Chương 101: Rơi vào tuyệt cảnh
“Nữ nhân? Ha ha ha…” – Tư Đồ bị bức chiếu thư đặt trên đùi khiến cho cười phá lên ha hả, vừa cười vừa lắc đầu – “Lão già này điên rồi…Ngay cả chủ ý này cũng nghĩ ra cho được. Tiên Tiên ngươi thật là giỏi, cả như vậy cũng đoán ra được.”
Mộc Lăng cũng cười mỏi cả miệng – “Ôi mẹ ơi, lão hoàng đế này có khả năng lừa người ta quá đi chứ, mắc cười ch.ết bỏ đấy.”
Tiểu Hoàng nhìn hai người ở trước mặt y cười nắc cười nẻ đến lăn lộn mà dở cười dở khóc, bất đắc dĩ lắc đầu – “Các huynh đừng có cười nữa, khó lường đấy biết không?”
“Ta biết chứ.” – Tư Đồ phẩy phẩy tay – “Cơ mà Tiên Tiên, ngươi phải để ta cười thêm tí nữa đã, cái này thật là cười lăn lộn luôn đấy.”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ còn đang ôm bụng cười sằng sặc bèn không còn nhịn nổi nữa, bước lên tung cho hắn một cước.
Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng thở phì phò thì rốt cuộc mới chịu nhịn không cười nữa, hỏi – “Tiếp sau là gì đây?”
“Hoàng đế muốn ta và Ngao Thịnh cùng tranh ngôi hoàng đế.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng nói.
“Thôi đi, ngươi đoạt cái ngôi hoàng đế chó má đấy làm quái gì.” – Tư Đồ bĩu môi – “Lão có dằn vặt ngươi cũng vô dụng thôi.”
“Nhưng Thịnh Nhi sẽ không nghĩ như vậy đâu.” – Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ và Mộc Lăng một cái – “Nếu như không thể chứng minh ta không phải là con ruột của hoàng đế, không có cách nào để tranh ngôi hoàng đế với đệ ấy, chỉ e rằng sự tồn tại của chúng ta sẽ trở thành một mối tâm bệnh của Thịnh Nhi. Bây giờ thì không nói gì rồi, nhưng mai này cũng sẽ…Kiếp nạn ba năm không đáng sợ, đáng sợ nhất là biến thành kiếp số vĩnh viễn ấy.”
“Đừng hấp tấp thế.” – Tư Đồ thấy bộ dáng sốt ruột của Tiểu Hoàng thì rất thương, bèn nhanh chóng ôm y trấn an – “Ta có cách, chỉ cần tìm ra Ân Tịch Ly, sau đó làm rõ hết mọi chuyện để cho người trong thiên hạ nhìn vào, chứng minh ông ta là nam là xong chứ gì?”
“Khụ, khụ…” – Mộc Lăng ho sặc hết một ngụm, nói chẳng nên hơi, không làm gì khác được ngoài chuyện giơ ngón tay cái lên với Tư Đồ – “Cao kiến!”
Tiểu Hoàng bị Tư Đồ chọc đến tức cười, cầm lấy cánh tay mà Tư Dồ đang ôm mình mà cắn một phát hung dữ lên – “Huynh lại nói bậy nữa!”
Tư Đồ hoảng sợ nhìn Tiểu Hoàng bị chọc cho tức đến đỗi mặt đỏ bừng bừng thì mặt dày lên vươn đầu lưỡi ra – “Tiên Tiên, lãng phí quá nha, cắn ở đây này.” – Vừa nói vừa chồm qua.
Tiểu Hoàng thật sự bị Tư Đồ chọc cho tức ch.ết đi thôi. Rốt cuộc y ngồi phắt xuống trên người hắn, không buồn nhìn hắn. Lúc này Tư Đồ mới kềm chế bớt lại một chút, ôm Tiểu Hoàng mà vỗ về, hôn lên má y – “Được rồi, không chọc ngươi nữa, ngươi nói bây giờ phải làm gì mới được?”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một chút – “Cứ y theo kế hoạch mà tiến hành. Còn mọi việc, đều đành trông vào Ngao Thịnh sẽ làm gì mà thôi.”
