Chương 11: Ghen
Nắng đã tắt , lưu thế giới lại cho màn đêm,trời không trăng, cũng không thấy ông sao nào. Sơ Ảnh đang lê tấm thân tàn , không còn hơi sức tìm kiếm đội quân . Nàng lẩm bẩm.
" Hừ mất người cung nữ này gạt người , nói Phong ca được đưa về sắp tới Kinh Thành , mà nàng chạy hơn ba canh giờ còn chưa thấy tên lính nào , chứ đừng nói là một đội quân. Mệt ch.ết nàng mà, trời lại tối đen , nàng thấy hơi sợ". ( tác giả : Sơ Ảnh , ngươi có bệnh mù đường không zạ.
Sơ Ảnh : haha chắt là không.
~~ : té xỉu.).
Đầu suy nghĩ thế nhưng chân vẫn cứ bước theo quán tính, miệng vu vơ hát đôi câu. ( Ta là người việt nên hát nhạc việt nha hehe.)
" Và hôm nay, em đã thấy.
Người bên em giờ đây sáng đôi.
Thật hạnh phúc mỗi khi anh cười.
Cầm tay em đi nhé anh. ".
Có con sói nào đó đang buồnchán bèn cất tiếng lên hú cùng với nàng. Sơ Ảnh rùng mình nghĩ. :((
«Có khi nào ,một lát nữa mình phải đi thăm quan bao tử của sói không nhỉ» . Sơ Ảnh bị suy nghĩ của chính nàng dọa sợ . Đang không biết phải làm sao thì phía trước nàng thấy có một đội quân đang đóng lều nàng dùng hết sức của mình đi nhẹ thật nhẹ tới gần , thấy đội quân này đúng là quân lính triều đình , nàng mừng muốn khóc ,đang tính đi vào thì nghe thấy mấy tên lính canh chụm lại với nhau bàn tán nàng tò mò đứng sát nghe lén tên lính canh truớc cái lều thật to lên tiếng.
" Lâm thống lĩnh thật tốt số , chỉ muốn dô tận ổ để dẹp sạch giặc cỏ mà có thể cứu được công chúa nước Tây Phiên. Người đẹp như hoa , đúng là số hưởng mà ".
" Biết xao, Lâm thống lĩnh tuấn lãng như vậy , là trượng phu trong mộng của rất nhiều nữ nhân mà ngươi không biết xao, thật là lạc hậu mà". Người lính kia xem thường.
" Bây giờ , thống lĩnh bị thương , nàng ở cạnh bên chăm sóc cứ nhưlà thê tử của thống lĩnh chúng ta vậy".
Cái gì Không lẽ lúc nàng không ở bên cạnh hắn , hắn đi trên hoa ghẹo nguyệt xao , hừ hừ uổng công nàng vì hắn mà khổ sở. >"<
Nàng lại ráng vểnh tai lên nghe ngóng tiếp. Thì nghe được người thứ ba nảy giờ đang im ru lên tiếng. " Các ngươi không thấy Lâm thống lĩnh xem nàng ta như người vô hình xao , ta thấy nàng ta là công chúa gì mà mặt dày vô đối .".
" Ngươi nói cũng đúng , cô công chúa đó cũng rất xinh đẹp mà , hay Lâm thống lĩnh mắc bệnh khó nói." .
* Bệnh khó nói ở đây có nghĩa là bị Liệt Dương đó nha *.
" Ngươi lại suy nghĩ lung tung , ta nghe Lâm thống lĩnh từ chối nàng ta có nói hắn đã có người trong lòng rồi mà nàng ta có chịu nghe đâu"" tên nọ cãi lại.
Sơ Ảnh nảy giờ nghe hết tất cả , bên môi gương lên nụ cười tự như ác quỷ khiến người ta rùng mình. Nàng nghĩ , «được lắm muốn giựt chồng chị , rồi chị cho biết tay".
Nghĩ là làm nàng đánh ngất một tên lính , cướp sạch đồ mặc lên người mình , chỉnh chu một lát mới bước vào lều mà Lâm Phong nghĩ ngơi , mới vừa bước chân vào nàng liền nhìn thấy Lâm Phong đang ngồi trên giường bên ngực phải quấn lớp băng dày . Nàng toan bước lại thì nghe thấy giọng nói nũng nịu vang lên khiến nàng nổi hết gai óc.
"Lâm đại ca, ăn chút cháo muội nấu đi , muội cực khổ mới nấu được đó""
Lâm Phong trả lời không một chút nể mặt. " Công chúa , sao người lại đi theo ta về Kinh Thành chứ".
" Người ta theo huynh mà".
Sơ Ảnh thật muốn xé nát mặt nàng ta nhưng chưa kịp lại gần đã nghe Lâm Phong lên tiếng. " Công chúa , thỉnh người tự trọng , ta đã từng nói , ta có người trong lòng rồi trái tim này chỉ dành cho muội ấy , thật xin lỗi tấm lòng của người".
Sơ Ảnh nghe xong lời này liền muốn nhào dô lòng Phong ca nhưng ngại vết thương của hắn.
Giọng nũng nịu lại vang lên ." Muội không tin , huynh đừng gạt muội ". Nàng nhịn hết nổi rồi , máu nóng trong cơ thể cứ dồn lên , khiến nàng thở hồng hộc . nàng gào lên.
" BUÔNG PHONG CA RA MAU".
Hai người đều ngạc nhiên nhưng Lâm Phong hắn rất mau hồi hồn , nở nụ cười thật tươi gọi. " Ảnh nhi là nàng sao".
" Đúng là ta , hừ lúc không có ta ở đây , huynh lại đi trêu chọc nữ nhân khác".
" Oan cho ta qúa, lòng ta chỉ có nàng".
" Vậy ta tin huynh ,lần này thôi không được có lần sau ".
"Được".
Đoạn đối thoại của hai người lọt vào tai công chúa nước Phiên Bang khiến nàng oán hận , nghĩ thầm . " hừ người ta đã nhìn trúng tuyệt không buông tay ".
Khi Hiên đế đang phê tấu chương, được cung nữ bẩm báo , không thấy Sơ Ảnh đâu hết. Hắn gầm lên .
" MỘT LŨ VÔ DỤNG, CÚT HẾT RA NGOÀI CHO TA ".
Đấm xuống bàn , khiến tay hắn chảy máu , khiến lòng hắn giận dữ, " tại sao ,tại sao , ai cũng muốn rời bỏ ta , Vân nhi cũng vậy ,Sơ Ảnh cũng vậy " .TẠI SAO , TẠI SAO AAAAA
Sao ai cũng rời bỏ ta , Ông trời , Ông lại muốn ta đau khổ thêm một lần nữa sao , vậy ông cho tôi sống lại làm gì.
Ta muốn ngược ngươi xả stress nên để ngươi sống lại đó.