Chương 25: Ngự giá thân chinh

Mặc dù người trước mắt đã dùng một bộ đồng phục thái giám để che giấu thân phận, nhưng vẫn không mấy khó khăn để nàng có thể nhận ra hắn chính là tên Nguyên Phi cái gì gì đó Nhã. Được Lê Ứng Thiên mang theo đến Phồn Lư, xem ra thân thế cũng không tệ à nha.


Hay là đi theo để giám sát nàng?
Không lí nào, Lê Ứng Thiên là hoàng đế, đâu có nghèo đến nỗi chỉ nuôi được một tên mật thám.
Chẳng lẽ hắn thật sự là tình yêu thầm kín của Lê Ứng Thiên? Không chịu nổi nghìn trùng xa cách, nên Lê Ứng Thiên dù xuất chinh cũng cố gắng mang cả hắn theo?


Chậc chậc, hình như nàng đã đưa trí tưởng tượng mình đi quá xa rồi. Lê Ứng Thiên có tình cảm với Trần Lâm Nguyệt, không thể nào là gay được.


Không biết hắn có đọc được ý nghĩa trong đầu nàng không mà từ nãy đến giờ cứ ngồi nhìn nàng chăm chăm, cứ như nàng thật sự cướp đi người yêu hắn. Nàng tự thấy mình hành xử cũng chuẩn mực lắm mà, kiềm chế lắm rồi đó, đâu có khác người đâu. Cùng lắm lúc nãy chỉ ngâm nga giai điệu bài ‘Kiss the rain’ yêu thích của mình để giết thời gian một chút thôi.


“Nương nương, lát nữa người muốn dùng món tráng miệng Mỹ hay Hàn, nô tài sẽ cho người chuẩn bị.” Hắn the thé cất giọng đầy ẩn ý.
Tim nàng ngừng đập ba giây. Mặt ngây như tượng.
Thời này đào đâu ra nước Mỹ!


“Trời lạnh như vậy làm sao ăn món hàn được, chuẩn bị món mỹ đi.” Nàng cũng hợp tác với hắn, chơi chữ kiểu amateur một chút.
“Dạ, nương nương.”


available on google playdownload on app store


Đỗ Thiên Thành thấy ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại đảo sang chỗ hắn, niềm tin trong lòng cũng tăng lên bảy tám phần. Trên xe ngựa ngoài nàng và hắn vẫn còn ba cung nữ, không thể không cẩn thận tai vách mạch rừng, nên hắn không tiện hỏi thẳng nàng.


Hắn bị ép học đàn từ năm bảy tuổi, nên những bài piano nổi tiếng như ‘Kiss the rain’ hắn còn thuộc nằm lòng còn hơn cả bản cửu chương. Vì vậy, chỉ cần nghe loáng thoáng vài nốt nhạc đầu, hắn đã ngay lập tức nhận ra….
…cô gái này không thể nào thuộc thời cổ đại.


Hạ Vy suốt buổi cứ như ngồi trên đống lửa, chỉ hận không thể kéo cái tên Nguyên phi kia ra một góc hỏi cho ra lẽ. Đám cung nữ trên xe đều là người lạ, nàng sợ họ là người do Lê Ứng Thiên cử đến, nên đến giờ vẫn chưa dám hó hé gì. Haizz, phải chi nàng có siêu năng lực để truyền ý nghĩ thì tốt quá. Không cần nói ra, người ta vẫn hiểu ý mình.


Không cần nói?
Hehe, cũng không phải là không có cách.
“Bổn cung nghe nói vùng này có cái miếu ông Morse Tít Tít Te Te linh lắm, lát nữa chúng ta có đi ngang qua đó không?” Nàng vén màn hỏi bâng quơ.


“Nương nương, theo lịch trình thì đoàn chúng ta không đi ngang qua ngôi miếu nào cả.” Một cung nữ đáp. “Vả lại, nô tỳ ngu muội, chưa từng nghe qua tên cái miếu kia.”


“Nương nương, cái ông Morse Tít Tít Te Te đó có phải là người sáng chế ra chiêu ‘Nhất Dương Chỉ’ không?” Đỗ Thiên Thành ra vẻ hào hứng.
“Bổn cung không rõ lắm.” Nàng vừa nói vừa khẽ cử động ngón trỏ và ngón giữa đang đặt trên đùi. “Chỉ biết là rất linh thôi.”