Tư Đồ cau mày – “Nếu tên tiểu thử đó mà có lòng xấu xa, lão tử sẽ giết hắn.”
Tiểu Hoàng trừng mắt với hắn – “Giết Thịnh Nhi thì ai làm hoàng đế? Huynh nghĩ ta sẽ làm à?”
Tư Đồ nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng phải, hắn còn muốn cùng bảo bối nhà hắn đi du sơn ngoạn thủy ruổi ngựa khắp gầm trời này cơ mà, ai mà muốn làm thứ hoàng đế đồ bỏ đó chứ. Thấy Tiểu Hoàng trợn mắt lên, trong mắt y có hắn, Tư Đồ nghiêm mặt lại nói – “Tiên Tiên, gần đây ngươi đối với ta rất hung dữ, thật là bội tình bạc nghĩa!”
Tiểu Hoàng không nói gì cả, da mặt của Tư Đồ càng lúc lại càng dày tợn.
Lúc này đây lòng Tiểu Hoàng rối như tơ vò. Về phía Ngao Thịnh thì mỗi ngày càng trở nên bất an hơn. Mấy ngày nay tin tức chuyện hoàng đế muốn lập Tiểu Hoàng làm thái tử hầu như đã lan truyền ra khắp thiên hạ. Bởi Tiểu Hoàng có bán tiên thể, có thể nhìn thấy được thiên cơ và có khả năng mà quỷ thần cũng khó lường, lại vừa là hậu nhân của Thần toán…Rất nhiều người nghĩ Hoàng Bán Tiên thích hợp làm hoàng đế hơn hẳn. Tự đáy lòng của hắn, Ngao Thịnh cũng có một chút hoài nghi. Tiểu Hoàng và hắn là anh em cùng mẹ khác cha, Ân Tịch Ly không phải là nữ nhân, điều này hắn biết rất rõ ràng là vậy. Nhưng mà…nhưng mà quả thật hoàng đế yêu Ân Tịch Ly hơn hẳn mẫu hậu của hắn, nếu như ông ta không thật sự muốn cho Tiểu Hoàng làm hoàng đế, thì cần gì đến mình và Thần Quý phải tàn sát lẫn nhau… Giờ đây nhân mã hắn đang sử dụng trừ một phần cấm quân ra, còn lại hầu hết đều là của Tiểu Hoàng. Hắc Vân Bảo là của Tiểu Hoàng, Tô Mẫn của Nam Quốc là cô cô của Tiểu Hoàng nốt…Ngay cả Tương Thanh ở bên cạnh hắn, là người hắn tin tưởng nhất cũng là của Hắc Vân Bảo, cũng tính là của Tiểu Hoàng rồi! Càng suy nghĩ lòng hắn càng lạnh lẽo, Ngao Thịnh ngồi bên soái án, bắt đầu ngơ ngác.
Nhưng có một vài chuyện khi càng nghĩ tới thì càng thêm phiền muộn. Ngao Thịnh ngồi mà bất an, đành đứng phắt dậy bước ra khỏi lều lớn mà đi dạo một vòng. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước chân đã nghe thấy tiếng xì xầm của bọn quân lính, bảo rằng Tiểu Hoàng trạch tâm nhân hậu, nếu như y có thể làm hoàng đế, còn được cả ông trời phù hộ, đến lúc đó thật sự rất có thể được quốc thái dân an.
Áp lực của Ngao Thịnh càng nặng nề thêm nữa. Hắn quay lưng bỏ về trong lều, rồi đột nhiên nhớ đến lúc trước khi đi Tiểu Hoàng đã đưa cho hắn một phong thư, dặn rằng lúc mà hắn không thể nghĩ ra được gì cả thì hãy mở ra đọc. Nhớ đến đấy, hắn vội vàng rút phong thư, mở ra xem.
