Chương 36: Yến tiệc

Ngay cả nước lũ cũng không nhanh bằng tin tức ở hậu cung. Thái y vừa bước ra khỏi cửa, việc Vân phi mang long chủng đã lan khắp tam cung lục viện.


Hạ Vy tiếp nhận tin tức ấy bằng nét mặt bình thản. Không chỉ vì nàng vốn biết đây là chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra, mà còn vì trước mặt Trường Đông, nàng luôn phải ra vẻ là kẻ có tâm cơ.
Trần Lâm Nguyệt thì thông minh phải giả đơn thuần, còn nàng thì đơn thuần phải giả thông minh.


Vân phi mang giống rồng, trong triều dĩ nhiên Lê Mạc là người vui mừng nhất. Những người thuộc phe phái họ Nguyễn không có con gái trong cung ngoài mặt cũng sáo rỗng chúc mừng. Lê Ứng Thiên nhân dịp này mà mở một buổi yến tiệc chiêu đãi triều thần cùng các phi tần, đồng thời công bố việc ban hôn cho Lý Thiệu Minh và Vũ Tố Lan, tiểu thư của một vị quan tứ phẩm – Quốc Tử Giám đốc học Vũ Văn Bình.


Đối với buổi yến tiệc này, phi tần lớn nhỏ trong cung đều chuẩn bị quà tặng Vân phi. Để tránh phiền phức xảy ra, nàng cho người ngầm dò la xem các phi tử khác tặng gì rồi cũng tặng thứ y như vậy, dĩ nhiên giá trị phải nhỉnh hơn một chút. Thuốc bổ, tượng ngọc là hai thức nàng tránh đầu tiên. Thời này mê tín lắm. Tặng những thứ đó chẳng khác gì cho người ta cơ hội vu oan mình nếu cái thai trong bụng Vân phi có vấn đề.


Sau vài lời tuyên bố, chúc tụng màu mè hoa lá hẹ khiến kẻ gật người gù, màn ca vũ bắt đầu.


Lê Ứng Thiên có yêu Lê Bích Vân hay không thì đứa bé trong bụng cô ta cũng là con hắn. Nhìn hắn ân cần cười cười nói nói với Vân phi, nàng cũng có chút tủi thân, dù ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra điềm tĩnh. Vào cung đã hơn bốn tháng, kĩ năng che giấu cảm xúc này nàng cũng không còn xa lạ.


available on google playdownload on app store


Suốt khoảng thời gian sau đó, nàng cũng chỉ nhìn sang hắn thêm một lần nữa, rồi thôi. Lúc ấy, ánh mắt hắn vẫn đang hướng về phía khác, vô cùng chăm chú.


Nàng không hề biết rằng, Lê Ứng Thiên tuy đang ra vẻ quan tâm đến Vân phi nhưng thật ra vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của nàng. Nhìn nàng không có chút nét u sầu, hắn không khỏi thấy khó chịu trong lòng. Chẳng lẽ trong lòng nàng hắn không quan trọng đến nỗi có thể khiến nàng ghen?


Xem ca vũ chán chê, mọi người chuyển sang màn làm thơ đối chữ. Nàng cầm chén rượu trong tay, trong lòng thầm kính tổ tiên một ly, xin tổ tiên phù hộ cho đừng ai chú ý đến nàng. Nàng mà đọc thơ của mình lên thì khác nào tàn sát mọi người.


Đưa mắt nhìn quanh, nàng thấy ai ai cũng đang hào hứng bàn luận để tìm một chủ đề nào đó. Chỉ có Lê Nguyên Phong là cứ dán mắt vào nàng, đưa chén rượu hướng về phía nàng mà mỉm cười tà mị.


Nàng nhìn sang Đỗ Thiên Thành, hắn nhếch mép cười khổ với nàng. Nàng và hắn là người đồng cảnh ngộ, đối với thơ văn đều dốt như nhau, thậm chí không có được cái trí nhớ tốt một chút để đạo văn của tiền nhân. Thôi, bất quá, nếu có ai hỏi đến nàng, nàng giả say là được.


