Chương 14: Hồi phủ

Thuần Vương cùng Chu Kỳ trở về Vương phủ, mỗi người đi một ngả, Thuần Vương nhìn về phía Tiểu Nguyệt cư, chần chừ đứng  một lá rồi mới hướng bên kia đi.


Tiểu Nguyệt cư, trong tay Lục thị nắm chặt khăn, bất an đi tới đi lui trong sân, trong lòng âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ Huệ phi nương nương chướng mắt A Đào của nàng, đem A Đào trả lại cho nàng.
"Cô mẫu, vì cái gì Vương gia chỉ đem A Đào tiến cung?" Lục Nghi Lan có chút ủy khuất hỏi.


Lục thị đang rất phiền, thuận miệng qua loa nói: "Việc này ngươi không cần phải biết."


Lục Nghi Lan tự chuốc lấy nhục nhã, cắn cắn môi, nàng liền trở về phòng. Lục thị một mực chờ , chờ mãi chờ mãi, ngày sắp hết, cửa sân bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng ai đó. Trông thấy Thuần Vương, con mắt của Lục thị sáng lên, lập tức nhìn quanh sau lưng Thuần Vương, nhưng đáng tiếc nhìn mãicũng không có thấy cháu gái nhỏ nhà mình.


Thuần Vương đi tới trước mặt nàng, nhìn thấy Lục thị đối với việc chờ đợi cháu gái rất nóng lòng, Thuần Vương rốt cục có một chút chút áy náy, Lục thị chung quy là nữ nhân của hắn, nếu như không phải là vì mẫu thân, Thuần Vương tuyệt sẽ không cướp người của nàng, làm nàng nàng đau buồn, hại nàng ủy khuất thút thít sau khi hắn rời đi. Nói thật, từ khi biết Lục thị, Thuần Vương chưa từng thấy nàng khóc bao giờ.


"A Đào có phúc, lưu tại bên người nương nương, sau này nàng ta hưởng không hết vinh hoa phú quý." Nắm chặt tay Lục thị, Thuần Vương thấp giọng khuyên, ánh mắt phi thường ôn nhu.
Lục thị một phát bỏ ra tay của hắn, lui ra phía sau ba bước, nàng hung hăng trừng mắt Thuần Vương.
Thuần Vương: ...


available on google playdownload on app store


Cái dáng vẻ hung hăng này, so với miêu tả của A Đào không hề giống nha!


Thuần Vương giật giật ngón tay, nhớ lại việc Lục thị khóc, Thuần Vương lựa chọn không tính toán với Lục thị, nhưng ánh mắt của hắn không có ôn nhunhư vừa nãy, bình tĩnh nói: "Ta biết ngươi không nỡ xa A Đào, ngươi yên tâm, ta sẽ thường xuyên mang A Đào trở về, để hai cô cháu các ngươi tự ôn chuyện."


Lục thị cười lạnh, nhiều năm như vậy nàng đã sớm ngô ra một cái đạo lý, nam nhân nếu có thể tin, heo đều có thể leo cây!
/~ hận đàn ông ~/


Lục thị có rất nhiều điều muốn chất vấn Thuần Vương, ví dụ như A Đào trong cung bị ủy khuất hắn sẽ thay A Đào làm chỗ dựa sao? Ví dụ như A Đào không cẩn thận phạm sai lầm bị Huệ phi nương nương trách phạt, Thuần Vương chịu đem A Đào mang về sao?


Lục thị rất rõ ràng, Thuần Vương nếu thật sự để ý đến nàng, sẽ không cưỡng ép đưa A Đào tiến cung. Cho nên, A Đào không trở lại, nàng cùng Thuần Vương liền không có gì để nói!
"Đa tạ vương gia thương xót ta." Lục thị châm chọc nói.


Thuần Vương lập tức liền đen mặt, mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục thị. Lục thị quay đầu, khinh thường nhìn thẳng hắn.Thuần Vương nắm nắm nắm đấm, quay người rời đi.


Hắn đã hạ thấp bản thân, là Lục thị không hiểu chuyện, vậy cũng đừng trách hắn không thèm thực hiện ước định. Thuần Vương ngay cả Tiểu Nguyệt cư cũng không vào mà tức giận rời đi, tin tức truyền đến tai Thuần Vương phi, Thuần Vương phi chỉ cười cười. .


Trong cung, Từ Nhu Gia được ở bên người ngoại tổ mẫu ba ngày. Nàng trên danh nghĩa vẫn là A Đào, nhưng nàng có một mặt cực giống Nhu Gia quận chúa, cho nên Huệ phi sủng nàng, Chiêu Dương cung trên dưới đều cảm giác đó là điều đương nhiên, ngay cả Ung Hi đế cũng đặc biệt tới nhìn nàng.