Bên trong bao, trừ phần thư hàm mà Tiểu Hoàng tự tay viết, còn có một tấm địa đồ bằng da dê, nhìn sơ qua cũng biết là do Tiểu Hoàng tự tay vẽ lấy.
Nội dung trên bức thư hàm thật ra rất giản đơn, đại thể viết rằng, Tiểu Hoàng đã sớm ngờ vực ra hoàng đế sẽ bày đến màn kịch lúc này, có điều đây cũng là chiêu cuối cùng của ông ta. Y bảo Ngao Thịnh không cần quan tâm tới, vì căn bản, Tiểu Hoàng không có lòng dạ nào để màng đến ngôi vị hoàng đế cả. Mặt khác, thật sự y không hề có huyết thống của hoàng gia, không có khả năng để làm hoàng đế. Đi kèm với lá thư, là bức địa mạch đồ trải dài từ Thục Trung cho tới tận kinh thành. Nếu đi qua đường địa mạch này, có thể trong vòng ba ngày chóng vánh ập tới đoạt hoàng thành mà thần không biết, quỷ không hay. Dù cho hoàng đế có trăm tính ngàn tính, cũng không thể nào đoán được Ngao Thịnh có thể trong ba ngày ngắn ngủi có thể dẫn binh mã đánh tới hoàng thành. Tới lúc đó nếu ông ta chưa chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn sẽ tháo chạy về hước Bắc. Khi ấy, Ngao Thịnh có thể nhập hoàng thành trước để đăng cơ, còn về hoàng đế chạy về phương Bắc…Tiểu Hoàng đã an bài nhân mã để thu phục ông ta.
Ngao Thịnh đọc xong lá thư thì im lặng mãi hồi lâu, rồi đứng dậy đi đến gặp Tô Mẫn, đưa lá thư cho bà xem qua. Tô Mẫn lập tức sắp xếp quân đội, suốt đêm chạy vào bên trong địa mạch, đi thẳng đến kinh thành.
Trước khi xuống địa mạch, Ngao Thịnh hỏi Tô Mẫn – “Bà nghĩ, là Tiểu Hoàng làm hoàng đế sẽ tốt, hay là ta làm sẽ tốt?”
Tô Mẫn quan sát Ngao Thịnh từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười nhạt – “Ai tốt ai xấu không quan trọng, quan trọng là…ta không muốn đứa cháu bảo bối của ta đi làm cái thứ hoàng đế đồ bỏ ấy!” – Nói đoạn, bà dẫn binh đi xuống động, tiến về hoàng thành.
Song song lúc đó, hoàng thượng hạ chiếu thư. Vào lúc chính ngọ của ba ngày sau, tại tế đàn tổ tiên, phong cho Tiểu Hoàng làm hoàng tử. Đồng thời phái một số lượng lớn quân canh giữ ở các chốt gác trong ngoài thành, hầu như bao kín hoàng thành lại. Mặt khác, ông ta còn cho triệu tập rất nhiều quân trú ở phía Bắc vào hoàng thành.
Ba ngày ấy, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng. Tiểu Hoàng sắp xếp cho kế hoạch cùng ngày với đại điển, Tương Thanh ra đi bảo vệ cho Ngao Thịnh. Vì đến khi Ngao Thịnh dẫn binh tiến đến tất nhiên sẽ phải đứng ở đầu sóng gió, nhiệm vụ chủ yếu của Tương Thanh là bảo vệ Ngao Thịnh thật tốt. Vạn nhất Ngao Thịnh có làm điều gì sai lầm thì thất bại chỉ là trong gang tấc mà thôi.