“Hôm nay trăng vừa sáng vừa tròn, hay là làm thơ về chữ ‘nguyệt’?”
Nàng ném cho Lê Nguyên Phong cái nhìn sắc như dao. Tên này rõ ràng là muốn kéo nàng vào cuộc, chà đạp lên nỗi đau thầm kín của đời nàng.


Quan viên bên dưới ban đầu nghe đề nghị này đều gật gù tán tưởng, sau nghĩ lại mới sực nhớ ra ‘Nguyệt’ là tên hoàng hậu. Nếu lấy chủ đề này làm thơ e rằng có phần mạo phạm. Có điều, đề nghị đó lại xuất phát từ Tĩnh Quốc vương, nên không ai dám lên tiếng phản bác mà làm gián đoạn cuộc vui. Không thể phản bác, tức là chấp nhận.


Rượu vào, thơ ra. Ban đầu chỉ là giao lưu, về sau trở thành thách đấu. Lê Ứng Thiên hứng chí treo giải cho người làm thơ hay nhất. Nếu trong vòng sáu tháng vừa qua đã lập được công trạng cho triều đình, dù lớn hay nhỏ thì cũng được thăng quan một cấp.


Nếu là trước đây, giải thưởng quá hào phóng của hắn sẽ có người không đồng ý. Nhưng sau trận chiến với Phồn Lư, địa vị của Lê Ứng Thiên trong triều đã vững vàng hơn hẳn, nên lời hắn nói chính là thánh chỉ.


Trong thời gian ngắn mà đã có gần hai mươi bài thơ được dâng lên, nàng nhìn mà cũng thấy kinh hoàng năng khiếu thi ca của những người này. Nàng viết ra giấy bảng cửu chương cũng chỉ nhanh được đến thế là cùng.


Hai bài thơ của Thượng bảo thiếu khanh Ngô Nhân Đức và Thị trung học sĩ Đinh Vĩ Văn đều được Lê Ứng Thiên đánh giá cao. Cuối cùng, tân khoa trạng nguyên mạo muội lên tiếng, chỉ ra một điểm khiếm khuyết trong bài thơ của Ngô Nhân Đức, nên Đinh Vĩ Văn trở thành người thắng cuộc.


Gã tân khoa trạng nguyên này không biết là mới vào quan trường nên không hiểu thời thế, hay là vốn thuộc phe cánh của thái hậu. Trong triều không ai không biết Đinh Vĩ Văn là họ hàng của thái hậu. Nay hắn tam phẩm thăng lên nhị phẩm, thái hậu lại không phải như hổ thêm cánh hay sao?


Lê Ứng Thiên một lời đã nói ra, quân bất hí ngôn, đành phải tuyên bố cho Đinh Vĩ Văn thăng chức.
“Vi thần tạ ơn thánh thượng.” Đinh Vĩ Văn quỳ xuống trước Lê Ứng Thiên, không giấu được vẻ vui mừng. Mặt tuy đã đỏ lừ vì men rượu, nhưng tư thế vẫn còn vững chãi.


“Nay ngươi nhờ một bài thơ bắt đầu bằng chữ ‘nguyệt’ mà thăng một cấp, có phải nên tạ ơn hoàng hậu, kính hoàng hậu một ly không?” Lê Nguyên Phong lên tiếng.
“Dạ…dạ phải.” Đinh Vĩ Văn tuy hơi bất ngờ trước đề nghị của Lê Nguyên Phong, nhưng trong lòng đang phơi phới, nên cũng hào hứng nghe theo.


Cung nữ nhận được lệnh thì lập tức mang đến một ly rượu. Đinh Vĩ Văn cẩn trọng đón lấy, bước lên đài, tiến đến chỗ Hạ Vy.


