Chương 41: Ai dám to gan xô cửa ra vậy chứ!
Yến hội trung thu đang vui vẻ, vì chuyện của Tiền tài tử liền nhanh chóng trôi qua.
Hoàng hậu nương nương nói không được làm ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Tiền tài tử.
Tự Cẩm vịn tay Vân Thường đi ra cửa chính Phượng Hoàn Cung. Hoàng hậu cho mọi người về mà không cho chờ đến khi Hoàng thượng tới, nàng có thể đoán được hoàng hậu định dự tính gì.
Có điều Tự Cẩm cảm thấy hoàng hậu nghĩ quá dễ dàng, chưa chắc hoàng đế sẽ đồng ý!
Trước đây Tự Cẩm sợ Quý phi sẽ tìm cách gây phiền toái cho mình, giờ thì hoàn toàn không lo lắng nữa. Có chuyện Tiền tài tử trước mắt thì ai còn để ý đến nàng, cảm thấy thở phào một hơi. Ra khỏi cửa Phượng Hoàn Cung, Tự Cẩm đi giữa đám người đông đúc bất chợt quay đầu lại nhìn qua cửa rộng vào trong điện lớn.
Cả cung điện lớn mới vừa rồi còn cực kỳ náo nhiệt, giờ đã trở nên vắng lạnh, hiu quạnh. Tô quý phi đứng giữa đại điện, toàn thân váy hồng phấn thướt tha dưới ánh đèn, trên tóc cài đầy châu ngọc lấp lóe làm lóa mắt người ta. Đứng từ xa nhìn không rõ nét mặt nàng ta, chỉ thấy nàng ta đang nhìn về phía hậu điện, cả người đứng thẳng kiêu hãnh im lìm như một ngọn núi.
“Tiểu chủ, về thôi.” Vân Thường lo lắng khẽ thúc giục, không biết rõ vì sao cứ cảm thấy trong lòng bất an.
Tự Cẩm gật gật đầu, đi cùng Vân Thường trở về, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề tựa như bị điều gì áp chế. Lúc đi đến chỗ rẽ thì thấy từ phía Sùng Minh Điện xa xa có tiếng động truyền đến, sau đó thấy nghi thức hoàng đế lộng lẫy đang đi tới, đến chỗ ngoặt thì lướt qua nàng.
Trở về Di Cùng Hiên, Tự Cẩm kêu Trần Đức An tới Ngự thiện phòng lấy một nồi lẩu rau thập cẩm, hai cái bánh vừng và một chén cháo. Buổi tối không ăn gì, giờ cảm thấy rất đói.
Trần Đức An chạy tới Ngự thiện phòng, trực tiếp tìm Phong Cảnh Minh bên cạnh Nhạc Trường Tín, nhờ y giải quyết. Chuyện này tuy nhỏ nhưng ngay cả những phi tần được sủng ái cũng không dám tới Ngự thiện phòng nhờ người khác. Đã không có thức ăn có khi còn bị mắng một trận nữa. May mà giờ hắn ta đã khá thân với Phong Cảnh Minh, có thể nói mấy câu với Nhạc đầu bếp, dù sao cũng không thể để cho chủ tử đói bụng.
Chờ đến lúc Trần Đức An vô cùng lo lắng bưng theo khay cơm từ Ngự thiện phòng về, Tự Cẩm đã thay đổi váy áo, thả lỏng tóc, chỉ cài lên đầu một cây trâm gỗ đơn giản.
Vân Thường nhận khay cơm, oán giận nói: “Sao giờ này mới về?”
Trần Đức An xoay người lấy khăn lau mồ hôi trên mặt sạch sẽ rồi mới quay người lại trả lời: “Bên Ngự thiện phòng đang rối loạn lên kìa, tôi phải giục liên tục mới vội vã làm cho xong.”
Cơm tối ít người ăn được gì, hẳn là có nhiều người đang giục giã bên Ngự thiện phòng. Tự Cẩm không thèm để ý bèn nói: “Về là được rồi, hai người các ngươi cũng mau đi ăn cơm đi, ta ăn xong rồi tới thu dọn là được.”
Cả tối nay Vân Thường và Trần Đức An đều chưa được uống một ngụm nước, Tự Cẩm cũng không phải là chủ nhân cay nghiệt bèn đuổi hai người đi xuống. Vân Thường lại nói nhất định không đi, “Bên cạnh tiểu chủ không có người hầu hạ sao được, chờ tiểu chủ ăn xong nô tì mới đi, chốc lát cũng không đói lắm mà.”
Tự Cẩm không có cách nào khác, người cổ đại ngu trung lại làm cho nàng gặp phải một người.
Tự Cẩm vừa cầm đũa lên, còn chưa ăn miếng nào thì nghe tiếng cửa ngoài sân bị mở ra, rồi tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
Trần Đức An không đợi Tự Cẩm nhắc bèn nhanh chóng chạy ra ngoài. Lúc hắn ta quay về đã đóng cửa cẩn thận, ai dám to gan xô cửa ra vậy chứ!