Ở phía bên kia, Mộc Lăng và Tư Đồ sẽ phụ trách hai cửa thành. Tư Đồ sẽ đánh mở đường cửa hoàng thành phía nam, cũng là cửa có nhiều trọng binh canh gác nhất. Như vậy, người của Ngao Thịnh sẽ nhanh chóng lọt qua khỏi cửa thành. Còn Mộc Lăng thì sẽ dẫn người đến đóng tại thành bắc, vì binh mã của hoàng đế ở phương bắc sẽ đến trước so với viện quân của chúng ta, tuyệt đối không thể để thả cho đội quân này kéo đến rồi giao chiến với viện quân, cho nên tốt nhất là sẽ giải quyết hết chúng ở hoàng thành.
“Còn ngươi thì sao?” – Tư Đồ vừa nghe qua đã trừng mắt lên – “Ngươi muốn ta để cho ngươi một thân một mình đi dự đại điển à? Ai sẽ bảo vệ ngươi an toàn hử?”
Tiểu Hoàng trầm mặc một hồi rồi nói – “Ba bước này, chỉ cần một người trong chúng ta phạm sai lầm, đều có thể thành vạn kiếp bất phục… Ta có thể tự bảo vệ được mình, dù sao cũng chỉ là một lúc chóng qua mà thôi, hơn nữa bốn phía khuôn viên tế đàn đều trống trải trăm dặm, dù có huynh ở đó cũng chỉ có thể nấp ở rất xa…Có xảy ra việc gì thì ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
Tư Đồ nhíu mày thật sâu, lúc nguy nan như thế này mà để cho Tiểu Hoàng đơn độc đi vào hang cọp…Làm sao hắn có thể yên tâm bây giờ?
“Yên tâm đi, ám vệ của huynh không phải luôn đi theo ta sao. Bọn họ đều giỏi giang như thế, tí nhất cũng sẽ bảo vệ cho ta được mấy canh giờ, sẽ không sao cả đâu mà!” – Tiểu Hoàng hít sâu một hơi rồi vỗ về bờ vai Tư Đồ – “Huynh đã cùng ta đi bao nhiêu lâu như thế, ít nhất cũng phải để cho ta tự mình đi vài bước, không được như thế thì làm sao sau này có thể đi đến cuối cùng đây?”
Tư Đồ ôm lấy Tiểu Hoàng vào lòng, hôn lên mái tóc y – “Ngươi mặc nhuyễn giáp vào, cố gắng cầm cự nửa canh giờ thôi, chỉ cần nửa canh giờ ta sẽ có thể phá xong cửa thành, sau đó lập tức sẽ quay trở lại cứu ngươi, ngàn vạn lần ngươi đừng xảy ra chuyện gì hết đấy!”
Tiểu Hoàng gật đầu ôm Tư Đồ – “Tư Đồ, một cửa cuối cùng này, nhất định chúng ta sẽ có thể vượt qua.”
…
Ba ngày sau, bầu trời xám xịt, không một chút gì nhìn ra không khí hân hoan tưng bừng của ngày lễ. Tiểu Hoàng thay quan phục, lên xe ngựa vào hoàng cung, đi về phía tế đàn.
Bốn phía quan tế đàn đều có quan viên quỳ rạp, hầu như tất cả văn võ triều đình đều kéo tới. Tiểu Hoàng thân vận quan phục màu trắng tinh tươm, phía đuôi áo phía sau trải ra thật dài, mái tóc dài phủ quá đôi vai, trông như một vị thiên nhân từ nơi xa xa chầm chậm bước về phía tế đàn. Ngày hôm nay, khí sắc của hoàng đế nhìn không tệ chút nào, trên người mặc long bào sáng chói, thay vào vẻ nhợt nhạt thường thấy trên khuôn mặt ông ta là một vẻ hồng hào tươi tỉnh.