Còn chừng mười bước nữa là đến chỗ nàng, hắn chợt “À” lên một tiếng đầy ɖâʍ đãng. Ánh mắt hắn sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, tay thì không nhịn được, đã kéo cổ áo của mình xuống.
“To gan!”


Lê Ứng Thiên phẫn nộ đập tay xuống bàn, tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nín thở.
Đinh Vĩ Văn như vẫn chưa biết hành động sai quấy của mình, vẫn tiếp tục tiến lên.


“Thánh thượng…thần thiếp sợ quá…” Tuy không biết rõ sự tình, nhưng nhìn biểu hiện của Lê Ứng Thiên, nàng cũng lờ mờ đoán được trong tình huống này mình nên ‘ném đá xuống giếng’. Vì vậy, nàng nhanh chóng nép vào vai hắn, làm một hiền thê yếu đuối.


“Người đâu, còn không mau bắt lấy hắn.”
Hai tên lính ngự lâm quân lập tức túm lấy Đinh Vĩ Văn, kéo xuống dưới.
“Trước mặt trẫm mà cả gan vô lễ với hoàng hậu.” Lê Ứng Thiên nghiêm mặt quay sang Hình bộ thượng thư. “Nguyễn Doãn, tội này đáng xử thế nào?”


“Bẩm…bẩm thánh thượng…”
Nguyễn Doãn đứng đầu hình bộ, biết rõ tội của cháu mình là tội khi quân, phải mang đi xử trảm. Chỉ là, Đinh Vĩ Văn là cháu của hắn, đã tốn bao năm bồi dưỡng mới lên được chức tam phẩm, chẳng lẽ chỉ trong một đêm mất trắng?


Vấn đề nan giải là hắn đang giữ vai trò Hình bộ thượng thư. Xin tha cho cháu mình thì không khéo lại bị khép tội công tư bất phân; nhưng nếu không xin tha, thì chẳng những mất một người thân, mà còn mất đi một phần vây cánh.
“Xử thế nào?” Lê Ứng Thiên giọng càng thêm gay gắt.


“Bẩm thánh thượng, là tội khi quân, phải…phải xử trảm.” Nguyễn Doãn đành nén lòng mà đẩy cháu mình lên đoạn đầu đài. Lê Ứng Thiên đang tức giận như vậy, mà hành động càn quấy của Đinh Vĩ Văn không ai là không thấy. Nếu hắn xin tha, sẽ không khỏi liên luỵ đến bản thân. Là người đứng đầu họ Nguyễn, hắn không thể hy sinh vì một chuyện thế này.


“Ngươi đâu, giải Đinh Vĩ Văn đến tử lao, chờ ngày hành hình, tịch thu gia sản.” Lê Ứng Thiên ra lệnh.
Trong chốc lát, Đinh Vĩ Văn từ đỉnh vinh quang, rơi thẳng vào hoả ngục. Trong đám văn võ bá quan cũng không ít người thấy tiếc cho hắn, chỉ vì rượu mà chuốc hoạ vào thân.


Tư cách chiến thắng của Đinh Vĩ Văn bị huỷ bỏ, Ngô Nhân Đức nghiễm nhiên trở thành người được giải, từ tứ phẩm thăng chức lên tam phẩm.
Lê Nguyên Phong từ đầu đến cuối vẫn ung dung thưởng thức bồ đào mỹ tửu. Khi ánh mắt nàng và hắn chạm nhau, nàng chỉ cảm nhận được một chữ ‘tà’.


Nhưng, chữ ‘tà’ ấy nhanh chóng biến đi như gió cuốn, chỉ đọng lại một ánh mắt ngọt ngào trên tuấn nhan tiêu sái mang chút nét ngây thơ.
*******


Suốt hai canh giờ ngồi yên một chỗ, thân thể nàng giờ đã rã rời. Thế nên, vừa về đến cung Trường Lạc, nàng liền ra lệnh cho cung nữ mang nước nóng đến cho mình tắm.
Ahh…


Ngâm mình trong bồn nước ngào ngạt hương hoa thật là một lạc thú nhân gian. Chỉ là không biết nàng có diễm phúc được hưởng cái lạc thú này thêm bao nhiêu lần nữa.


