Chương 68
Minh Trạm cũng không để ý đến hôn sự giữa Khang Quốc Công phủ và Vĩnh An Công phủ, hắn biết chuyện này hoàn toàn là vì Khang Quốc Công và Vĩnh An Công cùng xin nghỉ để lo liệu hôn sự cho nhi tử và nữ nhi trong nhà.
Lúc này Minh Trạm mới nhớ Khang Quốc Công và Vĩnh An Công phủ có hôn ước.
Lúc trước, sau khi Nguyễn Thần Tư nhập phủ làm trắc phi thì Phượng Cảnh Nam lại đính hôn tiểu thư của Khang Quốc Công phủ cho hắn, tiếp đó là Phượng gia huynh đệ gặp nạn kiếp, ba vị Hoàng tử trong triều tranh đoạt ngai vàng, Khang Quốc Công phủ sợ bị dây dưa vào trận chiến, liền công khai hôn sự của Khang Quốc Công phủ và Trấn Nam Vương phủ. Tuy rằng Minh Trạm âm thầm nổi giận nhưng lúc ấy hắn cũng chưa có vị trí vững chắc ở đế đô, vì muốn mượn thế lực của Khang Quốc Công mà hắn liền thức thời chấp nhận hôn sự.
Chẳng qua đế đô biến chuyển bất ngờ, Minh Trạm làm Thái tử, lúc ấy hắn lại cùng Nguyễn Hồng Phi cấu kết làm bậy, hắn hoàn toàn không muốn thú tiểu thư của Khang Quốc Công phủ.
Không phải hắn có thành kiến gì đối với Khang Quốc Công phủ, mấu chốt là hắn đã từng gặp Khang Quốc Công, đúng là Lưu Bị đầu thai, rất thích khóc. Không cần chuẩn bị mà nước mắt cứ rơi như mưa, chỉ cần nghĩ đến có một nhạc phụ là Lưu Bị sống thì Minh Trạm liền mất hứng đối với tiểu thư nhà đó.
Khi ấy Minh Trạm đã là Thái tử, muốn hối hôn thì đương nhiên có thể hối hôn.
Nhưng rốt cục vẫn là Phượng Cảnh Kiền làm người xấu, hắn tự mình chỉ hôn tiểu thư của Khang Quốc Công phủ cho công tử của Vĩnh An Công phủ.
Hai nhà đều là dòng dõi Công phủ, môn đăng hộ đối.
Cho dù Khang Quốc Công phủ uất ức thế nào thì kỳ thật cũng không thể nói ra. Tuy rằng Trấn Nam Vương đích thân gửi thư đề cập đến hôn sự, chẳng qua Trấn Nam Vương người ta cũng chỉ nhắc đến mà thôi.
Hoàn toàn không có người làm mai, cũng không có hôn thư.
Trấn Nam Vương phủ quyền thế một phương, Minh Trạm là Thái tử, Phượng Cảnh Kiền đích thân chỉ hôn tiểu thư Khang Quốc Công phủ cho người khác thì Khang Quốc Công ngoại trừ tạ ơn cũng không còn cách nào khác.
Khang Quốc Công và Vĩnh An Công đều xin nghỉ để chuẩn bị hôn sự, Minh Trạm liền nhớ đến hôn ước trước kia cùng Khang Quốc Công phủ, bèn cười cười rồi ưng thuận.
Minh Trạm nói với Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, có phải ta thật sự khắc thê không? Mấy lần thành hôn đều thất bại. Ta đang muốn làm hôn lễ với ngươi đây, nhưng lại có chút lo lắng.”
Nguyễn Hồng Phi không nghĩ chuyện này có gì là quan trọng, bèn nói, “Làm Hoàng thượng, cả đời không biết phải giết bao nhiêu người, nói cách khác, những người này đều là bị ngươi khắc ch.ết. Cho nên mới nói, không cao số không làm được Hoàng thượng. Ta thấy ngươi khắc nhiều người, bất quá ta không chê ngươi là được rồi, mũm mĩm à.”
“Hôm nào chúng ta làm nghi thức đi?”
“Làm nghi thức để làm gì? Lén lén lút lút! Cứ như hiện tại là được rồi.”
Minh Trạm đi sờ tay người ta, bắt đầu động tay động chân, miệng láu cá chiếm lợi, “Chẳng phải là ta sợ ngươi uất ức hay sao?”
Nguyễn Hồng Phi nắm tay Minh Trạm, lau đi một chút dầu mỡ dính trên khuôn mặt trơn mịn của Minh Trạm, cười nói, “Chỉ cần ngươi ở trên giường ngoan một chút, đừng nghĩ đến chuyện thượng ta thì ngươi sẽ không khiến ta uất ức rồi.”
Minh Trạm không phục, “Ta đường đường chính chính là một nam nhân, vì sao không thể ở mặt trên?”
Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nhìn Minh Trạm một cái, không nói chuyện, ý tứ rất rõ ràng: Muốn ở mặt trên thì ngươi cũng phải có bản lĩnh kia a.
Minh Trạm tức giận cắn Nguyễn Hồng Phi hai cái.
Nguyễn Hồng Phi không chịu thua thiệt, bèn nhéo mông Minh Trạm, Minh Trạm kêu đau ô ô, Nguyễn Hồng Phi hung hăng nhéo hai bên mông đã đời thì mới dừng lại, hỏi Minh Trạm, “Đám diêm thương đến chưa?”
Minh Trạm xoay người ngồi xuống, cùng ái nhân nằm sóng vai trên nhuyễn tháp, “Ừm, đã đến ngày hôm qua.”
