Chương 62

Hiện tại tuy rằng Từ Tam nhìn có vẻ vinh quang, nhưng khi còn trẻ thật sự không suông sẻ cho lắm.


Nương của hắn là thị thiếp, cũng không tính là nhị phòng mà chỉ là một thị thiếp. Nếu không phải tướng mạo không xuất chúng và là người trung thật thì chắc chắn sẽ bị chủ mẫu ghen tị, hiện tại chưa hẳn đã được như hôm nay.


Mấu chốt là Từ Tam có bản lĩnh, đỗ tam nguyên, đến khi Từ thái phu nhân phát hiện dưỡng hổ thành họa, bà ta muốn động thủ với mẫu thân của Từ Tam là Lý thị thì cũng đã muộn.
Kết quả, hết năm này sang năm kia, Từ Tam có vận khí lại biết phấn đấu, rốt cục đi đến hiện tại.


Đích tôn là Từ Bỉnh Sinh và nhi tử của Từ Tam là Từ Bỉnh Trung bị tống vào ngục giam cùng lúc, nhưng khi Từ Bỉnh Trung được phán vô tội và phóng thích thì cũng là ngày Từ Bỉnh Sinh đầu rơi xuống đất.
Không cần phải hoài nghi, hiện tại Từ Tam đã trở thành cái gai của Từ gia.


Đừng nhìn Từ Tam khôn khéo trơn tuột như hạt ngọc châu, cuộc sống của người ta chẳng hề suôn sẻ như vậy, nhớ năm xưa, Từ thái phu nhân nhất quyết muốn Từ Tam thú chất nữ thứ xuất của nương gia nhà bà ta, Từ Tam ngoảnh đầu liền thú thê tử Chu thị hiện tại của hắn.


Khi làm tiểu quan thì hắn liền đón mẫu thân ra khỏi Từ gia, bao nhiêu năm trời không trở về Giang Nam, tất niên cũng tuyệt đối không dâng lễ cho gia tộc quá trăm lượng bạc.


available on google playdownload on app store


Con đường lên chức của Từ Tam cũng không dễ dàng, so với các quan viên khác thì hắn khởi đầu có vẻ khá tốt, đỗ tam nguyên, sau đó ở Hàn Lâm hai mươi năm, trong lúc đó cũng không được lên chức, chỉ là đọc sách đọc sách lại đọc sách.


Học vấn rất tốt, dạy cho các Hoàng tử, như vậy mới dần dần lọt vào mắt của Hoàng đế.


Mấy năm nay Từ Tam thật sự có thể xưng là một bước lên mây. Bất quá quan hệ lãnh đạm của hắn và gia tộc cũng chẳng có gì là bí mật ở đế đô, Âu Dương Khác cũng vì chuyện này mà từng giáp mặt răn dạy Từ Tam. Dù sao ở trong mắt đại đa số mọi người thì thiên hạ không có ai là không hướng về phụ mẫu. Ngươi Từ Tam đối với đích mẫu như vậy thật sự là đáng trách.


Không biết Từ Tam nghĩ như thế nào, ngươi thích nói gì thì nói, lão tử không phạm pháp, mặc kệ các ngươi muốn nói gì cũng được. Thật sự rất có phong độ cố gắng nhịn nhục. Hơn nữa cùng với tin đồn này, người ta lại có thể tiến đến vị trí Hộ bộ Thượng thư.


Đương nhiên trước kia Từ Tam làm tiểu Hàn lâm lục sự thì người của Từ gia cũng chẳng thèm để ý đến hắn.


Nhưng hiện tại người ta đã là nhất phẩm Thượng thư, thân phận Đế sư, vô số kẻ nịnh bợ, ngay cả Từ gia cũng không phải không ghen tị. Từ gia cũng muốn hòa hảo quan hệ với Từ Tam một chút, mấu chốt là Từ Tam người ta lại không ưng thuận.


Nhưng mà ở niên đại này, cho dù ngươi đồng ý hay không, ngươi là người của nhà này, ngươi họ Từ, trong gia phả của Từ thị có tên của ngươi, ngươi cũng không thể cắt đứt quan hệ máu mủ với Từ gia.
Giống như lời của người nọ, khi cả nhà bị tru di cửu tộc thì Từ Tam ngươi sẽ có một phần.


