Chương 12: Vĩ thanh

Không biết là người nổi tiếng nào đã ch.ết từng nói qua: “Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích, bỗng nhiên mà thôi.” (Tiếu: nghĩa là ” con người sống giữa thiên địa, tựa như tuấn mã phi qua một khe nứt/ lỗ/….., là thoáng chốc mà thôi” => cảm ơn natsuyaa :*)


Những lời này một điểm cũng không có sai, thời gian thật là như lưu thủy, trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt mình đã mười lăm tuổi, Đường Hồ Lô bi ai nghĩ.


Vì cái gì lại là mình kế thừa ngôi vị hoàng đế đâu? Ca ca song bào thai của hắn, tuổi còn nhỏ liền đi truy thê, phụ hoàng của hắn…… Hoặc là nên nói Mẫu Hoàng liền quyết định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, thật sự là bi ai.


Lại nói tiếp hắn thực ngoài ý muốn, vì cái gì khi Mẫu Hoàng thống trị, quốc gia này đến nay còn không có diệt vong, thật là kỳ tích sao?


Hãn…… Thiếu chút nữa hắn quên Hoàng tổ mẫu nhanh nhẹn dũng mãnh, đó là một cái ác mộng khác của hắn, vị Hoàng tổ mẫu nhanh nhẹn dũng mãnh khiến hắn cùng huynh đệ Đường Thố Ngư ba tuổi thuộc ‘Kinh Thi’, bốn tuổi làm thi phú, năm tuổi đánh lão hổ, sáu tuổi phê tấu chương, bảy tuổi lên chiến trường, tám tuổi có thể cầm long, chín tuổi khả thượng thiên……


Nói ngắn lại, tuổi thơ ấu của hắn chính là u ám không màu như thế, vừa nghĩ đến đã làm hắn muốn khóc.


available on google playdownload on app store


Đẩy đại môn tẩm cung của mẫu hậu, bên trong tràn ngập hương vị phát tình, không cần nghĩ cũng biết Mẫu Hoàng cùng Phụ hậu vừa ở bên trong làm cái gì, từ nhỏ đến lớn hắn đã tập thành thói quen.


“Phụ hoàng, ngài còn chưa có mặt đồ sao?” Hôm nay là ngày Mẫu Hoàng hắn nghỉ ngơi, tuy rằng hắn hiểu rõ Hoàng đế là nương của hắn, thế nhưng ở mặt ngoài hắn vẫn là muốn gọi phụ hoàng mẫu hậu mà không phải Mẫu Hoàng phụ hậu.


Đường Tuấn Thượng bụng to, quần áo bất chỉnh được Tiểu Tứ dìu lấy xuất hiện trước mặt nhi tử, trong bụng đã là hài tử thứ chín của y với mỹ nhân, mười lăm năm nay y chưa từng nghỉ ngơi qua, vẫn sinh…… Sinh đến nhi tử đều sắp đến tuổi làm cha!


Bất quá nhi tử cuối cùng cũng trưởng thành, y có thể đem ngôi vị hoàng đế tặng cho nhi tử, từ nay về sau y và mỹ nhân du sơn ngoạn thủy, lãnh hội tất cả mây mưa tình thú ở từng phong cảnh khác nhau. Đương nhiên trước tiên phải đem nhi tử trong bụng lôi ra.


“Hảo hảo, vội cái gì, dù sao giờ lành còn chưa tới.”


Bụng Đường Tuấn Thượng rất to, có vẻ thực mập mạp, hành động thực không thuận tiện, bất quá hoàn hảo, kia các đại thần không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng đế, liền tính nhìn thấy y bụng to, cũng chỉ nghĩ y mập ra, chung quy Đường Tuấn Thượng hoang *** háo sắc là lừng danh trong ngoài nước, không có biến thành đại thúc trung niên hói đầu đã là may mắn, huống chi chỉ là bụng phệ.


Đường Hồ Lô bất đắc dĩ tiếp vương miện Đường Tuấn Thượng có chút cố hết sức đưa cho mình, nhân sinh của hắn cứ như vậy bị ngừng lại dưới ánh sáng vàng chói của vương miện.


Cá sốt chua ngọt ta hận ngươi! Ngươi khiến ta phải đội vương miện này, ta liền nguyền rủa ngươi đội nón xanh, liền tính lão bà ngươi hoài hài tử của ngươi, cũng muốn leo tường cho ngươi đội nón xanh!
Đột nhiên, Đường Tuấn Thượng kêu đau một tiếng.


Khi Đường Hồ Lô ngẩn đầu chỉ thấy bụng to của Phụ hoàng chỉ cách hắn năm phân đang động động một chút, Đường Hồ Lô liền biết huynh đệ thứ chín khẩn cấp muốn tới đến thế giới này.


Ai…… Thật sự là nghé con mới sinh không sợ hổ, đợi cửu đệ ngươi sinh ra liền biết, thế giới này kỳ thật không có đẹp như tưởng tượng, nhất là sai lầm lựa chọn đối tượng đầu thai!