Ung Hi đế tuổi gần sáu mươi, tại vị đã mấy chục năm, nữ nhân chốn hậu cung  đổi đi đổi lại, Huệ phi chính là một trong số ít phi tử không ngừng được sủng ái, đủ thấy đế phi là có chút tình cảm thật sự.
Bây giờ Huệ phi bởi vì A Đào mà vui vẻ, Ung Hi đế cũng rất cao hứng.


"Hoàng Thượng, trong lòng ta, A Đào chính là Nhu Gia đến hiếu thuận ta, ta thích đứa nhỏ này, cho nên muốn thay nàng cầu ban thưởng." Lôi kéo tay Từ Nhu Gia, Huệ phi cười híp mắt đối với Ung Hi đế nói
Ung Hi đế miễn cưỡng dựa vào đệm gối, dùng ánh mắt ra hiệu Huệ phi nói tiếp. Huệ phi thở dài:


"Vàng bạc châu báu tơ lụa Hoàng Thượng thưởng ta quá nhiều, ta tùy tiện thưởng cho A Đào, đều đầy đủ nàng mặc cả đời, ta là muốn cầu Hoàng Thượng cho A Đào một thân phận quận chúa, không để cho nàng phải trước mặt các quý nhân hành đại lễ. Hoàng Thượng nhìn gương mặt của nàng này, nếu nàng bị người ta coi thường, vậy giống như Nhu Gia bị người ta coi thường vậy, trong lòng ta rất khó chịu."


Từ Nhu Gia ngoan ngoãn ngồi bên người ngoại tổ mẫu, thần sắc yên tĩnh bình thản, giống như không biết phần ban thưởng này có ý nghĩa gì, trong lòng lại thậ vui vẻ, vẫn là ngoại tổ mẫu chu đáo, có danh quận chúa, dù chỉ là quận chúa trên danh nghĩa, nàng cũng không cần nhìn thấy quý nhân liền hành đại lễ.


Ung Hi đế cười cười. Nhu Gia quận chúa là cháu gái Huệ phi, cũng là cháu gái hắn, hiện tại có tiểu nha đầu giống cháu gái ngoại, Ung Hi đế mặc dù sẽ không cho cho tiểu nha đầu quá nhiều sủng ái, nhưng cái yêu cầu nhỏ này của Huệ phi hắn vẫn nguyện ý thỏa mãn.


"Chuyện nào có đáng gì, ngươi nhận nàng làm cháu gái, trẫm tự sẽ phong nàng làm quận chúa." Ung Hi đế rất tốt tính nói.


Huệ phi vui vẻ, nắm tay Từ Nhu Gia hướng đế vương nói lời cảm tạ. Ung Hi đế bồi hai bà cháu dùng cơm trưa, trước khi rời đi, hắn phong Huệ phi cháu gái A Đào là Bảo Phúc quận chúa, thánh chỉ ngay lập tức đã truyền ra ngoài.


"Ngoại tổ mẫu đối với ta thật tốt." Bưng lấy thánh chỉ, Từ Nhu Gia một bên nhìn một bên khen đẹp. Đẹp thật.
Nhìn thấy tiểu cô nương hài lòng, Huệ phi ho khan một cái, cố ý dùng một giọng thi ân báo đáp nói:
"Ngoại tổ mẫu tốt với ngươi như thế, Nhu Gia chuẩn bị làm sao báo đáp ta đây?"


Từ Nhu Gia ngoài ý muốn ngẩng đầu, thấy rõ tia giảo hoạt trong mắt ngoại tổ mẫu, Từ Nhu Gia chợt trong lòng khẽ động, luôn cảm thấy có cái gì đang đợi mình.
Nàng cẩn thận mím chặt miệng nhỏ.


Huệ phi bị bộ dáng khả ái của nàng chọc cười, ôm Từ Nhu Gia,vừa yêu vừa bất đắc dĩ bóp khuôn mặt Từ Nhu Gia: "Ngươi cái tiểu quỷ này, ngoại tổ mẫu muốn ngươi làm chút chuyện thật không dễ dàng gì."
Từ Nhu Gia kỳ quái hỏi: "Ngoại tổ mẫu muốn để ta làm cái gì?"


Nghĩ đến nhiệm vụ kia, Huệ phi thu hồi khuôn mặt tươi cười, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của Từ Nhu Gia, Huệ phi thở dài nói: "Nhu Gia, nếu như không phải là không có ai khác thích hợp hơn ngươi, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ không để ngươi ra ngoài..."


Từ Nhu Gia tiến cung sau nửa tháng, Huệ phi phái người triệu Thuần Vương tiến cung một chuyến. Mẫu thân muốn gặp hắn, Thuần Vương buông hết việc cần làm trong tay liền tiến cung.


"A Đào bái kiến Vương gia." Từ Nhu Gia ngồi bên người Huệ phi, Thuần Vương vừa tiến đến, nàng cấp tốc đứng dậy, thoải mái hành lễ, chính là đã được Huệ phi dạy qua diễn xuất.