Cho nên Từ Tam đối với Từ gia cũng chỉ là lãnh đạm mà thôi.
Hắn chán ghét gia tộc, nhưng chỉ lãnh đạm với gia tộc, tuyệt đối không dám gánh thanh danh bất hiếu nghịch tử.


Từ Tam và lão bà Chu thị nổi danh là phu thê ân ái, mấy ngày nay Từ phu nhân đang chuẩn bị hôn sự cho nhị nhi tử Từ Bỉnh Trung, trong nhà đang thu xếp trang hoàng.
Chợt nghe quản gia đến bẩm báo: Đại quản gia Từ Phúc của gia tộc mang theo vài xe ngựa gì đó đến thỉnh an lão gia và thái thái.


Từ phu nhân sửng sốt, trước nay bọn họ và gia tộc không hề tới lui, đến tất niên cũng chỉ tặng lễ chưa đến trăm lượng bạc, vì sao hôm nay lại đến đây?
Từ Doanh Ngọc đang ở bên cạnh giúp đỡ mẫu thân lo liệu gia sự, nghe vậy liền hỏi quản gia, “Bọn họ mang theo bao nhiêu thứ đến đây?”


Quản gia đáp, “Có sáu chiếc xe, bảo là đại thọ cho lão thái thái của chúng ta. Còn một chiếc xe có đầy nữ quyến bên trong, bên ngoài là nha đầu và các ma ma.”


Từ Doanh Ngọc và mẫu thân nhìn nhau, lúc này Từ phu nhân nói một cách quyết đoán, “Không cho xe nữ quyến vào cửa! Ngươi gọi Từ Phúc một mình vào đây.”


Quản gia lĩnh mệnh rời đi, trong lòng của Từ phu nhân bắt đầu bốc hỏa, nói với nữ nhi, “Không có chuyện thì không đến. Không chừng lại có ý đồ gì đó.”
“Mẫu thân không cần gấp.” Từ Doanh Ngọc cười nói, “Hiện tại là hắn cầu chúng ta thì sợ cái gì?”


Từ phu nhân mỉm cười thở dài, “Chúng ta khi bần hàn cũng chưa từng sợ ai, ta chỉ ngại phiền hà mà thôi.”


Từ Phúc đã quá tuổi tứ tuần, làm quản gia nhà giàu, sống an nhàn sung sướng, cũng chẳng kém gì so với tiểu tài chủ bên ngoài, trên người mặc toàn tơ lụa, da thịt mịn màng, cũng biết lễ nghĩa hơn đám đầu đường xó chợ, lễ phép thỉnh an Từ phu nhân và Từ Doanh Ngọc. Từ phu nhân không kiên nhẫn vòng vo cùng Từ Phúc, chỉ cười nói, “Xa xôi như vậy, không có lễ lộc gì, không biết vì sao đại quản gia lại đột ngột đến đế đô như vậy?”


Lần này bị phái đến đây cũng không phải chuyện tốt, Từ Phúc cung kính cười bẩm, “Nô tài phụng lệnh lão thái gia và lão thái thái tiến đến thỉnh an tam lão gia, tam thái thái và các công tử tiểu thư, để chúc mừng thọ thần của di lão thái thái, đây là thọ lễ mà lão thái gia và lão thái thái gửi tặng cho di lão thái thái, cùng vài món lễ vật cho tam lão gia, tam thái thái và các công tử tiểu thư.” Dâng lên danh mục lễ vật.


Thị nữ tiếp nhận, Từ phu nhân không hề chớp mắt, cũng chẳng lật xem danh mục lễ vật, chỉ nói vài lời khách sáo, “Lão thái gia và lão thái thái thật sự là khách khí, nhà chúng ta hàn môn, không có thứ tốt để hiếu kính, còn khiến lão thái gia và lão thái thái phải tốn kém, thật sự là không nên.”


Gia tộc gióng trống khua chiêng tặng lễ vật như vậy, lại mang danh nghĩa là thọ lễ cho Lý thị, không tiện trả về, tuy Từ phu nhân chán ghét nhưng đành phải thu nhận.


