Chương 34: Dê tộc
Lê Nguyên Phong thấy bộ dạng như lửa đang cháy bị tạt nước của nàng thì lấy làm thích thú. Vừa quạt quạt, vừa nhoẻn miệng cười.
“Mỹ nhân, cái mặt của ngươi hiện giờ trông rất là ngốc.”
“Ngươi biết được bao nhiêu?”
“Cũng không bao nhiêu, ta chỉ biết ngươi là tá thi hoàn hồn.” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đầy hứng thú quan sát phản ứng của nàng.
“Làm sao ngươi biết được?”
“Nếu cái thân xác này không phải của Trần Lâm Nguyệt, không thể nào Trường Đông lại không phát hiện ra. Trên đời này không thể có hai người hoàn toàn giống nhau như đúc.” Hắn ung dung đưa lên miệng miếng kẹo đậu phộng. “Mà dù ngươi là tá thi hoàn hồn hay là yêu nữ từ phương nào rơi xuống, thì cũng là hàng giả cả thôi.”
“Ừ đấy, hàng giả thì sao?” Nàng kéo đĩa kẹo về phía mình, không cho hắn ăn tiếp.
“Này, ngươi có thể đánh ta, nhưng không được không cho ta ăn kẹo.” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng gỡ tay nàng khỏi đĩa kẹo. “Không có kẹo, ta sẽ ch.ết. Ta ch.ết rồi, lấy ai mua vui cho ngươi.”
Hắn biết nàng là hồn ma vất vưởng nhưng lại không hoảng sợ, cũng không bắt nàng đi dìm lồng heo, vậy cũng có thể xem như là may mắn lắm rồi. Nếu hắn đã tin chuyện đổi hồn của nàng, sau này có xảy ra việc gì cũng dễ giải quyết hơn.
“Vậy trước khi ngươi vào thân xác của Trần Lâm Nguyệt, ngươi là ai?” Hắn vừa nói vừa bỏ vào mồm ba thanh kẹo đậu phộng, cứ như sợ bị nàng tịch thu lần nữa.
“Ta chính là cô gái bán kẹo ở trước cổng thành bị ngươi phụ tình mà tự vẫn.”
“Nói như thế biết đường nào mà lần, nhiều quá.” Hắn dùng cán quạt gãi gãi đầu.
Nàng cũng thò tay nhón lấy một thanh kẹo, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ xem nên bịa chuyện thế nào.
“Ta từ nhỏ đã không sống ở Lạc Việt, có nói ngươi cũng không biết.”
“Vậy làm sao ngươi nói được tiếng Việt?”
“Ta nói mình không sống ở Lạc Việt, chứ có nói mình không phải người Lạc Việt đâu.” Nàng đưa tay sang cái đĩa bên trái, lấy thêm một thanh kẹo nữa. “Nhà ta là thương nhân, mấy đời đều theo thương thuyền đi buôn bán, nên ta chủ yếu là lớn lên ở nước ngoài.”
Hắn gật gù.
“Hèn gì ngươi cư xử… rất giống ta.”
“Thôi đi, ta không có biến thái như ngươi.” Nàng thè lưỡi ra trêu hắn.
“Vậy ngươi đi những nước nào? Phù Tang? Ấn quốc?”
“Buôn bán với những nước gần như thế tiền lãi đâu có bao nhiêu.” Nàng xua xua tay, lên giọng chê bai. “Nếu ngươi biết người Tây phương bán đại pháo cho Tá tr.a sống ở đâu, thì những nước gia đình ta buôn bán cũng gần gần ở đó.”
Nhìn Lê Nguyên Phong đang ngồi ngẩn mặt ra, nàng nhắm chừng mình đã thành công bước một. Nàng không thể đi trước lịch sử mà dùng những kiến thức hiện đại, nhưng có thể sử dụng một chút kiến thức Tây phương cùng thời đại, với quy mô nhỏ. Như thế không sợ gây ra ảnh hưởng gì to tát.
“Những nước đó có gì đặc biệt không?”
Nàng chống cằm, lục lọi lại trí nhớ của mình về lịch sử văn hoá thời kì này ở châu Âu. Thế giới này giống như một thế giới song song, nàng cũng chẳng biết giống thế giới của nàng được mấy phần trăm, thôi thì cứ năm phần kể năm phần nổ vậy. Hắn cũng chẳng biết đường mà bắt bẻ. Dù sao đây cũng không phải vấn đề quan trọng.
“Lịch sử trước đi.”
Nàng gục đầu xuống bàn, hắn chọn ngay phần dài nhất để hành hạ cái cổ họng đáng thương của nàng đây mà.
Đành bắt đầu từ nền cộng hoà La Mã.