Hôm nay Đinh Vĩ Văn vì nàng mà phạm vào tội ch.ết, thái hậu có lẽ sẽ nghĩ nàng hợp tác với anh em Lê Ứng Thiên, đổ lên đầu nàng mối hận này. Tên hentai ch.ết tiệt, rõ ràng là muốn nàng không còn đường chạy, phải đứng về phía hắn, phụ thuộc vào hắn. Nếu không, hắn đã có thể lấy chữ ‘Vân’ của Vân phi, hay chữ ‘Liên’ của Liên phi, mục đích đạt được vẫn không thay đổi.


Nàng cứ thắc mắc Lê Nguyên Phong làm sao khiến cho Đinh Vĩ Văn có hành động vô lễ kia. Lúc Đinh Vĩ Văn bước lên tạ ơn Lê Ứng Thiên, dù mặt mũi đỏ gay, hắn cũng không đến nỗi say quên trời quên đất mà gây ra hậu quả ch.ết người như vậy. Hành vi của hắn giống bị hạ xuân dược hơn là say rượu.


Không phải tất cả quan viên đều uống cùng một bình rượu sao?
Chẳng lẽ ly rượu mà Đinh Vĩ Văn sắp dâng lên cho nàng có gì mờ ám?
“Mỹ nhân…”
Nàng rùng mình một cái. Chủ nhân của giọng nói ớn lạnh kia, không ai khác, chính là tên hentai mang vẻ ngoài thuần khiết vừa kéo đời nàng vào bể khổ.


Hắn đóng cửa sổ lại, mỉm cười thân thiện nhìn nàng.
“Ngươi đêm hôm lẻn vào đây không sợ bị mật thám của hoàng huynh ngươi trông thấy sao?”


“Trí nhớ ngươi kém quá. Ta vào đây là cố tình để hoàng huynh thấy mà.” Hắn nháy mắt. “Dù ta đã lao tâm lao lực trợ giúp hoàng huynh để đổi lại mỗi ngày đều được gặp ngươi, ban đêm ta vẫn không cầm lòng được, bất chấp hiểm nguy mà tìm đến cung Trường Lạc để được nhìn ngươi thêm một chút. Sao, thế nào, cảm động không?” Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt luỵ tình đầy giả tạo.


Nàng thấy thật may mắn vì mình không yêu hắn. Nếu không, nghe mãi những lời nói đường mật của hắn, nàng sẽ ngày đêm đều nổi da gà. Với thời tiết này hiện nay, nổi da gà nhiều sẽ rất dễ bị cúm, ch.ết không kịp ghi di chúc.
“Tên dê cụ nhà ngươi, lúc nãy dám lợi dụng ta.”


“Không nên lúc nào cũng mặt mày cau có như thế, sẽ rất mau già…” Hắn đưa tay xuống nghịch đám cánh hoa trong bồn tắm.
Nàng chụp lấy tay hắn, cắn hắn một phát rõ đau. “Ngươi có biết làm vậy là sẽ biến ta thành kẻ thù của thái hậu không?”


“Thế chẳng lẽ nếu chuyện hôm nay không xảy ra thì bà ta sẽ không hại đến ngươi?” Hắn rụt tay lại, đưa lên miệng thổi thổi vài cái. “Thái hậu đã không lôi kéo được ta, tức chỉ còn cách giảm hậu thuẫn của hoàng huynh thì bà ta mới có khả năng chiến thắng. Binh lực Lạc Việt phần lớn nằm trong tay Lê Mạc, tài lực Lạc Việt chủ yếu nằm trong tay Lý Thiệu Minh. Hại một người, không bằng nhất tiễn song điêu, toạ sơn quan hổ đấu.”