Chà chà, tên Nguyên phi này là đàn ông nhưng trình độ nói bóng nói gió cũng không tệ chút nào. Nếu dùng âm thanh để truyền tín hiệu Morse, sẽ rất dễ khiến người trong xe chú ý. Dùng cử động của hai ngón tay dài ngắn khác nhau để thay thế thì có thể khắc phục nhược điểm này.


Cũng may lúc học phổ thông nàng rất hám danh nên thường xuyên tham gia mấy cuộc thi đoàn đội, thuộc nằm lòng tín hiệu Morse trong tay. Hôm nay có thể gặp được một đồng hương có khả năng sử dụng thứ mật mã này, ông trời xem ra cũng không bạc đãi nàng cho lắm.


Bài tập thể dụng dành cho ngón tay xin được phép bắt đầu.
“ASL?”
Đỗ Thiên Thành đưa ánh mắt bối rối nhìn nàng.
Nàng đoán có lẽ hắn không thường xuyên chat lắm, nên không biết ASL là cách viết ngắn gọn của ‘age, sex, location’. Thôi thì diễn đạt theo cách truyền thống vậy, hơi mỏi tay một chút.


“Nam hay nữ?”
“Nam, biết rồi còn hỏi.”
“Mấy tuổi?”
“24. Còn cô?”
“Nữ, 19.”
“Cô cũng vượt thời gian?”
“Không vượt thì làm sao dùng Morse.”
“Mấy năm rồi?”
“Mới vài tháng thôi. Còn anh?”
“Gần 1 năm rồi.”
“Sao anh vượt?”


“Uống Coca, vấp cục nước đá rồi té giếng.”


Nàng nghe hắn trả lời xong thì không nhịn được, ôm bụng cười khúc khích. Đến khi thấy mọi người trên xe đều tập trung ánh mắt sang mình, nàng mới nhận ra mình vừa làm chuyện quái dị, nên vội vàng tìm cách lấp ɭϊếʍƈ. “Bổn cung nhớ đến một truyện cười vừa nghe kể hôm qua.”


Đỗ Thiên Thành tối sầm mặt lại. Nỗi đau để đời của hắn mà cô ta cũng xem là truyện cười cho được.
“Cười gì mà cười?”
“Sao anh giả gái?” Nàng biết mình vô tình làm hắn tự ái, nên nhanh chóng tìm cách đánh trống lãnh sang chuyện khác.
“Bị tên hoàng đế bắt.”


“Sao ác vậy?”
“Lỡ nhập hồn vô tên mật thám cũ của hắn.”


”À, mà anh tên gì?” Tuy nàng thấy hắn có vẻ cởi mở, không giấu giếm, nhưng để hắn không có cảm giác nàng khai thác hắn quá nhiều chuyện của Lê Ứng Thiên, nàng nghĩ mình nên thỉnh thoảng chen vào vài câu hỏi đời tư. Hắn đến đây đã một năm, ai biết được hắn có bị chi phối bởi các mối quan hệ ở thế giới này không, cẩn thận vẫn hơn.


“Thiên Thành. Còn cô?”
“Hạ Vy. Anh làm nghề gì?”
“Sinh viên cao học.”
“Anh qua mặt được tên hoàng đế cũng tài thật. Em thấy hắn có vẻ thâm lắm.”
“Cố gắng nói ít, làm ít thì cũng không đến nỗi bị phát hiện. Cô cũng nên cẩn thận, cô đang đóng vai vợ hắn đó.”


“Đau tim mỗi ngày. Mà anh theo hắn đến Phồn Lư, trong cung lấy ai làm Nguyên phi?”
“Tôi giả vờ đi chùa cầu phúc.”
“Anh đi theo làm vệ sĩ hả?”


“Võ mèo cào thôi, nhưng vẫn bị hắn bắt đi bảo vệ và giám sát cô. Cái xác này hồi trước thân phận hình như hoành tráng lắm, nhưng từ khi tôi nhập vào thì hắn chỉ giao tôi nhiệm vụ bèo, chắc không tin tưởng. Hắn còn một tên thuộc hạ nữa mới từ Phồn Lư làm nhiệm vụ về, đeo tôi như sam. Tôi sợ bị tên đó phát hiện là hàng giả nên mới xin đi Phồn Lư tránh mặt.”