Tiểu Hoàng bước đến tế đàn, từng bước một đi về phía hoàng đế. Trong tay hoàng đế cầm một chiếc ngân quan. Điển lễ hôm nay chính là vì hoàng đế muốn tự ông ta vấn tóc cho Tiểu Hoàng, đội lên cho y chiếc ngân quan tượng trưng cho thân phận hoàng tử.
Vào giữa trưa, mà trời xám xịt như tro.
Tiểu Hoàng từ tốn đi đến trước mặt hoàng đế. Hoàng đế đưa tay vuốt lên tóc Tiểu Hoàng đầy trìu mến, ông thì thầm – “Con hẳn đã đọc qua quyển sổ ấy rồi…Chắc là con đã biết, dù cho con là do hoàng hậu sinh ra, nhưng thật sự là hài tử của ta và Tịch Ly…Ta sẽ khiến con trở thành hoàng thái tử chân chính.”
Tiểu Hoàng chợt nhớ đến bức họa vẽ trên trang sách ấy, hết cả người y run rẩy, khuôn mặt cố nén một nét chán ghét và giận dữ.
Hoàng đế quan sát sắc diện của Tiểu Hoàng, khuôn mặt ông ta chậm chạp vẽ lên một ý cười. Ông cầm lấy ngân quan, lúc đang định vấn tóc lên cho Tiểu Hoàng thì nhác nghe thấy phía ngòai thành bất thình lình bùng lên ba tiếng pháo nổ, và cả tiếng binh mã hô vang dậy đến kinh thiên động địa.
Hoàng đế nhíu chặt lông mày, lẩm bẩm – “Vì sao lại nhanh tới như thế.” – Nói rồi thì cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng, nhưng chỉ thấy trên khuôn mặt của Tiểu Hoàng là một vẻ hờ hững, không có bất kỳ biểu lộ nào. Trong đáy mắt của hoàng đề lập tức bừng lên một tia khiếp sợ.
“Hoàng thượng…” – Lúc này đây có vài tên quân lính chạy vào nói – “Đại sự không hay rồi, Thái tử dẫn theo một lượng binh mã rất lớn đang liều lĩnh xông vào trong, bảo rằng có người muốn ám sát hoàng thượng nên ngài ấy phải vào hộ giá!”
Tiếng nói vừa chấm dứt, chúng quần thần “Ồ” lên, tất cả đều châu đầu lại xì xào.
Sắc mặt của Hoàng Thượng thay đổi vài lượt, đột nhiên ông ta cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng lạnh lùng nói – “Con quả thật không hổ danh là nhi tử của người ấy, còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của ta đấy.”
Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, bình thản nói – “Thoái vị nhường cho Ngao Thịnh đi, đừng gây ra sóng gió nữa, ông chỉ nghĩ đến những ham muốn ích kỷ của bản thân minh mà đã hi sinh quá nhiều người. Ân Tịch Ly đã ra đi rồi, ông ấy sẽ không bao giờ trở về nữa đâu. Ông làm những việc này với ông ấy, cho dù ông ấy còn sống cũng sẽ không thể nào tha thứ cho ông đâu.”
Lúc này đây hoàng thượng thảng thốt, lại nghe thấy tiếng hét “Giết” rầm vang bốn phía hoàng thành, hiển nhiên đã có đại đội binh mã phá xong cửa thành tràn vào. Còn bên ngoài cửa thành phía Bắc cũng đã nổ giòn tiếng pháo, như thể có hai đội quân đang trong lúc giao chiến, có điều là đang ở rất xa chứ chưa đánh đến trong thành.
“Ha ha…” – Hoàng đế gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Tiểu Hoàng, cười khẽ – “Xem chừng Tư Đồ đã phá được cửa Nam, còn Mộc Lăng thì thủ phía cửa Bắc nhỉ.”
Tiểu Hoàng sửng sốt. Hoàng đế tóm chặt lấy y – “Có ngươi như thế này là đủ rồi.” – Đoạn, bất thình lình ông ta đưa chân giẫm lên một viên gạch nằm gồ lên ở ngay sát đó, “răng rắc” một tiếng, phía dưới tế đàn xuất hiện một đường thông đạo ăn sâu xuống.