“Nhưng ngươi cũng đâu cần phải biến ta thành cái gai trong mắt bà ta sớm như vậy. Nếu không có chuyện hôm nay, ít ra ta còn có cơ may thảnh thơi thêm một thời gian, từ từ tìm cách đối phó.”


“Ngốc.” Hắn cúi xuống búng một cái vào má nàng. “Cái ‘từ từ’ của ngươi kết quả cuối cùng vẫn là địch trong tối, ngươi ngoài sáng, ch.ết lúc nào không biết. Trong binh pháp có câu…” Hắn đang hăng say thì đột nhiên khựng lại.
“Câu gì?”


“Nhìn mặt ngươi là biết không bao giờ đọc binh pháp, ta có nói cũng vô ích.” Hắn xoè cây quạt ra, phẩy phẩy mấy cái đầy kiêu ngạo.
“Ngươi không nhớ là câu gì thì nói đại đi, còn bày đặt.” Nàng kéo dài giọng, hả hê dìm hàng hắn.
“Hừm, ta về chơi với con vẹt.”


“Vẹt vẹt…vẹt vẹt…không tiễn.” Nàng nhe răng trêu hắn.
Hắn phóng qua cửa sổ biến đi cũng là lúc Trường Đông vừa về tới.
“Nương nương, nếu đứa trẻ trong bụng Vân phi là hoàng tử…”
“Chỉ e là dù hoàng tử hay công chúa, nàng ta cũng không có cơ hội sinh nó ra.”


Bảo nàng hại một người lớn thì nàng có thể, nhưng đối phó một đứa nhỏ mới thành hình, nàng hiện tại còn chưa đủ nhẫn tâm. Vả lại, chưa đến phiên nàng và Trường Đông ra tay, đứa bé kia sợ rằng cũng khó sống sót nổi dưới tay thái hậu. Nếu đúng như lời Lê Nguyên Phong nói, thái hậu muốn một hòn đá ném hai chim, thì nàng và Trường Đông mà nhúng tay vào lúc này chẳng khác nào sớm đưa mình vào bẫy.


Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Nàng lệnh cho Trường Đông đề cao cảnh giác, gắt gao kiểm soát mọi hoạt động ở cung Trường Lạc, không để tồn tại bất kì thứ gì khiến người khác có thể vu oan nàng hại long tử của Vân phi.
*******


Nàng nằm xuống giường, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc khăn đang thêu dở nằm trên bàn. Đã mấy ngày rồi nàng không thêu tiếp mũi nào.
Đã ba đêm rồi, hắn đều đến chỗ Liên phi. Nếu không ở chỗ Liên phi thì sang chỗ Vân phi.
Nghĩ đến đấy, nàng liền lấy chân đạp đạp lên chỗ hắn từng nằm.


Nàng hy vọng gì ở một hoàng đế chứ?
Hắn tốt với nàng, không có nghĩa là trong tim hắn chỉ có mỗi mình nàng.
Dù trong tim hắn chỉ có mỗi mình nàng, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không tìm đến người con gái khác.
Nàng biết, nàng biết, cái gì nàng cũng biết.


Nhưng tại sao vẫn không quên được mùi máu tươi tanh tưởi từ tay hắn chạy xuống môi mình ngày ấy…
Tại sao vẫn không quên được cái dáng nằm nghiêng của hắn bên mép giường mà dường như đêm nào mở mắt ra nàng cũng thấy…


Tại sao vẫn không quên được cái gật đầu kèm theo nụ cười đầy mãn nguyện của hắn khi nhìn thấy nàng uống cạn chén thuốc, không quên được cái ôm bất chợt giữa đêm, không quên được…
Nàng nhắm mắt lại, nín thở, lắng nghe tiếng nhành trúc loạc xoạc phớt qua cửa sổ.


Càng ngày, càng có nhiều thứ không quên được.






Truyện liên quan