Chương 20: Chuyện hậu cung

Làm hoàng hậu, tức là chồng lấy em tư, em năm, em… n, thì mình vẫn phải tỏ ra độ lượng, tay bắt mặt mừng chào đón các em.


Thiên hạ bảo hậu cung mỹ nhân vô số, nhưng nàng nhìn khắp cái hậu cung của Lê Ứng Thiên, cũng chỉ thấy mỗi Liên phi là xứng với hai chữ mỹ nhân. Còn lại thì cũng tầm tầm, cùng lắm chỉ ưa nhìn. Phi tần của hắn đều là con gái các đại thần, ông nào ông nấy suốt ngày mặt mày cau có, làm sao mà đẹp nổi. Mang tiếng là tận hưởng mỹ nhân, thật ra hoàng đế chỉ là làm trai bao cao cấp mà thôi.


Ừm, đối với nàng, hoàng đế chính là trai bao cao cấp, đêm nào cũng phải nai lưng ra hầu hạ các phi tần xuất thân quý tộc nhưng nhan sắc không mấy mặn mòi. Để lấy được lợi ích từ phụ thân và gia tộc các nàng, hắn phải mang thân báo đáp. Mà cái nghề làm trai bao của hoàng đế, là ‘sinh nghề tử nghiệp’. Trong lịch sử đã có không biết bao nhiêu vị vì quá yêu nghề mà phải nhanh chóng xuống suối vàng gặp tổ tiên.


Nhìn vị phi tử vừa tiến cung trước mặt, nàng không khỏi thương tiếc cho Lê Ứng Thiên thêm lần nữa.


“Thần thiếp Vân phi xin thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế.” Lê Bích Vân đoan trang quỳ xuống trước mặt nàng. Tuy đã cố tỏ ra nữ tính, nhưng có lẽ do tập võ từ nhỏ nên cử chỉ của cô ta có phần không mềm mại lắm.


“Vân phi là con nhà võ, quả nhiên có khí thế của một nữ nhân hào kiệt.” Nàng mỉm cười đôn hậu, quay sang Trường Xuân. “Ban trâm ngọc.”
“Tạ ơn nương nương.”


available on google playdownload on app store


Trước đây nàng nghe đồn Lê Ứng Thiên định nạp một cô gái dân gian nào đó làm phi, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa chính thức thấy hắn đề cập đến. Cô gái ấy hình như nổi tiếng lắm, từng lập đàn tế thần ở Sơn Nam, cứu cho một tỉnh khỏi trận thiên tai nên được dân chúng trong vùng ca ngợi như thánh sống. Nàng tuy không mê tín, nhưng cũng tò mò muốn xem mặt mũi ‘thánh sống’ tròn méo ra sao. Có điều, danh tiếng cô ta gắn liền với pháp thuật, có vẻ không hợp nhãn mấy lão đại thần cổ hủ cuồng Nho nên Lê Ứng Thiên bỏ ý định rồi.


Nói xong vài ba câu sáo rỗng với Lê Bích Vân, nàng trở về phòng, ngồi miết trong phòng miệt mài thêu, vừa thêu vừa nguyền rủa ba tên đàn ông xấu xa đã bóc lột mình không thương tiếc. Mỗi một mũi kim đâm xuống, nàng lại tưởng tượng như mình đang dùng kim chích bò chích vào mông đám trai đẹp đó, trong lòng vì vậy cũng thấy an ủi phần nào.



Quần quật làm việc suốt từ sáng đến chiều, nên tối đến vừa đặt lưng xuống giường là nàng ngủ ngay, chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Ngay cả cái tên dê cụ kia mò vào giường nàng từ lúc nào, nàng cũng không hề hay biết.
“Ngươi…” Nàng dụi dụi mắt, cất giọng nửa mê nửa tỉnh.


“Ngủ đi, không ngủ là ta ôm đó.” Hắn dùng bàn tay to lớn đè chặt hai mắt nàng lại.
“Ngươi mà đụng vào ta, ta đạp cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn.” Nàng gầm gừ đe doạ.
“Ta đùa thôi, ngốc.” Hắn phì cười.


Nàng phớt lờ hắn, nhắm mắt vờ như đang ngủ. Nàng cứ tưởng sau đó hắn sẽ đánh thức nàng dậy để trêu chọc tiếp, nhưng cuối cùng hắn lại không nói thêm câu nào cả.
“Ê, hentai…” Nàng quay sang hắn.
“Muốn được ta ôm hay sao mà chưa ngủ?”
“Ngươi không cảm thấy gì sao?”


“Nếu ngươi đang nói về cảm xúc nam nữ, thì ta hoàn toàn không có với ngươi.”
“Ý ta là…ngươi không thấy đau sao?” Nàng chậm rãi buông từng chữ.
“Đúng là có đau đau một chút.” Đôi chân mày Lê Nguyên Phong nhíu lại. “Tại sao ngươi lại biết?”