Từ Phúc dò xét sắc mặt của Từ phu nhân rồi tiếp tục mở miệng, “Lão thái gia và lão thái thái còn dặn dò, nghĩ rằng tam lão gia lớn tuổi, làm đại quan thì cũng phải phô trương một chút, không thể sơ sài, cố ý chọn ra hai vị di nương trong sạch ở Hoài Dương đến hầu hạ tam lão gia và tam thái thái…” Từ Phúc không dám nói tiếp bởi vì sắc mặt của Từ phu nhân đã trở nên giá rét, chỉ hận không thể bắn ra lưỡi dao từ trong ánh mắt, Từ Phúc chợt cảm thấy ớn lạnh, run rẩy lấy ra một bộ hôn thư dâng lên, “Lão thái gia và lão thái thái đã chuẩn bị sẵn hôn thư cho tam lão gia, đều là nữ tử con nhà đàng hoàng.”


Từ phu nhân hung hăng gạt xấp danh mục lễ vật đang đặt bên cạnh xuống đất, sắc mặt trắng bệch. Ầm một tiếng, Từ Phúc hoàn toàn im bặt, không dám lắm lời. Trong lòng lại cảm thấy tam thái thái thật nóng tính, lão thái gia và lão thái thái muốn thưởng người, các thái thái nãi nãi trong tộc tuy rằng không muốn nhưng ngoài mặt cũng chỉ vô cùng cao hứng mà tiếp nhận, còn vị này vừa liếc mắt liền trở mặt khiến Từ Phúc cảm thấy e sợ.


Từ Doanh Ngọc vội vàng dâng cho mẫu thân một tách trà nhỏ, Từ phu nhân uống một ngụm trà ấm, sau đó cười lạnh nói, “Gia tộc chê bai chúng ta sống quá êm ấm có phải hay không?”
“Tam thái thái, ở đâu ra lời này a?” Đương nhiên Từ Phúc không thể thừa nhận.


Từ Doanh Ngọc mỉm cười, tiến đến tiếp nhận hôn thư, nói với mẫu thân, “Mẫu thân, tổ phụ và đại tổ mẫu một lòng lo lắng cho phụ thân, đây là hảo ý, cũng giúp mẫu thân giải quyết nan đề.”


“Mẫu thân đã quên hay sao? Vì tổ mẫu thân mình không được khỏe, mẫu thân phải vào chùa cầu phúc cho tổ mẫu, hiện tại hôn sự của nhị đệ sắp đến, còn ai có thời gian rãnh rỗi để lên chùa nữa. Nay có hai vị di nương đến đây, lại là nữ tử trong sạch do tổ phụ và đại tổ mẫu một tay lựa chọn, biết lễ pháp quy củ, còn có hôn thư, chính là người của chúng ta. Theo ta thấy thì không bằng cứ để hai vị di nương vào chùa cầu phúc tẫn hiếu cho tổ mẫu đi.” Từ Doanh Ngọc nhìn Khổng ma ma bên cạnh mẫu thân rồi phân phó, “Khổng ma ma, nhanh an bài hạ nhân đưa nhị vị di nương đến Thanh Tâm am cầu phúc cho tổ mẫu đi. Nói với các nàng rằng, biết các nàng là người thủ lễ giữ nghĩa, ngày sau khi thân mình của tổ mẫu khỏe hẳn thì sẽ rước các nàng về. Ngay cả phụ thân và mẫu thân cũng sẽ mang ơn các nàng. Lấy ra trăm lượng bạc rồi giao cho Định Tuệ sư thái ở Thanh Tâm am, đừng để nhị vị di nương ủy khuất trong am.”


Một câu của Từ Doanh Ngọc, ngay cả người cũng chưa tiến vào đại môn Từ gia thì đã trực tiếp bị chuyển đến am ni cô. An bài thế này khiến Từ phu nhân và Từ Phúc đều trợn mắt há hốc mồm.