Lần nữa nhìn thấy Từ Nhu Gia, Thuần Vương có chút nhíu mày, nửa tháng ngắn ngủi, đứa nhỏ này tựa hồ nhìn chút mập hơn một chút, y phục đồ trang sức thay đổi, quý khí mười phần, càng giống như cháu gái đáng thương kia của hắn.


Dò xét hoàn tất, Thuần Vương vừa muốn bảo nàng đứng lên, Huệ phi đột nhiên cười hỏi Từ Nhu Gia: "A Đào, ngươi vừa mới gọi Vương gia kêu cái gì?"
Từ Nhu Gia phối hợp giả ngốc.


Huệ phi chỉ chỉ mình, nhắc nhở nàng: "Vương gia là con của ta, ngươi là cháu ngoại của ta, ngươi nói ngươi nên gọi hắn cái gì?"
Từ Nhu Gia bừng tỉnh đại ngộ, nàng hướng Thuần Vương nhìn, nhưng lại do dự, cẩn thận từng li từng tí hỏi Thuần Vương: "Vương gia, ta có thể gọi ngài là cữu cữu sao?"


Thuần Vương: ...
Mẫu thân đã nói như vậy, hắn có thể không cho mẫu thân mặt mũi sao? Huống hồ đứa nhỏ này đều gọi qua hắn dượng, đổi thành cữu cữu thì có sao?
Hắn cười ôn hòa: "Đương nhiên có thể."
Từ Nhu Gia liền gọi ngọt lịm "Cữu cữu" .


Thuần Vương nghe vậy, bùi ngùi mãi, thôi cũng được, nếu đã mẫu thân đem đứa nhỏ này coi như Nhu Gia, hắn cũng nên nhận cô cháu ngoại này đi.
"Hài tử ngoan." Thuần Vương khen một câu, ngồi cạnh bên người Huệ phi, dò hỏi: "Mẫu phi, A Đào không hiểu chuyện sao ?"


Huệ phi đem Từ Nhu Gia gọi đến bên người, lôi kéo Từ Nhu Gia nói: "Hiểu chuyện, ta chưa thấy đứa bé nào hiểu chuyện như A Đào, chỉ là ta nghĩ, vẫn cảm thấy nên để A Đào về Vương phủ đi, thân thích của nàng đều ở Vương phủ, A Đào cùng người thân phải ở cùng một chỗ mới vui vẻ."


Thuần Vương không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói: " Được ngài ưu ái là A Đào phúc khí, A Đào nguyện ý làm bạn ngài, phải không?"
Nói xong, Thuần Vương cười nhẹ nhìn về phía Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia bận bịu phối hợp gật đầu.


Huệ phi cười, đối với con trai nói: "Ngươi không cần hù dọa A Đào, A Đào xác thực nguyện ý theo ta, nhưng ta không thể chỉ nghĩ đến mình, tóm lại, ngươi mang A Đào hồi phủ, ngày lễ ngày tết lại để cho A Đào cùng bọn nhỏ cùng nhau tiến cung đến thỉnh an ta, tiểu cô nương mà, liền phải cùng các huynh đệ tỷ muội cùng một chỗ mới được."


Thuần Vương còn chưa đáp ứng, Huệ phi đã tiếp tục dặn dò: "A Đào gọi ngươi là cữu cữu không phải nói không, ngươi nhớ kỹ, trước kia ngươi đối với Nhu Gia như thế nào, sau này liền phải đối với A Đào giống như vậy, nếu để ta biết A Đào ở Vương phủ bị ủy khuất ngươi lại không thay nàng làm chủ, xem ta xử lí ngươi như thế nào!"


Thuần Vương: ...
Mẫu thân có phải là quá đem cháu gái này coi ra gì rồi không?
Nhưng mà, ai bảo hắn đem người đưa vào cung trước cơ chứ?
Lắc đầu, Thuần Vương cười đáp ứng.


Huệ phi lại đối với Từ Nhu Gia nói: "Hồi Vương phủ, ngươi tuyệt đối đừng đem mình làm như người ngoài, nếu có người khinh bạc ngươi, ngươi trước tìm cữu cữu, cữu cữu không giúp ngươi, ngươi lại tới tìm ta, ngoại tổ mẫu sẽ che chở cho ngươi!


Lão hồ ly diễn quá hay, Từ Nhu Gia bội phục sát đất, một bên quỳ xuống tạ ơn, một bên không thể làm gì.
Nàng thật không muốn tiếp nhận việc ngoại tổ mẫu an bài nàng làm, nhưng ai bảo nàng không nỡ làm ngoại tổ mẫu phiền não?