Tiểu Hoàng kinh sợ, nhưng mà hoàng đế đã ôm ghì lấy y, nhanh chân nhảy vào trong địa đạo, phía trên đỉnh đầu lại sập một tiếng, cửa hầm đã đóng.
Trong tất cả những thứ vừa xảy ra như vậy, trong tích tắc bọn quần thần đều nháo nhào hỗn loạn. Vì trận Thần Quý tạo phản mới rồi mà hầu như tất cả võ quan đều đã ch.ết, hiện tại cả triều đình chỉ còn rặt quan văn, bọn họ cũng không biết phải làm cách nào cho đúng đành phải chịu trận chờ ngay tại chỗ.
Loáng sau, nhân mã của Ngao Thịnh đã ùa vào hoàng thành, lũ lượt tiến về hoàng cung trong thế như chẻ tre. Tư Đồ sau khi đánh mở được cửa thành cũng đã nhảy vọt về phía hoàng cung. Nhưng khi đến tế đàn, trừ đám triều thần văn võ ra, còn lại thì không thấy bóng dáng của Tiểu Hoàng và hoàng đế ở đâu cả.
“Bang chủ!” – Một nhóm ám vệ nhảy từ bên ngoài bờ tường vào bên trong, ập tới tế đàn chỉ vào dưới nền đất mà nói – “Vừa rồi hoàng đế đã ôm Hoàng tiểu tiên sinh nhảy vào trong!”
“Cái gì?” – Tư Đồ rối loạn, hắn loay hoay tìm quanh cả buổi trời cùng không thấy bóng dáng của Tiểu Hoàng đâu, cuối cùng đơn giản vận nội lực lên chấn động xung quanh, đánh nát toàn bộ tế đàn. Nhưng lạ lùng thay, bên dưới tế đàn ngoài đất ra cũng chỉ là đất, căn bản không có miệng động hay bất kỳ cái gì khác.
Trong thoáng chốc lòng Tư Đồ như lửa đốt, hắn quát lên – “Địa đạo này thông đi đâu hả?”
Văn võ trong triều đều không thể trả lời, tất cả chỉ quay mặt nhìn nhau.
“Đi tìm hết cho ta!” – Tư Đồ lệnh cho bọn ám vệ – “Tất cả các huynh đệ của Hắc Vân Nảo, đều đi tìm hết cho ta!”
“Dạ!” – Bọn ám vệ lập tức tản đi, sau đó, mấy vạn bang chúng của Hắc Vân Bảo đánh vào kinh thành rồi thì bỏ rơi hết đội ngũ, tản mác ra khắp nơi truy tìm dấu vết của Tiểu Hoàng.
Tư Đồ tìm quanh quất mấy vòng rồi trong đầu chợt có một hình ảnh nháng lên, lòng hắn khấp khởi mừng thầm, phi thân về phía hậu sơn.
Hoàng đế ôm Tiểu Hoàng chui xuống địa đạo ào ạt chạy đi. Tiểu Hoàng giật mình phát giác ra rằng dù cho hoàng đề có bệnh, nhưng trước kia công phu của ông ta thật sự rất tốt, hơn nữa y còn để ý thấy bên hông hoàng đế còn đeo theo một thanh đao.
Tiểu Hoàng cũng không giãy dụa, bị hoàng đế xốc lên chạy mải miết về phía trước, trong đầu y mơ mơ hồ hồ nhớ đến tập tranh có liên quan đến cuộc đời của Ân Tịch Lu lúc trước mà hoàng đế đã cho y xem, dường như cũng có một cảnh giống như thế này.