“Hoàng nhi ngươi……” Hoàng thái hậu ngồi giật dây phía sau lập tức khẩn trương tiến lên đỡ lấy Đường Tuấn Thượng, nàng không dám cho Tiểu Tứ lại đây, liền sợ hắn quát to một tiếng “Bánh bao lão bà”. Nàng che miệng nhi tử, sợ y quát to một tiếng “Trẫm muốn sinh ”, nhanh chóng đem nhi tử dìu đi xuống, chỉ là bỏ lại một câu: “Phụ hoàng không khỏe, hoàng tôn chính ngươi xử lý đi.”


Đường Hồ Lô thực bất đắc dĩ nhìn Mẫu Hoàng bị Hoàng tổ mẫu che miệng, không thể truyền ra tiếng kêu thảm thiết, nhóm quần thần đối với tình hình này cũng bất vi sở động, bọn họ cũng thành thói quen.


Mà trên thực tế, thật lâu trước kia chính là huynh đệ song bào thai Đường Hồ Lô nắm giữ chính quyền quốc gia, tuy rằng bọn họ thực tuổi trẻ, thế nhưng từ khi sinh ra đã bắt đầu tôi luyện, liền khiến bọn hắn trở thành vương bài tiểu cường không người có thể so sánh.


Chung quy làm nhi tử của Đường Tuấn Thượng cùng Tiểu Tứ, cộng thêm Lý thái hậu tàn phá, có thể hoàn chỉnh sống sót như thế, nếu không có thể phách cường kiện, ý chí cùng đánh không ch.ết, cùng với vận khí tuyệt hảo, là tuyệt đối không thể làm được.


Bình tĩnh như cũ gật gật đầu, cho dù không có Thái Thượng Hoàng cùng Thái hoàng thái hậu, hắn Đường Hồ Lô như trước ngay ngắn có thể tự an bài hết thảy, uy nghiêm nhận quần thần cùng sứ thần ngoại quốc triều bái.


Loáng thoáng bên trong tựa hồ nghe đến Mẫu Hoàng quỷ khóc lang hào, Phụ hậu không ngừng trấn an. Bất quá tiếng hét của phu phu bên trong Đường Hồ Lô sớm đã thuộc làu.
Khẳng định là đầu tiên là Mẫu Hoàng gọi: “Trẫm không cần sinh, đau ch.ết trẫm ……”


Rồi Phụ hậu liền sẽ an ủi nói: “Ngoan, bánh bao lão bà, nhịn một chút, dùng lực lạp một chút liền đi ra.”
Tiếp theo Mẫu Hoàng sẽ nói: “Đều là ngươi làm hại…… Mỹ nhân đáng ch.ết……”


Phụ hậu sẽ gật gật đầu đầy mặt đau lòng nói: “Đều là ta không tốt, bánh bao lão bà, ta sau này không chạm ngươi ……”


Lại tiếp theo khẳng định là mẫu hoàng từ trên giường nhảy lên tức giận mắng: “Ngươi dám không chạm trẫm! Đợi khi trẫm sinh xong, nhất định phải đem ngươi áp đến trên giường, làm được ngươi không cương nổi mới thôi!”


Rồi lại mới, đoạn đối thoại này tuần hoàn thẳng đến khi đệ đệ được sinh ra……


Bất quá hắn bao nhiêu có điểm tò mò tên gọi của Cửu đệ, kỳ thật hắn cùng Đường Thố Ngư còn không xem như tối thảm, chung quy so với Đường Màn Thầu, Đường Bánh Mật, Đường Khối, Đường Quả, Đường Du, Đường Tinh, thì tên của bọn hắn cũng không phải không xong như vậy, hắn cảm giác thất đệ cùng Bát đệ hẳn là may mắn bọn họ không họ phong, bằng không bọn họ liền biến thành tinh dầu……


Mơ hồ nghe được tiếng oa nhi khóc nỉ non.
Ân, xem ra Tiểu Cửu đệ đã sinh ra, hắn sẽ gọi cái gì đâu? Tổng sẽ không là gọi Đường Tiểu Bệnh đi…… Cửu đệ a cửu đệ, ngươi vẫn là cầu phúc đi, chỉ mong tên này sẽ không bay đến trên đầu của ngươi……


Chỉ là phi thường bất hạnh bị Đường Hồ Lô đoán trúng, Cửu đệ sinh ra không lâu liền bị mệnh danh là Đường Diệu Bỉnh, tuy rằng tên này nhìn qua, là cái tên có thể xem là tên nhất trong chín huynh đệ bọn hắn, bất quá cách đọc nha…… Ha ha…… (Tiếu: Đường Diệu Bỉnh phát âm là ‘Táng yào bǐng -Tang Yao-Ping’. Ai biết phát âm của nó trùng với từ nào thì pm ta, ta thêm vào chú thích.)