Vì để cho ngoại tổ mẫu vô ưu vô lự an hưởng tuổi già, Từ Nhu Gia chỉ có thể liều mạng!
Thuần Vương mang Từ Nhu Gia xuất cung.
Trên đường hồi phủ, Thuần Vương nhớ tới nghi hoặc, thấp giọng hỏi Từ Nhu Gia: "Hôm đó tiến cung, vì sao lúc ngươi nhìn thấy nương nương liền khóc?"


Từ Nhu Gia đã sớm chuẩn bị, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nắm chặt ngón tay nói: "Ta, ta sợ hãi, nương nương khóc ta nhịn không được cũng muốn khóc."
Thuần Vương nhíu mày, thật có phải như thế không ? Nếu không phải như vậy, có thể có nội tình gì?


Thuần Vương còn muốn hỏi thêm, Từ Nhu Gia chậm rãi ngẩng đầu, khẩn trương nghe ngóng nói: "Cô... Cữu cữu, ta rời đi lâu như vậy, cô mẫu có tức giận hay không?"
Thuần Vương mím môi. Lục thị không giận Từ Nhu Gia, ngược lại là giận hắn một trận.
"Không có, nàng rất nhớ ngươi." Thuần Vương nói.


Thành công nói sang chuyện khác,tâm trạng Từ Nhu Gia lặng lẽ thả lỏng ra.


Đến Vương phủ, Thuần Vương để Tào công công đưa Từ Nhu Gia chủ tớ về Tiểu Nguyệt cư. Từ Nhu Gia lần này tiến cung thu hoạch cũng không nhỏ, trừ quận chúa phong hào, Huệ phi còn đưa nàng hai nha hoàn, một người gọi Ngọc Hoàn một người gọi là Ngọc Băng, tất cả đều là cung nữ đã huấn luyện, nghiêm chỉnh so với nha hoàn của Lục thị đưa Từ Nhu Gia đáng tin cậy hơn nhiều.


Lục thị cũng không biết cháu gái trở về, bởi vì tức giận Thuần Vương, Lục thị không những không dùng son phấn bột nước, còn một lần nữa lại làm lên việc nhà nông, Từ Nhu Gia vừa đi vào Tiểu Nguyệt cư, liền thấy Lục thị một thân vải bố, ngồi xổm ở phía đông chỗ luống rau nhổ cỏ, nàng còn không có dùng cuốc, trực tiếp dùng tay nhổ!


Từ Nhu Gia trợn mắt há hốc mồm, nàng mới rời khỏi nửa tháng, Lục thị tại sao lại thành ra như vậy rồi?
"Cô mẫu!" Sau khi hết khiếp sợ, Từ Nhu Gia lớn tiếng kêu.
Lục thị bỗng nhiên từ luống rau bên trong ngẩng đầu, trông thấy cháu gái nhỏ, Lục thị cực phấn khởi, ném đi cỏ liền chạy tới: "A Đào đã về rồi?"


Không hổ là thường xuyên làm việc nặng, Lục thị chạy cực kỳ nhanh, chớp mắt liền đến trước mặt Từ Nhu Gia.
Từ Nhu Gia cảm nhận được một mùi cỏ cây, nàng vô thức trốn về sau.
Lục thị vươn tay đi ra, thấy cháu gái né tránh, nàng ngẩn người.


Từ Nhu Gia trốn ở bên cạnh Ngọc Hoàn, chỉ vào bùn đất lưu trên ngón tay Lục thị nói: "Cô mẫu, ngươi làm sao..."


Lời còn chưa dứt, Từ Nhu Gia nhạy bén phát hiện trong mắt Lục thị lướt qua một vòng bất an, đồng thời còn đưa tay ra sau lưng, mắt phượng xinh đẹp thì nhìn nhiều thêm mấy lần đồ trang sức trên đầu nàng mà ngoại tổ mẫu thưởng cho.
Từ Nhu Gia yên lặng thở dài.


Vị di nương của cữu cữu này, mới nhìn thì nghĩ là cục đá cứng, kỳ thật nội tâm cũng là đóa hoa , đều cần yêu thương dỗ dành nha!
Không có cách nào khác, Từ Nhu Gia đành vòng qua Ngọc Hoàn, nhào vào trong ngực Lục thị: "Cô mẫu, ta rất nhớ ngươi..."


Tiểu cô nương ôm lấy mình, Lục thị nhếch miệng cười, dùng lực ôm lấy cháu gái.
Nàng liền biết, A Đào ngoan nhất, sẽ không học lão Tứ kia phúc hắc ghét bỏ nàng đâu.
/ Sì phoi chương sau :
Từ Nhu Gia dừng bước, lại hướng  Chu Kỳ cười một nụ cười vui vẻ xinh đẹp :
"Biểu ca."


Tiểu cô nương mắt hạnh cong cong, so với vì sao trên trời còn sáng hơn. /






Truyện liên quan