“À…” – Hoàng Đế cười lạnh lùng – “Sao đây? Thấy quen thuộc à? Năm xưa ta đã băng qua địa đào này mà mang Tịch Ly đi! Lẽ ra chúng ta đã luôn ở bên nhau, nhưng về sau ta đổi Tịch Ly lấy ngôi hoàng đế…Thật ra, ta không hề muốn.”
Tiểu Hoàng nhìn thấy đôi đồng tử của hoàng đế hằn đường máu thì biết mạng của ông ta không còn kéo được lâu nữa. Trong lòng y lúc này đây không rõ là cảm giác gì đây nữa. Từ lúc mới mở mắt chào đời, đây là lần đầu tiên y có ước ao muốn một ai đó ch.ết đi.
Lại chạy thêm một lúc nữa, phía trước mặt đã thấy hình dáng một bức tường, không còn lối đi nào phía trước nữa. Hoàng đế đạp mạnh lên tường một cước, và rồi một cửa hang xuất hiện, tia nắng chói lóa soi rọi xuống, Tiểu Hoàng không chịu được phải nhắm ngay mắt lại.
Hoàng đế thả người xuống, ôm Tiểu Hoàng phóng về phía trước, thấy trước mặt bọn họ là một sườn núi, bên dưới là khe vực sâu hoắm không thấy đáy.
“Ha ha…” – Hoàng đế nhìn xuống khe núi rồi cười, bảo Tiểu Hoàng – “Ta và cha của ngươi đã từng có lúc ở nơi này, ngươi chính do chúng ta ở nơi này tạo ra, chúng ta cùng nhau quay lại đây có được không? Chờ cha của ngươi đến.”
Tiểu Hoàng nhìn hoàng đế đầy mịt mờ, dường như ông ta đã điên mất rồi. Bất đồ, Tiểu Hoàng chú ý đến phía sau hoàng đế…có một người đang đứng đó!
“Viên Lạc, đã lâu không gặp rồi.” – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoàng đế sửng sốt dữ dội. Ông chậm chạp ngoái đầu lại, thấy một người trung niên thân mặc nhuyễn giáp, tay đang cầm đao đứng ở nơi kia — Tề Dịch.
“Tề Dịch?” – Hoàng đến trợn trừng đôi mắt, dường như không thể nghĩ đến việc Tề Dịch vì sao không ch.ết, càng không nghĩ ra được lão sẽ biết được nơi này.
“Tịch Ly nói cho ta biết đấy.” – Tề Diệt bất ngờ thốt lên – “Lần đó khi đánh Hắc Vân Bảo, nhân mã của ta hầu hết đều không tổn hại bao lăm cả. Tư Đồ sắp xếp cho chúng ta ở trong Tiên Nhân Nhãn phía sau núi, sau đó chúng ta cùng đi qua địa mạch hướng về phía Bắc, thần không biết mà quỷ không hay, cùng với Tô Mẫn ở phía nam và nhân mã của Hắc Vân Bảo giáp công cả hai phía nam bắc… Viện quân ở phía bắc của ngươi đã đụng độ với quân của ta bên ngoài cửa thành, ngươi đoán xem, bên nào sẽ thắng đây?”
“Tịch Ly…nhà ngươi đã gặp được Tịch Ly?” – Hoàng đế tỏ vẻ không tin cùng lòng đố kỵ – “Y thật sự đi gặp nhà ngươi sao?”
“Ha ha ha…” – Tề Dịch lắc đầu – “Y nói cho ta biết, cứ đến nơi này chờ đợi, rồi cứu thoát nhi tử bảo bối của y. Y còn bảo ta nói cho ngươi biết rằng, Hoàng Bán Tiên chỉ là đứa con của riêng mình y, còn đối với kẻ cầm thú là ngươi, tuyệt đối không có một chút dây dưa quan hệ nào cả. Ngươi đấy, cả đời này, rồi đời sau, cũng không xứng đáng có bất kỳ quan hệ gì với y.”
“A a a…” – Nghe Tề Dịch nói xong, bất thình lình hoàng đế rống to lên một tràng, ném Tiểu Hoàng ra một phía.