“Anh cũng khổ thật. À, anh biết gì về tình hình phe địch không? Em lo quá, nhưng hiện giờ đang đóng vai hoàng hậu nên không tiện hỏi mấy chuyện quân sự.”


“Thủ lĩnh Phồn Lư là nhị hoàng tử Tá Tra. Quân số ở kinh đô Phồn Lư là sáu vạn, hắn mang theo chừng năm vạn đến đây. Còn thành Tế Châu chúng ta chuẩn bị đánh có chừng bốn vạn.”
“Chúng ta chỉ có bốn vạn thôi. Sao đánh nổi?”


“Chắc tên hoàng đế có kế sách gì đó, hắn không ngu đến nỗi tự đưa đầu vào hang cọp đâu.”
“Mong là vậy.”


Lần xuất quân này tuy nhìn đông đảo, nhưng thật ra là lính ít phu nhiều. Lúc rời khỏi kinh thành, trong tay Lê Ứng Thiên có chừng ba vạn quân, nghe nói đến Hoả Thành sẽ sát nhập thêm một vạn nữa, tức là bốn vạn. Hắn để một phần lớn binh lực lại Lạc Việt như thế, không biết là vì thiếu tiền, hay là do đề phòng có người đảo chính đây.


Đến Tiền Bình, đoàn quân của Lê Ứng Thiên dừng lại vài ngày để tuyển thêm quân. Vùng này vừa qua thiên tai, ruộng vườn hoa màu bị tàn phá rất nhiều, sinh kế khó khăn, nên rất nhiều thanh niên trai tráng trong làng xin được tòng quân để kiếm tiền giúp đỡ gia đình.


Nàng thật lấy làm khó hiểu. Binh lính mới tuyển, vũ khí sử dụng chưa thông thạo, chưa quen mùi chém giết, Lê Ứng Thiên không sợ họ ra chiến trường vừa thấy voi, nghe tiếng đại bác là hoảng hồn bỏ chạy sao? Mức lương của tân binh còn cao hơn cả lương của quân lính đang ở lại kinh thành, lựa chọn này hình như không được kinh tế lắm. Hay hắn chỉ muốn phô trương quân số khi đến Phồn Lư?


Vì tuyển tân binh, việc hành quân bị dừng lại mấy ngày. Như vậy chẳng phải tạo điều kiện cho quân Phồn Lư ở Tế Châu củng cố phòng ngự hay sao? Đến lúc đó, quân của Lê Ứng Thiên tuy đông, nhưng quân tinh nhuệ vẫn ít, liệu có thắng nổi không?
Sao mà nghi ngờ quá, càng nghĩ càng thấy bi quan.


Hình như đây là lần đầu tiên Lê Ứng Thiên ra trận. Lạy trời, hắn đừng mang cái mạng nhỏ của nàng ra làm chuột bạch.
*******


Quân Lạc Việt tiến dần đến biên giới cũng là lúc nàng bị giáng xuống làm cung nữ. À, thật ra chỉ là cả ngày mặc y phục của cung nữ thôi, chứ không phải hắn trở chứng mà phế truất nàng. Hắn làm vậy là vì an toàn của nàng, nàng biết thế nên không trách hắn. Thành viên hoàng tộc ra trận luôn là mục tiêu tấn công của giặc. Nàng là hoàng hậu, tức là vừa là hoàng tộc, vừa là phụ nữ, nên càng dễ trở thành chiến lợi phẩm của kẻ thù. Suốt chặng đường dài, Lê Ứng Thiên không cho phép nàng lộ diện. Vì vậy, ngoài các vị tướng lĩnh cấp cao nàng đã từng gặp trong buổi tế tổ trước lúc ra quân và một vài cung nữ theo hầu, những người khác hoàn toàn không biết mặt nàng.