…
Kể mòn kể mỏi, vậy mà đến giờ ăn trưa, nàng vẫn chưa kể được hết cuộc thập tự chinh thứ nhất.
Haizz, cứ thế này, không biết đến bao giờ mới có thể chính thức dụ dỗ hắn việc mở tiền trang.
Nếu kể một cách qua loa, sẽ không gây được hứng thú từ Lê Nguyên Phong, tức là công sức đổ sông đổ bể. Với loại đàn ông xuất thân vương giả như hắn và Lê Ứng Thiên, nàng không thể đề nghị thẳng thừng, bắt họ theo ý của nàng, mà phải dẫn dắt một cách từ từ, gây ảnh hưởng đến hướng suy nghĩ của họ, để tự bản thân họ có cùng một ý nghĩ với nàng. Tốt nhất là khiến cho họ nghĩ rằng chính họ tìm ra giải pháp.
Đối với Lê Nguyên Phong và Lê Ứng Thiên, nàng cũng phải có hai hướng tiếp cận khác nhau. Lê Ứng Thiên đa nghi, nên nàng phải nói càng ít càng tốt. Và phải nói cái sai, để hắn tránh, mà nghĩ đến cái đúng. Lê Nguyên Phong lại khác. Nàng phải nói càng nhiều càng tốt, và phải nói những thứ mới lạ, hấp dẫn, làm cho hắn ấn tượng và phấn khích. Có như thế, hắn mới chấp nhận nàng ngang tầm với hắn. Việc nàng can thiệp vào quyết định của hắn, hắn cũng sẽ thấy bình thường.
“Không được đi, ngươi phải kể tiếp cho ta.” Hắn nắm lấy tay nàng, không cho nàng rời khỏi.
“Ta đói, đói đến sắp ch.ết rồi, ta ch.ết lấy ai kể chuyện cho ngươi.”
“Ăn xong phải trở lại, nếu không ta sẽ mò vào phòng đánh đòn ngươi.”
“Được rồi, được rồi, Nguyên Phong ngoan, hoàng tẩu ăn xong sẽ trở lại với ngươi.”
Cũng may hắn không phải con của nàng. Nếu không chắc nàng cả ngày không được một phút yên thân. Tại sao là hai anh em, ít nhiều gì cũng cùng một người cha mà hắn và Lê Ứng Thiên lại khác nhau đến thế?
Lê Nguyên Phong nhếch môi, nhìn bóng nàng mỗi lúc một xa. Xem ra tiểu mỹ nhân của hắn càng ngày càng to gan rồi đấy.
Thật là hư.
*******
Vừa bước vào cổng cung Trường Lạc, nàng cảm nhận được bầu không khí không giống thường ngày. Trường Xuân, Trường Hạ thì mặt tươi như hoa. Trường Thu thì thấp tha thấp thỏm như đang ngồi trên ổ kiến. Chỉ có duy nhất Trường Đông là lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt bình tĩnh đã đóng dấu bản quyền.
“Nương nương, thánh thượng đợi người lâu lắm rồi.”
Nghe tiếng động bên ngoài, từ trong phòng, Lê Ứng Thiên khẽ chuyển ánh mắt sang nàng. Sắc mặt hắn trông thật khó coi, cứ như vừa phát hiện ra Vampire ba năm trốn thuế.
“Thần thiếp tham kiến thánh thượng.” Nàng quỳ xuống hành lễ, cũng chẳng biết hắn giận việc gì mà mặt mày như cục sắt. Hay là đã nhìn thấy nàng và Lê Nguyên Phong ở đình Phong Nguyệt lúc nãy?
“Ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi.”
Theo nghi lễ cung đình, hắn ăn ở cung Hưng Long của hắn, nàng ăn ở cung Trường Lạc của nàng. Tự dưng hôm nay hắn phá lệ đến đây ăn trưa với nàng mà không báo trước, nàng làm sao mà biết được. Vậy mà cũng học đòi giận dỗi.
Bao nhiêu thứ được cho là bổ dưỡng, hắn đều gắp hết vào chén của nàng. Ăn thế này chẳng mấy chốc nàng thành heo mất thôi. Không ăn thì phí, lại nghĩ đến việc hắn đã đợi nàng từ nãy đến giờ, cũng tội nghiệp, nên nàng cũng đành cố gắng ăn.
Nàng ăn được vài miếng thì hắn đã ăn xong. Sau khi dặn dò cung nữ mang thuốc đến cho nàng, hắn trở lại điện Cần Chính. Lúc đầu nàng tưởng hắn giận nàng về muộn, nên bỏ đi sớm, nhưng sau lại thấy nghĩ nếu nghĩ lại thì không phải. Hắn ăn nhanh như vậy, có lẽ vì còn bận nhiều công việc.