“Tổ phụ và đại tổ mẫu thật sự là chu đáo.” Từ Doanh Ngọc cảm thán một tiếng, đôi mắt đẹp liếc nhìn Từ Phúc một cái khiến Từ Phúc toát mồ hôi lạnh đầy đầu, lúc này Từ Doanh Ngọc mới nói, “Đại quản gia, ngươi thật sự là đưa thêm than vào lửa a.”


Từ Phúc nào dám nhận lời khen, vội vàng khiêm tốn một câu, “Nô tài cũng chỉ phụng lệnh làm việc mà thôi.”


Hắn là đại quản gia của gia tộc, đương nhiên là đứng về phía gia tộc. Nhưng ở trước mặt Từ phu nhân thì thế lực của gia tộc không đủ, Từ Doanh Ngọc thẳng tay đưa người vào am ni cô, Từ Phúc cũng chỉ đành câm điếc ăn hoàng liên, đầy bụng khổ sở khó nói nên lời.


Từ Phúc cũng chẳng dám tiếp tục nói gì nhiều. Từ phu nhân phái hắn lui xuống nghỉ ngơi.
Từ Phúc lui ra, Từ phu nhân tức giận nói với nữ nhi, “Xem đi, chưa gì bọn họ đã đòi nhúng tay vào đây.”


“Mẫu thân, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì lấp đất là được.” Từ Doanh Ngọc chẳng hề lo lắng, “Chỉ cần phụ thân còn địa vị trong triều thì gia tộc chẳng thể làm gì chúng ta.”
Sau khi Từ Tam hồi phủ, đương nhiên nghe nói đến việc này.


Hắn nay quan chức suông sẻ, tuổi lớn nhưng biết kiềm chế, chỉ cười một chút rồi khuyên thê tử, “Chuyện nhỏ ấy mà, đâu cần phải nổi nóng như vậy. Doanh Ngọc an bài rất chu đáo, mặc dù Thanh Tâm an khá tốt nhưng cũng không quá nghiêm ngặt, nếu đưa đến Trần Nhất am thì mới tính là diệt cỏ tận gốc.”


Trần Nhất am nổi danh là am ni cô có quy củ nghiêm ngặt nhất, có người trông coi cẩn thận, cho dù có chắp cánh cũng khó lòng thoát khỏi.
“Có phải hay không quá…” Tuy Chu thị có chút mạnh mẽ nhưng không phải người độc ác.


“Có gì đâu, ăn uống kham khổ một chút nhưng nơi đó rất sạch sẽ.” Từ Tam cau mày, “Về đống lễ vật tặng cho lão thái thái thì cứ cầm bán đấu giá đổi hiện ngân, lấy danh nghĩa của mẫu thân đem quyên góp cho Thiện Nhân đường. Phu nhân nói ra ngoài, thân mình của mẫu thân không khỏe, ngày đại thọ không cần làm quá phô trương.”


Đương nhiên Từ phu nhân liên tục gật đầu, có vài điều muốn nói nhưng lại thôi, Từ Tam cười ha ha, ôm vai thê tử, “Phu nhân cứ yên tâm đi, đã là lão phu lão thê cả rồi, con cái đầy đàn, nếu ta có tư tâm thì đã sớm có từ lâu rồi.”


Từ phu nhân mỉm cười, khẩu thị tâm phi, “Ai thèm bận tâm chuyện này đâu.” Lão phu lão thê, nghe thấy lời này thì trong lòng vẫn có chút ngọt ngào, một bụng hờn dỗi cũng được tiêu trừ, cười nói, “Để ta hầu hạ phu quân thay thường phục rồi chúng ta đi dùng bữa tối với mẫu thân.”


Minh Trạm cũng không biết Từ gia lại náo nhiệt đến thế này, hắn và Nguyễn Hồng Phi đến Quốc Tử Giám.
Đừng tưởng Minh Trạm có vẻ vô văn hóa, hắn rất thích kết giao với người có văn hóa, khi rãnh rỗi sẽ đến nhìn một chút.