Đêm trước khi đoàn quân tiến vào địa phận giao tranh, Lê Ứng Thiên lệnh cho nàng sang lều của hắn. Nàng vừa đi vừa thấp thỏm không biết hắn định làm gì.
“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”


Hắn nhìn nàng từ đầu tới chân một hồi lâu. Nàng đoán chắc hắn quen nhìn nàng phụng bào lộng lẫy, đầu đội nguyên rổ trang sức, nên hôm nay thấy một con nhỏ ăn mặc xuềnh xoàng, không trang điểm xuất hiện trước mắt thì nhận không ra.


“Thần thiếp là Trần Lâm Nguyệt, là hoàng hậu của người.” Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng nhắc.
Hắn nhìn nàng đầy khó hiểu. Phải chăng là bất mãn vì câu nói vừa rồi có vẻ ám chỉ hắn ngốc nghếch khi không nhận ra nàng?
“Đã tắm chưa?”
“Dạ, thần thiếp đã tắm rồi.”


Nàng chột dạ, sao hắn lại hỏi một vấn đề riêng tư như thế? Nàng vừa mới tắm, không lý nào thân thể bốc mùi.
Hay là, hắn biết phía trước chiến trường hiểm ác, muốn thả ga một bữa trước khi ra trận?
Thuốc của nàng đâu? Thuốc của nàng đâu?


Trời ạ, nàng để quên trong cái áo cũ rồi, hiện tại không có mang theo. Nếu hắn đòi hỏi, nàng biết phải làm sao?
“Đến đây.” Hắn nói, chỉ tay vào tấm đệm mà hắn đang ngồi.
Ở đó chỉ có một cái chăn, ai đắp ai nhịn mà bày đặt kêu người ta tới?


“Dạ.” Nàng từ từ bước đến chỗ hắn, trong lòng run run như thỏ sợ hổ vồ.
“Từ nay mỗi đêm nàng đều phải ngủ ở đây. Quân ta một khi tiến vào địa phận giao tranh, xung quanh rất nguy hiểm.”
“Dạ.”


Nguy hiểm? Hắn tưởng bản thân hắn không nguy hiểm chắc? Mà thôi, phụ nữ hiện đại thà thất tiết còn hơn bị giết. Vả lại, nàng đã có bảo bối trong tay. Đừng nói là một Lê Ứng Thiên, mười Lê Ứng Thiên nàng cũng chấp, miễn là hắn chịu uống thuốc của nàng.


Có điều, hiện tại, bảo bối không có ở chỗ nàng.
“Ngủ đi, sáng phải xuất phát sớm.” Nàng còn chưa nghĩ ra lý do từ chối thì hắn đã đứng dậy, bước về phía chiếc giường.


Tại sao ngay từ đầu nàng không để ý là đằng kia có một chiếc giường nhỉ? Có lẽ từ lúc bước vào, vì đầu óc quá đen tối nên nàng chỉ chú ý đến hắn, rồi nghiễm nhiên cho rằng chiếc đệm ấy cũng là chỗ hắn nằm.


Nàng chui vào chăn, cởi dần y phục, không thể để hắn nhìn thấy bất kì mảnh da nào. Hắn là đàn ông, cũng có lúc không kiềm chế được thú tính của mình, nàng cẩn thận vẫn hơn.


Lúc chuẩn bị nằm xuống, nàng len lén liếc nhìn sang chỗ hắn, thấy hắn đang vươn vai cho giãn xương giãn cốt. Hắn tuy là người tập võ nhưng cũng không phải mình đồng da sắt. Mấy ngày đường trên yên ngựa, không thể nào là không mệt mỏi. Dù là hoàng đế nhưng suốt thời gian qua hắn đối xử binh tướng không hề câu nệ hay xa cách, điều đó khiến nàng cũng có vài phần khâm phục. Nàng không khâm phục vì hắn hoà đồng, nàng khâm phục vì hắn đóng kịch mãi không biết chán. Nàng dám chắc thái độ của hắn chỉ là lấy tiếng thơm thôi.


Đang nghĩ đến đó, tự nhiên nàng nghe tiếng ‘phịch’ một cái.
Ồ, thì ra là áo của hắn vừa rơi xuống đất. Thoát y ấy mà.
Hả? Thoát y?
“Hoàng hậu, nàng biết xoa bóp không?”
“Dạ?”






Truyện liên quan