Đã biết mình bận mà còn ở đó đợi cơm nàng. Sao mà ngốc thế không biết. Ăn như hổ đói kiểu đó thì có ngày đau dạ dày mà ch.ết không kịp khắc bia.
“Trường Hạ, sai người mang đến Cần Chính điện một ít bánh đậu xanh đi.”
“Dạ, nương nương.”
Nàng tự thấy mình đóng vai vợ hiền cũng không tệ chút nào.
…
Việc đánh chiếm Phồn Lư vẫn còn đang tiến hành. Công văn, thư từ mỗi lúc một nhiều, nên mãi đến khuya Lê Ứng Thiên mới hoàn thành công việc mà đến chỗ nàng.
Nghĩ đến việc hắn cả ngày đã ngồi trong thư phòng, nàng thấy nếu buổi tối chỉ cho hắn nằm nửa người trên giường thì có vẻ bạc đãi hắn quá, nên đành nhích một chút vào trong. Trời đêm lạnh, lại không có chăn đắp, nên hắn cứ vô thức mà áp sát vào nàng cho ấm. Nàng sợ hắn đổ bệnh thì quốc sự chất đống không biết ai lo, đành tung một góc chăn cho hắn.
“Ta đánh thức nàng sao?” Hắn nói, có một chút áy náy, pha lẫn một chút vui mừng. Áy náy là vì đã phá giấc ngủ của nàng, vui mừng vì thì ra nàng cũng quan tâm hắn.
“Ngủ đi, chẳng phải sáng lại phải thiết triều sớm sao.”
Hắn chui vào chăn, không nhịn được mà choàng tay ôm lấy nàng thật chặt.
Nàng sai lầm, thực sự sai lầm. Cái tên đầu xoăn này rõ ràng được đằng chân lân đằng đầu. Nàng chỉ chia sẻ cho hắn cái chăn thôi, hắn lại tiến thêm một bước, ôm nàng mãi không buông.
“Lâm Nguyệt, nàng đừng động đậy. Nếu không ta sẽ không kiềm chế được.” Hắn vùi đầu vào tóc nàng. Từ lúc được nàng chăm sóc ở Tế Châu, cứ mỗi lần tiếp xúc thân mật với nàng, hắn lại cảm giác như có một thứ sức mạnh ma quỷ nào đó đang điều khiển hắn, khiến hắn không còn nhận ra bản thân mình nữa.
Cả người nàng cứng đờ.
Đây là một lời cẩu khẩn?
Tự thú?
Hay là đe doạ?
Lẽ ra từ đầu nàng nên sớm biết, đã mang họ Lê thì không có tên nào đàng hoàng trong sáng.
Khoé môi hắn khẽ nở một nụ cười, đầy âu yếm hôn lên mái tóc nàng. Hắn không muốn làm nàng giận, càng không muốn thương tổn đến thân thể đang yếu ớt của nàng. Nhưng mùi hương từ tóc nàng cứ làm mụ mị tâm trí hắn, hơi ấm từ lồng ngực nàng cứ không ngừng thiêu đốt thân thể hắn. Thật sự, hắn cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.
“Lâm Nguyệt…”
“Sao?”
“Lâm Nguyệt…”
“Sao?”
Nàng thật không hiểu cái gì làm hắn cứ ấp a ấp úng gọi tên nàng mãi.
“Lâm Nguyệt…”
“Có chuyện gì?”
“Lâm Nguyệt…”
“Thánh thượng, người muốn gì đây?” Nàng bắt đầu cảm thấy hắn thật phiền. Từ lúc nào Lê Ứng Thiên lại biến thành một kẻ vừa mặt dày vừa sến chảy nước thế này?
“Không có gì.” Hắn xiết chặt nàng vào lòng, tựa cằm lên tóc nàng. “Ta chỉ muốn gọi tên nàng thôi.”
Kết quả là đêm ấy nàng không dám ngủ, cứ sợ bị hắn giữa đêm mang đi xơi tái.
*******
Lê Ứng Thiên không có ý kiến gì về việc nàng muốn xuất cung về nhà họ Lý, chỉ dặn nàng đi sớm về sớm, uống thuốc đúng giờ. Nhân lúc hắn vẫn còn tử tế với nàng, nàng phải tận dụng thế mạnh này.
Ngày xuất cung, nàng ngồi trên một chiếc kiệu bình thường, giả làm một thiếu phụ bình dân để che mắt đám đông. Đã lâu rồi nàng không nhìn thấy đường phố kinh thành nên trong lòng cũng có ba bốn phần tò mò thích thú, cứ ngó ngó nghiêng nghiêng, chỉ hận không thể bước xuống mà đi dạo cho thoả thích.