“Xây cảng Thiên Tân, ngươi định để bọn họ xuất ra bạc đúng không?” Đây là thủ đoạn mà Minh Trạm quen dùng, Nguyễn Hồng Phi thuận tiện suy đoán.
“Mượn gà đẻ trứng à!”
Nguyễn Hồng Phi vừa cười vừa vuốt mặt Minh Trạm, “Kỳ thật nếu ngươi không đủ ngân lượng thì ta cũng có thể cho ngươi mượn. Chẳng những có thể mượn bạc mà ngay cả thợ cũng có thể cho mượn. Còn nữa, chẳng phải ngươi muốn đóng thuyền sao? Có bản vẽ chưa? Ta có thể hỗ trợ.”
Minh Trạm vừa vui vừa lo, hắn bẩm sinh là người rất đa nghi, lập tức liền nghi ngờ, Phi Phi nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện sản nghiệp thì luôn luôn phân chia rạch ròi với hắn, chẳng cho hắn chiếm dụng một chút lợi ích nào.
Minh Trạm cẩn thận hỏi, “Chẳng lẽ ngươi định để ta cả đời nằm ở dưới sao?”
Nguyễn Hồng Phi phỉ nhổ, cái tên béo này đúng là tiểu háo sắc, tự tin có thừa. Bất quá Nguyễn Hồng Phi chỉ dám mắng chửi lời này ở trong lòng, hắn tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, nếu không, với bản tính xấu xa của Minh Trạm thì chắc chắn sẽ trở mặt.
Nguyễn Hồng Phi nhếch môi, nụ cười như kim cương tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, Minh Trạm lập tức cảm thấy chóp mũi hơi ngứa, vội vàng xoa xoa, sợ rằng sẽ chảy ra máu mũi. Thầm nghĩ, có phải Phi Phi nhà hắn tu luyện nhiếp hồn thuật hay tà công linh tinh gì hay không. Mụ nó, ỷ vào mặt mũi xinh đẹp hơn người khác liền xuất chiêu tiểu mỹ nhân kế với hắn, cứ trường kỳ như vậy thì làm sao tiêu cho nổi?
Minh Trạm trấn định một chút, chợt nghe Nguyễn Hồng Phi nói, “Chúng ta có thể ký kết quốc ước, mấy thứ này ta giúp đỡ không ràng buộc, bất quá trong vòng năm mươi năm, ngươi phải miễn thuế hải quan cho ta, hơn nữa phải nới rộng các loại hình mậu dịch cho Đỗ Nhược quốc của ta khi kinh thương với Đại Phượng.”
“Trời ạ, trời ạ.” Minh Trạm mở lớn miệng rồi hô to, “Thảo nào bỗng nhiên lại hào phóng như vậy, hóa ra là ngươi muốn đào hố ta ư?”
Minh Trạm vươn ra năm ngón tay mập mạp như củ cà rốt, nhìn Nguyễn Hồng Phi một cách không thể tin tưởng, “Năm mươi năm miễn thuế hải quan? Ngươi dám nghĩ đến chuyện đó? Hiện tại ta với ngươi kinh thương nửa năm, ta đã thu được thuế hải quan hết năm mươi vạn. Về sau nhất định càng nhiều hơn nữa, năm mươi năm hải quan nghĩa là hơn năm nghìn vạn. Ngươi đưa cho ta một vài bản vẽ rách nát, hiện tại cung cấp cho ta mấy trăm vạn bạc, đổi lại có thể tiết kiệm được năm nghìn vạn, ngươi thật dám nói ra khỏi miệng ư? Cho vay nặng lãi cũng không cắt cổ như ngươi đâu!”
“Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao?” Minh Trạm tính toán sơ sơ rồi ôm ngực, bộ dạng như bị tổn thương, “Thảo nào lại bỗng nhiên đòi cho ta bạc, ôi trời ơi, suýt nữa đã bị ngươi lừa! Cái tên đại lừa đảo này!”
Nguyễn Hồng Phi cười hai tiếng, không hề bận tâm đến lời oán trách của Minh Trạm, hắn cầm tay Minh Trạm, ôn hòa nói, “Mua bán không nói đến nhân nghĩa, ta thấy ngươi khó khăn như vậy nên mới nhắc đến mà thôi. Ngươi không muốn thì không cần đề cập nữa, chẳng lẽ ta lại ép buộc ngươi hay sao?”
Nguyễn Hồng Phi dỗ dành Minh Trạm, “Mũm mĩm à, ngươi thật sự là đa nghi quá rồi.”
Minh Trạm hừ mạnh một tiếng, rõ ràng không hề cảm kích. Cũng may hắn đa nghi, nếu không đã bị lừa mà còn giúp đại lừa đảo này kiếm thêm lời.
Nguyễn Hồng Phi vừa cười vừa ôm Minh Trạm vào lòng, hôn lên trán của hắn một cái, “Thật đúng là không dễ lừa!”
“Đúng vậy!” Xưa nay Minh Trạm luôn tự hào đối với chỉ số thông minh cao của mình, hắn kiêu ngạo tuyên cáo, “Lão tử có thể chiếm được ngươi thì làm gì lại dễ bị lừa cơ chứ?”
Nguyễn Hồng Phi cười thầm, chưa từ bỏ ý định mà lại nói thêm một câu, “Nếu ngươi thay đổi chủ ý thì chúng ta có thể bàn lại điều kiện một chút.”
Minh Trạm rống to, “Ta tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý! Đại lừa đảo!”
Năm xưa bị lừa thân lừa tình, nay suýt nữa bị lừa tài, Minh Trạm lại hừ thêm một tiếng. Người đầu ấp tay gối quả nhiên là tặc tử, hắn thật sự là đáng thương mà.