“Ối…” – Tiểu Hoàng bị ném sang bên, may thay lực tương đối nhẹ, nên khi va xuống đất chỉ trầy xước chút ít, không có hư tổn gì cả.
Hoàng đế rút đao ra định đâm tới Tiểu Hoàng, trong miệng ông ta gào thét – “Được, vậy ta sẽ giết nhi tử của ngươi!”
“Choang” một tiếng, đao của Tề Dịch đã vung tới chận đao của Hoàng Đế lại – “Ngày hôm nay, chúng ta sẽ hiểu rõ hết tất cả mọi cừu hận giữa chúng ta. Viên Lạc, ngươi thiếu nợ ta, ngươi thiếu nợ Tịch Ly, ta muốn cái mạng của ngươi để trả nợ!” – Đoạn, quay sang nói với Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên mau đi đi, nơi này là hậu sơn của ngon núi phía sau hoàng thành! Đi về phía đông đi, nhớ cho rõ ngàn vạn lần cũng không được đi vào rừng, nếu đi vào trong rồi thì không thể nào thoát ra đâu…Tịch Ly nói Tư Đồ nhất định sẽ đến cứu ngươi, các ngươi nhất định sẽ lại được bên nhau.”
Tiểu Hoàng nhìn Tề Dịch một chốc, gật đầu – “Ừm.” – Y gượng người dậy, cởi bỏ tấm trường bào vướng víu thân người đi, rồi chạy về phía đàng đông.
Đợi cho Tiểu Hoàng đi rồi, Tề Dịch và Viên Lạc cùng đưa mắt nhìn nhau, giương đao lên, bổ nhào vào đối phương.
…
Tiểu Hoàng chạy một mạch về phía đông, trong lòng ghi nhớ rất kỹ rằng không được tiến vào trong rừng. Chạy đã một lúc lâu nhưng không hề thấy điểm cuối cùng là ở nơi đâu. Y vừa định đứng lại nghỉ ngơi chốc lát, bất thình lình thấy từ mé vạt rừng kề bên có người đang lăn ra ngoài, như thể đang ngã từ phía trên ngã xuống tới đây. Người kia lăn đến vệ đường, vừa hay dừng lại ở bên chân Tiểu Hoàng. Gã gượng người đứng dậy, ngẩng đầu lên đối diện với Tiểu Hoàng…Cả hai đều ngây người ra.
Tiểu Hoàng rít một hơi khí lạnh, trông thấy kẻ do bất cẩn mà ngã xuống kia, chính là Thần Quý.
Thần Quý cũng khẽ giật mình nhìn Tiểu Hoàng đột nhiên xuất hiện trước mặt, thấy y mặc trường sam trắng ngần toàn thân, bên hông lại đeo ngọc, mái tóc dài đen nhánh rối bời buông xuống một bên, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, còn bết vài sợi tóc mai…khuôn mặt thanh tú lạ lùng, còn đôi môi vì cú chạy thục mạng vừa rồi khiến cho thành đỏ ửng.
“Ha ha…” – Chợt Thần Quý mở miệng bật cười.
Tiểu Hoàng nhìn bộ mặt tươi cười của hắn, trong lòng nảy sinh sợ hãi, kềm không được phải bước lùi về sau một bước.
Thần Quý cười lạnh lùng sấn tới – “Nghe nói Ngao Thịnh dẫn theo binh mã tạo phản tới nơi rồi, thủ vệ trông coi ta đều bỏ chạy, ta bèn trèo tường ra ngoài, không ngờ đâu vừa lăn xuống đất đã thấy đại cừu nhân.”
Đường lùi của Tiểu Hoàng bị một gốc cây đại thụ chắn lại, Thần Quý khanh khách cười mấy tiếng – “Ngươi nói đi, ta phải hành hạ ngươi như thế nào mới giải được mối hận trong lòng ta đây?”