Nàng chột dạ, thò tay sang lần mò tấm đệm dưới lưng hắn, giật mình. “Mất rồi.”
“Mất cái gì?”
“Cây kim.”
Trước khi ngủ, nàng đã cắm một cây kim lên chỗ hắn đang nằm, cốt để bẫy hắn nếu đêm nay hắn đến tìm nàng. Giờ cây kim đã biến mất, chỉ còn một khả năng…


“Mau nằm sấp xuống.” Nàng nói như ra lệnh.
“Nằm sấp?” Hắn vừa hỏi vừa làm theo lời nàng.
Nàng đặt tay lên lưng hắn, rê tới rê lui. Một lúc sau, cuối cùng cũng tìm được đầu kim.


Bị một cây kim đâm vào người mà vẫn còn tỉnh như vậy, không hiểu dây thần kinh của hắn bị đơ hay là hắn mình đồng da sắt nữa. Cũng may là lần này chưa gây ra hậu quả đáng tiếc gì. Nếu không, nàng cũng chả biết lấy gì đền bù cho hắn.


“Xong rồi đó, xoay lại đi.” Nàng đập đập vào vai hắn.
“Ừm.” Hắn nhừa nhựa đáp lại nàng, rồi im bặt vùi đầu xuống gối.
Sau đó, tiếng ngáy nho nhỏ đều đặn phát ra.
Hắn ngủ rồi.


Thôi thì cứ để cho hắn ngủ, miễn là sáng mai tự biết đường về. Dù sao tối nay Lê Ứng Thiên cũng sang chỗ Vân phi để bán thân, nàng không sợ bị bắt gian.
*******


Lần này nàng trở về Trần phủ khá giản dị. Thứ nhất là vì lý do về thăm nhà không có gì đáng khua kèn múa trống, thứ hai vì trong hoàn cảnh đất nước vừa qua đợt thiên tai, người trong hoàng tộc cũng nên tạo hình tượng giản dị, không xa hoa, xem như có tinh thần vì nước vì dân.


Khác với lần trước, lần này nàng đến nhà dinh thự của Vampire không hề lén lút. Có lẽ nhờ bản hợp đồng nên Lê Ứng Thiên đã xem trọng Vampire hơn, nàng có thể công khai về nhà mẹ đẻ.


Nàng theo Trường Đông tiến vào phía thư phòng của Vampire, trong lòng có chút lo lắng. Câu nói lần trước khi nàng và hắn gặp nhau ở cung Hưng Long cứ ám ảnh nàng. Nếu Lê Nguyên Phong đã có thể nhìn ra nàng là giả mạo, thì Vampire và Trường Đông cũng có thể nhận ra sự khác lạ của nàng. Tuy là họ nghĩ nàng mất trí nhớ vì độc dược, nhưng không có gì đảm bảo sự thay đổi của nàng không khiến họ thay đổi cách đối xử với nàng.


Trước đây nàng nghĩ hai chữ ‘phản bội’ mà Vampire nhắc đến là chỉ việc Trần Lâm Nguyệt yêu Lê Ứng Thiên. Nhưng thật ra hai chữ đó cũng có thế hiểu rộng ra, là Trần Lâm Nguyệt làm việc không theo ý Vampire. Thời gian qua nàng tiếp xúc với anh em Lê Ứng Thiên nhiều như vậy, Trường Đông hẳn đã báo cáo với Vampire. Liệu điều đó có vực dậy lòng nghi ngờ trong hắn?


Nếu hắn thực sự cho rằng nàng ý phản bội, có phải hắn cũng sẽ một lần nữa ra tay với nàng như đã làm với Trần Lâm Nguyệt trước kia?
“Thiệu Minh…” Nàng mỉm cười gọi tên hắn, cố giấu vẻ lo lắng của mình.
“Đi theo ta.” Hắn cầm lấy tay nàng, đưa nàng xuống mật thất.


Vẫn là bàn tay lạnh ngắt…
Dưới dinh thự nhà họ Lý là vô số những căn phòng bí mật, căn phòng này thông với căn phong khác bởi những con đường đầy cạm bẫy. Hắn mở cửa cơ quan, đưa nàng vào một căn phòng rộng lớn ngập ánh vàng.
“Quỳ xuống.” Hắn lạnh lùng nói.


Trước mặt nàng là hàng trăm bài vị dát vàng, trang trọng đặt trên những chiếc bệ gỗ cao quá đầu người.
Văn tự thời này, nàng không đọc được nhiều, nhưng những cái tên trên bài vị, hình như nàng đã từng thấy ở đâu rồi.
Họ Trần…
Lý Thiệu Minh không phải nên họ Lý sao?






Truyện liên quan