Trong lúc nàng còn đang mải mê ngắm nhìn quang cảnh tấp nập xung quanh, kiệu bỗng thình lình dừng lại.
“Sao lại dừng kiệu?”
“Nương nương, có một lão bà đang cãi nhau với một người đánh xe phía trước.”
Từ trong kiệu, nàng có thể nghe rõ tiếng hai người tranh cãi.
“Mụ già này, bây giờ có trả tiền hay là không trả?”
“Chẳng phải ta đã bảo với ngươi rằng ta là dì họ của đệ nhất phú thương rồi sao. Chở ta một đoạn tới dinh thự họ Lý thì muốn bao nhiêu tiền chả có.”
“Tin mụ được sao? Bây giờ có tiền thì ta chở, không thì đi bộ đi.”
Nàng vén màn, nhanh chóng ra lệnh cho kiệu phu tìm đường khác mà đi.
…
Bước vào phòng, không thấy bóng dáng Vampire đâu, nàng đoán ngay hắn đang ở trong mật thất. Căn phòng này nàng không phải đến lần đầu. Nơi nào dùng để mở cửa cơ quan, giờ đây nàng cũng không còn lạ nữa.
“Thiệu Minh…” Nàng vừa gọi tên hắn, vừa chậm rãi bước xuống bậc thang.
Hắn ngồi trên giường đá, ngước lên nhìn nàng bằng một ánh mắt mê hồn.
“Có nhớ ta không?” Hắn đứng dậy, bước đến bên nàng.
Mái tóc nàng nhẹ nhàng rũ xuống, mùi thơm hoa ngọc lan thoang thoảng toả ra. Hắn nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng trao nàng một cái chạm môi.
Tuy chỉ gặp linh hồn Trần Lâm Nguyệt duy nhất một lần, nhưng nàng cơ bản cũng nắm bắt được tình cảm của cô ấy đối với Vampire: nồng nhiệt và đầy chiếm hữu. Giờ không phải là lúc nghĩ đến việc mình chỉ là vật thế thân. Cái nàng cần, là lòng tin của hắn.
“Chàng có dùng khăn do em tặng không?”
“Dĩ nhiên là có. Ta dùng nó để ôm ngủ.” Hắn ôn nhu vuốt tóc nàng.
Ôm khăn để ngủ? Phải chăng là dùng vật thay người?
Anh đẹp trai hút máu, tôi có nên gọi sở thích của anh là hơi biến thái không đây?
“Lúc nãy ở ngoài phố, có một người đàn bà tự xưng là dì họ của chàng. À không, nên nói là của Lý Thiệu Minh.”
“Ta cứ nghĩ mình đã nhổ cỏ tận gốc, không ngờ vẫn để lọt một người.” Hắn nói, tay vẫn điềm nhiên luồn vào mái tóc mềm mại của nàng. “Nàng không cần lo lắng, ta sẽ nhanh chóng sai người tiễn bà ta xuống đoàn tụ với gia đình dòng tộc của mình.”
“Ừm.”
Từ lúc quyết định kể việc này với hắn, nàng đã biết rõ người đàn bà kia chỉ có con đường ch.ết. Nàng cũng không biết từ bao giờ mình lại có thể thản nhiên với việc tước đi sinh mạng của một người như vậy. Có lẽ ngày ấy ở Tế Châu, sau khi đã chính tay giết gần chục người để bảo vệ mạng sống của chính mình, lòng trắc ẩn của nàng đã dần dần nhường chỗ cho ý chí sinh tồn.
Cả Vampire lẫn Trần Lâm Nguyệt thực chất đều không phải con cháu nhà họ Lý. Nếu để Lê Ứng Thiên từ người đàn bà kia mà phát hiện ra thân phận thật sự của Vampire, thì không chỉ hắn và nàng gặp nguy hiểm, mà cả nước Lạc Việt này cũng bị lôi vào cuộc đấu đá giữa một người nắm vương quyền, một người nắm huyết mạch kinh tế trong tay.
Hắn bế nàng đến bên chiếc giường đá, đặt nàng lên đùi mình. Những ngón tay đầy ma thuật của hắn xuyên qua mái tóc, chạm đến lưng nàng. Đôi môi hắn nhè nhẹ lướt trên má nàng, giọng nói đầy ma mị. “Lâm Nguyệt, có muốn nhìn thấy ta cười?”
Đã hứa với Trần Lâm Nguyệt là sẽ giúp cô ấy chăm sóc hắn. Miễn là không sờ mó mấy nơi nhạy cảm, không lên giường, cái gì giúp được thì nàng sẽ cố giúp thôi. Lẽ nào cả một nụ cười mà nàng cũng không cho hắn được hoàn thành tâm nguyện?
Nên, nàng không chần chừ, ngây thơ gật gật đầu.