!” – Tiểu Hoàng bất đắc dĩ – “Ta đang nói, người kia cũng vận màu đen toàn thân, vóc người rất cao, và nhìn qua thì cũng ấm áp dịu dàng như thế…”
“Ngươi nói ta ấm áp dịu dàng hửm?” – Tư Đồ sướng rơn giữ lấy Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, gần đây ngươi rất chủ động đó!”
“Ta nghĩ ngươi là ôn thần thì có!” – Từ phía sau có tiếng nói lạnh lùng cất lên. Tư Đồ chợt co giật khóe mi, quay đầu lại nhìn quả nhiên thấy Mộc Lăng đang bưng một bát cháo nóng hôi hổi đứng ở đằng sau nhìn hắn khinh bỉ.
Tư Đồ mau chóng đứng dậy, nâng Tiểu Hoàng lên rồi đặt say lưng y hai lớp đệm để y dựa vào, rồi đón lấy chén cháo từ tay Mộc Lăng để đút cho Tiểu Hoàng.
Đó là một bát cháo cẩu kỷ[2] rất giản đơn, trên mặt có rắc một lớp gừng và hành thái sợi nhỏ, hơi nóng tỏa lên nghi ngút. Khi ngậm trong miệng thì nghe thoảng hương cay và vị ngọt nhẹ, ăn rất dễ chịu.
Tư Đồ chăm chú đút cháo, Tiểu Hoàng chăm chú ăn cháo. Mộc Lăng kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống bên cạnh, bảo – “Thám báo từ kinh thành mới trở về báo lại, đoàn nhân mã đến đón Ngao Thịnh đã ra khỏi thành, chưa đến mười ngày nữa là đến được Hắc Vân Bảo rồi.”
Tư Đồ gật gù rồi nhìn sang Tiểu Hoàng, bắt gặp một chút không đành lòng trong đôi mắt y. Hắn hiểu rõ, y đang sợ rằng về sau Ngao Thịnh phải đơn độc đối mặt với những hung hiểm chốn hoàng cung. Hắn sảng khoái bảo – “Đừng lo, ngày mai chúng ta cùng dắt nó tới suối nước nóng. Ngươi dạy nó kế sách, ta dạy nó công phu, tới lúc nó phải về cung thì ta sẽ phái Tương Thanh đi cùng thằng bé.”
“Thật ư?” – Tiểu Hoàng vui mừng quá đỗi, Tương Thanh xưa nay rất biết lắng nghe mà khả năng cũng rất cao, nếu để cho y theo Ngao Thịnh thì thật sự không phải lo lắng gì nữa!
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng tươi cười rạng rỡ thì trong lòng ấm nóng. Hắn nghiêng người sang vênh mặt lên – “Chỉ cần người thích thì cho ngươi mạng của ta cũng được đấy.”
Mộc Lăng bất giác lẩy bẩy, lắc đầu bưng mâm bát ra ngoài rồi thấy da gà nổi hết cả người.