Thật tốt! Hắn cuối cùng không phải thê thảm nhất! Ít nhất sau này hắn có thể quang minh chính đại cười nhạo danh tự của Cửu đệ!
Bất quá phụ phụ hẳn là sẽ không lại cho hắn thêm đệ đệ đi, bằng không đệ đệ đều giống như nhi tử của hắn a……


Thế sự khó liệu, khi năm năm trôi qua, rồi mới một ngày nào đó, Đường Hồ Lô đã là có nhi tử một hai tuổi hài tử, đang phê chữa tấu chương, đột nhiên nghe được tin tức Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu ở bên ngoài du đãng năm năm trở về triều.


Hắn hơi hơi nhướn mi, không hề nghĩ đến đôi phụ phụ kia cư nhiên còn có thể trở về, phỏng chừng là gây họa gì đó ở bên ngoài, trở về kêu mình đi chùi đích cho bọn họ đi……


Chỉ là đợi đến khi hắn nhìn thấy phụ phụ, phát hiện quả thật là có hậu, chỉ là tính chất có hậu có từng chút một biến hóa……


“Hồ lô, ngươi đến rồi! Quá tốt! Ta đều nhanh bị củ cải sảo ch.ết!” Như là ghét bỏ, Đường Tuấn Thượng nhanh chóng đem tiểu bất điểm trong lòng ném cho Đường Hồ Lô, y chỉ phụ trách sinh chưa bao giờ phụ trách dưỡng, không hề nghĩ đến khi du sơn ngoạn thủy trên đường lại vô ý có, đều do mỹ nhân, làm nũng liếc mắt nhìn Tiểu Tứ: “Đều là lỗi của mỹ nhân!”


“Bánh bao lão bà, thực xin lỗi!” Tiểu Tứ thì lập tức tiến lên hôn trụ Đường Tuấn Thượng, hai người lập tức lâm vào hôn nồng nhiệt, khiến Đường Hồ Lô bên cạnh nhìn xem thẳng nổi da gà, cộng thêm mồ hôi chảy đầy Trường Giang.


Đường Hồ Lô trừng mắt nhìn hài tử trong lòng nhìn qua như mới sinh không quá hai tháng. Củ cải? Củ cải đường? Này sẽ không là Đệ thập huynh đệ của mình đi! Kia chẳng phải là so với nhi tử của mình còn nhỏ hơn! Nhi tử đáng thương, phải gọi một gia khỏa còn nhỏ tuổi hơn mình là thúc thúc!


“Thập đệ của ta.” Đường Hồ Lô nói thiết thực.
“Hồ lô, ngươi hảo lợi hại nga, làm sao nhìn ra được?” Tiểu Tứ sùng bái nhìn đứa con của mình, không hổ là con hắn, thật thông minh! Nếu không phải nhìn bánh bao lão bà sinh ra, hắn thật đúng là không biết đây là nhi tử của mình.


Đường Hồ Lô trợn trắng mắt nhìn trời, này không phải quá rõ rang sao? Thế nhưng hắn cũng lười cùng giải thích, mà trên thực tế hắn cũng căn bản không thể cùng phụ hậu giải thích rõ ràng.


“Đúng rồi, hồ lô (Tiếu: ta không viết hoa, vì đây là Đường Tuấn Thượng dùng tên món ăn = tên con, chứ không phải là Đường Hồ Lô), lần này ngươi giúp trẫm hảo hảo thưởng cho cái gì Trấn Bắc tướng quân, nếu không phải hắn giúp trẫm một phen, thập đệ này của ngươi phải mang đi uy lang!”


Đường Tuấn Thượng hắc hắc nở nụ cười một tiếng, vốn tưởng rằng sản kì của mình chưa tới, muốn ở bên ngoài ngoạn một phen, không nghĩ tới nhất thời hưng phấn quên mất thời gian, rồi mới ở vùng hoang dã sinh hài tử. Nếu không phải vừa vặn gặp phải cái kia Trấn Bắc tướng quân, y và mỹ nhân đều phải uy dã lang!


Bất quá bụng Trấn Bắc tướng quân cũnglớn thật sự kỳ quái nha, đều nhanh vượt qua bụng y.
“Hắn……” Đường Hồ Lô sắc mặt có một tia biến hóa, đột nhiên lại có chút tươi cười, có lẽ đây là một lý do gọi hắn về: “Nhi thần biết.”


Mà Đường Tuấn Thượng cùng Tiểu Tứ sau khi ném đi nhi tử thứ mười của mình, giao thập nhi tử cho nhị nhi tử, lại khôi phục tự do, lại lần nữa bắt đầu *** đãng chi lữ, chỉ để lại Đường Hồ Lô đang cầu nguyện bọn họ đừng mang đến Thập Nhất đệ cho mình……


Hoàn chính văn. (Còn 3 phiên ngoại với 60 câu hỏi nữa là xong.)






Truyện liên quan