Minh Trạm có thanh danh không tệ trong giới sĩ tử, nhất là ở Quốc Tử Giám, sau khi hắn đăng cơ liền cải thiện tình trạng ăn uống ở Quốc Tử Giám. Phòng ăn trước kia của Quốc Tử Giám thường xuyên bị than phiền, Minh Trạm cầm chút vốn riêng, lại phái người thỉnh trù tử, không nói đến thức ăn hiện tại đắt hay ngon thế nào, ít nhất cũng ở tiêu chuẩn trung đẳng, thức ăn chắc chắn hơn hẳn so với gia đình thư sinh hàn môn.


Hơn nữa lại thuận tiện.
Giá ăn một bát mì dương xuân bằng hai món ăn một món canh ở Quốc Tử Giám.
Cật nhân chủy nhuyễn, những lời này áp dụng cho tất cả mọi đối tượng.


Vì vậy những thư sinh xưa nay khí phách hào hùng đã nhiều lần ca tụng công đức của Hoàng đế bệ hạ. Đương nhiên cũng có rất nhiều chuyện Minh Trạm đã làm vẫn không được người ta thừa nhận, tỷ như hắn tạo ra một sân bóng bên ngoài Quốc Tử Giám.


Ở thời này không gọi là sân bóng mà phải gọi là xúc cúc tràng.


Lịch sử của xúc cúc bắt đầu từ rất xa xưa, ở thời này mọi người cũng thường chơi xúc cúc, chẳng qua Quốc Tử Giám xưa nay có cơ cấu giáo dục nghiêm ngặt, ở một nơi đọc sách mà lại xây chỗ chơi đùa như vậy thì thật sự là kỳ quái.


Vì thế Minh Trạm bị mang tiếng ham chơi trong lòng các đại thần, cũng may người này căn bản không thèm bận tâm đến thanh danh, thích làm gì thì cứ tiến tới mà làm.
Lần này Minh Trạm đến Quốc Tử Giám là để cắt băng khánh thành Đồ thư quán.


Đồ thư quán của Quốc Tử Giám không thể sánh bằng Đồ thư quán mà hắn cho xây dựng ở ngoại ô đế đô, bất quá bên trong cũng đặt không ít thư sách.


Minh Trạm mặc long bào, sợ không đủ uy phong, trên đường cứ soi gương cả chục lần, “Ta có đủ phong nhã hay không? Có đủ tiêu sái hay không?” Cũng hỏi cả chục lần, cho đến khi Nguyễn Hồng Phi phiền lòng phải hôn môi để chặn cái miệng của hắn thì Minh Trạm mới mỉm cười sờ sờ khóe môi, lúc này mới vui vẻ ngồi im.


Nguyễn Hồng Phi lại có thêm một kinh nghiệm trong việc cố thấu hiểu Minh Trạm, hắn và Minh Trạm quen nhau tám năm, muốn người ta hôn ngươi thì cứ nói thẳng, còn nếu không tiện mở miệng thì cũng có thể ám chỉ một chút.
Nhưng cách Minh Trạm ám chỉ thì người bình thường rất khó hiểu.


Theo ám chỉ của Minh Trạm thì có nghĩa: nếu ta đủ phong nhã và tiêu sái thì ngươi phải tỏ vẻ chứ? Nhưng mấu chốt là Nguyễn Hồng Phi chỉ khen hắn phong nhã tiêu sái mà chẳng tiến thêm bất kỳ hành động nào khác, điều này làm sao có thể khiến tiểu Minh ù xưa nay vốn nhiệt tình có thể vừa lòng cho được? Huống chi hắn ám chỉ cả chục lần mà Nguyễn Hồng Phi mới chịu hiểu, thật sự là chưa ăn ý cho lắm.


Minh Trạm sờ khóe môi, nghĩ cách phải làm sao tăng cường sự ăn ý giữa hắn và Phi Phi mới được.


Đuôi mắt đảo qua khuôn mặt quả đào có chút đăm chiêu của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi thật sự cảm thấy với bản tính quỷ dị của tiểu Minh ù, chẳng những nhiều lần xem chuyện buồn nôn là một thú vui, lại thích nói chuyện vòng vo, nếu không phải là hắn thì tiểu Minh ù muốn tìm một người phù hợp quả thật là còn khó hơn cả lên trời.






Truyện liên quan