Chương 65: Có tuệ căn
Nhạc Trường Tín trơn tuột như lươn, trong miệng chả có lời nào là thật, muốn từ chỗ hắn ta thăm dò chuyện gì quả thực là khó như lên trời. Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan với vị tiểu chủ của Di Cùng Hiên?
Nghĩ tới đây Lữ Thăng Vinh cảm giác mình sắp điên rồi, mặc dù Tô nương tử của Di Cùng Hiên giờ cũng được vài phần thánh sủng nhưng một là căn cơ không có, hai là làm gì có chuyện Hoàng thượng đi theo một tiểu Nương tử ăn cơm, đây không phải là trò cười lớn nhất thiên hạ sao?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ thông suốt, Lữ Thăng Vinh bèn dặn dò đồ đệ của mình là Vương Dương, kêu y phải theo dõi sát sao động tĩnh của Phong Cảnh Minh, hắn ta cũng không tin mình không tìm được nguyên nhân.
Chuyện lục đục của nội bộ Ngự thiện phòng Tự Cẩm cũng không biết, dù sao nàng cũng chỉ cần ăn cơm ngon, canh nóng, còn ai đưa lên đồ ăn thì có quan hệ gì đâu. Ở địa vị này Tự Cẩm chỉ biết Ngự thiện phòng chứ không biết rõ những phân tranh về lợi ích của bọn họ. Tự Cẩm không biết nhưng Vân Thường và Trần Đức An lại biết rõ ràng.
“Tiểu chủ, món ăn này là Nhạc công công của Ngự thiện phòng hiếu kính người.”
Tự Cẩm nghe vậy liền nhìn món ăn Vân Thường chỉ, thấy ba cuốn màu hồng, trắng, xanh bày rất đẹp mắt trong khay. Món ăn này nàng cũng biết bèn vừa cười vừa nói: “Gỏi cuốn cá mè hoa làm rất khéo, đã lâu chưa được ăn món này.” Nói xong lại khẽ thở dài, trước đây được Ngự thiện phòng cho ăn no cũng khó khăn, giờ lại chủ động hiếu kính nịnh bợ, cũng đủ thấy rõ trong cung này không có địa vị tuyệt đối không được.
Vân Thường cười cười, lại tưởng Tự Cẩm đang nói lúc trước ở Khúc Châu mà không biết Tự Cẩm đang cảm thán chuyện trong cung. Nàng ta xắn tay áo chia thức ăn cho chủ tử, vừa làm vừa khẽ nói: “Nhạc công công nấu rất ngon, nếu tiểu chủ thấy được sau này lại kêu hắn ta làm thôi, tiểu chủ đừng nghĩ nhiều.”
Tự Cẩm liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Thường, giờ Vân Thường nói chuyện cũng tự tin hơn rồi, “Đừng làm vượt phép tắc, trong cung này quy củ không tha người nào cả.”
“Tiểu chủ yên tâm, nô tỳ hiểu mà.”
Một bữa cơm ăn rất ngon, hết hơn phân nửa cá mè hoa cuốn, cháo bí đao cũng vừa miệng, Tự Cẩm ăn không ít, cuối cùng cũng ăn năm sáu miếng tàu hủ ky và bánh bao. Ăn cơm tối xong liền đi loanh quanh trong phòng, hình như ăn quá no...
Lại qua nửa canh giờ, Tự Cẩm liền bắt đầu trang điểm thay quần áo, chải tóc búi song, áo lụa tay ngắn màu hồng phấn thêu hoa ngũ sắc, váy màu hổ phách thêu hàng trăm con bướm và hoa đang múa dưới trăng, bên ngoài choàng áo màu tím nhạt. Trên mặt chỉ thoa phấn rất nhẹ, môi anh đào, tuổi này của nàng không cần trang điểm đậm, nhìn rất già.
Dẫn theo Vân Thường đi thẳng đến thiên điện của Sùng Minh Điện, Đồng Ý đã sớm chờ sẵn, thấy hai chủ tớ Tự Cẩm bèn đi tới đón, khom lưng hành lễ rồi nói một tràng: “Hoàng thượng kêu tiểu chủ đến thiên điện nghỉ ngơi trước.”
Tự Cẩm liền hiểu được ngay, hẳn Tiêu Kỳ lại có triều thần cầu kiến, sợ là không có ai ở thiên điện đón nàng, “Làm phiền Đồng công công.”
“Không dám, mời tiểu chủ.” Đồng Ý tươi cười, dẫn chủ tớ Tự Cẩm đi vào thiên điện, lại tự tay dâng lên trà rồi mới nói: “Nô tài ở ngoài điện, nếu tiểu chủ cần gì thì cứ sai nô tài.”
Tự Cẩm gật đầu, Đồng Ý liền lui ra ngoài.
Dạo này thường vào thiên điện nên Tự Cẩm đã không còn căng thẳng như trước. Đến nhiều nên trong này cũng có một vài thứ của nàng. Tựa như bây giờ, nàng lấy giỏ nữ công của mình để trước đây ra. Món nữ công gia chánh này không phải cứ có trí nhớ thì sẽ giỏi. Có lẽ nguyên chủ may vá rất khéo tay nhưng cũng bó tay trước sự vụng về của Tự Cẩm. Nàng cũng viết chữ rất xấu. Nhưng sau vài lần luyện bút lại thấy tiến bộ. Ngay cả Tiêu Kỳ cũng nói nàng có “tuệ căn” viết chữ thư pháp.
Nàng cũng không hiểu được viết chữ có tuệ căn gì, dù sao mấy lời cao thâm thế Tự Cẩm nghe cũng không hiểu.
Nghĩ tới đây chợt xuất thần, Tiêu Kỳ người này... khiến cho nàng có cảm giác như ngắm hoa trong sương. Để nàng ngồi trong thiên điện này thì nàng có thể nghe rõ những hoạt động bàn luận của chính điện, rốt cuộc hắn đang có dự định gì chứ?