Chương 16
Ra ngoài
“ Được rồi.” Penn chớp chớp mắt, sau đó phát ra tiếng thở dài.
“ Ai, vốn định ra ngoài giúp cậu tr.a xem chủ cũ nhà này là ai, nhưng bây giờ xem ra không có cách nào ra khỏi cửa, thì thôi, tôi phối hợp với cậu là được… Đến đi, muốn thử dùng lửa đốt tôi không?”
Ralph cau mày nhìn chằm chằm Penn, cảm thấy một luồn ác khí tuôn trào trong cơ thể, hắn cúi xuống, cầm lấy móc cào than bằng sắt đặt trong lửa than hừng hực, nhìn móc sắt dần đốt đỏ, trong lòng không hiểu sao bắt đầu bực bội, hắn biết Penn đang khiêu khích, hắn cũng không muốn để y đạt được, nhưng… So với những thứ đó, đoạn ký ức mông lung trong đầu kia với hắn mà nói quan trọng hơn.
Keng, Ralph ném móc sắt trong tay xuống, hắn thở một hơi nhìn Penn. “ Ngươi nghĩ nên làm thế nào đây?”
“ Ha ha, không muốn đốt tôi? Tôi đã chuẩn bị tốt!”
Penn biết rõ Ralph đã thỏa hiệp, nhưng vẫn nhịn không được khiêu khích, gương mặt ẩn nhẫn tức giận của Ralph với y mà nói rõ rất có lực hấp dẫn.
“ Ngươi đừng được voi đòi tiên.” Ralph hầu như cắn răng nói ra những lời này.
“ Được rồi, được rồi, chúng ta trước lừa quản gia đi thay quần áo, sau đó nói tiếp.” Penn giơ tay làm ra dáng vẻ đầu hàng.
Họ tìm được Bastet đã thu dọn xong phòng tắm, biến thành mèo nằm trên giường sinh hờn sinh dỗi, Penn lấy ra một khúc Matatabi* mèo yêu nhất, cùng Ralph ngồi xổm bên giường chơi vui vẻ với quản gia thật lâu, sau mới đổi được hai bộ quần áo sạch sẽ dễ chịu.
“ Kế tiếp làm gì?”
Ralph sửa lại cổ áo hỏi, cảm giác tiếp xúc với vải dệt mềm mại làm hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi, bả vai căng thẳng nãy giờ cũng lập tức thả lỏng.
“ Trước hết nghĩ cách ra ngoài.”
Penn đi đến bên cửa sổ, ngó ngó, dưới bóng nhà có thể trông thấy vài cảnh sát mặc thường phục đang theo dõi, Penn cười khổ, đây thật đúng là đối đãi với nghi phạm.
“ Vậy đi thôi.”
“ Chờ một chút, không thể trực tiếp ra ngoài như vậy được, cậu xem bên ngoài kìa.”
Ralph lộ vẻ sốt ruột, hắn đi đến cửa sổ nhìn, hừ nhẹ một tiếng. “ Ta đi đánh ngất bọn họ.”
“ Há, đó chính là tập kích cảnh sát, lại nói tiếp, Tử thần có thể thương tổn dân thường vô tội hay sao?” Penn buồn cười ngăn cản thanh niên đã mất đi kiên nhẫn.
“ Vậy thì thế nào? Cái này không được cái kia không được, ngươi cũng thật nhát gan.”
“ Ah, darling, cậu làm tôi đau lòng!”
Penn khoa trương ôm ngực, trong lòng âm thầm cười trộm, khó khăn lắm mới hẹn hò được như vậy, y cũng không muốn phía sau còn đi theo một đống đuôi.
“ Tử thần có thể biến thân không? Biến thành dơi chẳng hạn.” Song song đối đối cùng nhau bay lượn về phía chân trời cũng không tồi, Penn tự ý gật đầu nói.
“ Hả…” Vừa nghe thấy Penn bảo mình biến thành dơi, da gà trên người Ralph nháy mắt nổi lên toàn bộ. “ Ta chưa từng thử biến thân, nhưng…”
Hẳn là có thể? Ralph không khẳng định, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không biến thành cái thứ chỉ biết ăn chuột! Ralph nhìn xung quanh một chút, ánh mắt lập tức rơi vào quản gia mèo đang nằm chổng vó.
“ Làm sao vậy?”
Penn vừa hỏi, liền thấy người trước mắt đột ngột biến mất, mà trên mặt đất lại xuất hiện một con mèo mắt lam toàn thân đen nhánh.
“ Ralph? Cậu cũng thật đẹp!”
Penn tán thưởng một tiếng, sau đó muốn vươn tay ôm hắn, lại bị hắn quất cho một cái. Vuốt bén kéo ra vết đỏ trên tay Penn, Penn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vết thương cười gượng, nghĩ thầm Ralph đã biến thành mèo mà vẫn còn lợi hại như vậy.
Sau đó, đối với cảnh sát thường phục vẫn gắt gao theo dõi sân mà nói, con dơi trái mùa từ cửa sổ bay ra cùng con mèo đen chạy qua bên chân họ tuyệt đối không phải thứ gì kỳ quái.
Ralph đứng ven đường, nhìn người xe lui tới. Lúc hắn mới trở thành Tử thần, xe cơ giới vẫn rất hiếm thấy, mà bây giờ khắp nơi đều có thể thấy được, ô tô xuất hiện trên phố cùng xe ngựa – tượng trưng cho truyền thống, làm hắn vẫn cảm thấy không hợp.
Xe ngựa phát ra tiếng vang có quy luật băng ngang trước mặt hắn, một cơn gió chen lẫn mùi xú uế làm Ralph cuống quít lấy khăn tay che miệng mũi, sau đó khói đen ô tô chạy qua phun ra lập tức bao phủ xung quanh hắn. Ralph gần như không thể kiềm chế, xoay người đi lên bậc thềm, trước cánh cửa hắn đứng có treo bảng hiệu “ Quản lý nhà đất Bobby”, hắn do dự không biết có nên vào hay không… Hắn đứng bên ngoài chính là vì không thể chịu đựng được không khí tràn ngập khói thuốc và mùi mồ hôi bên trong.
Ralph bây giờ cảm thấy phiền vì thực thể này của mình, trước khi có thực thể, hắn không cảm thấy không khí dơ bẩn đến như vậy! Lúc hắn lại bị khói xe bao phủ, hạ quyết tâm chuẩn bị đẩy cửa vào, Penn từ bên trong kéo cửa ra xuất hiện trước mặt hắn.
“ Ralph, cậu ở đây à?”
“ Hỏi xong rồi à?”
“ Đúng vậy, nhà bán cho tôi…” Penn còn chưa nói xong, liền bị Ralph kéo ống tay áo lao xuống cầu thang.
“ Trước tiên rời khỏi đây đã rồi nói sau!”
“ Chẳng lẽ có cảnh sát đuổi theo?”
Thấy Ralph khẩn trương, Penn liền nhìn xung quanh, nhưng lời Ralph nói sau đó lại làm y nhịn không được bật cười.
“ Thật không dám tin ngươi lại có thể chịu được không khí tồi tệ như vậy!”
Penn thấp giọng cười không dứt, thảo nào ban nãy vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Ralph, hóa ra là vì vậy! Penn chu đáo gọi một chiếc xe ngựa, đẩy thanh niên sắp phát điên lên xe.
“ Bây giờ đi đâu?” Tiếng Ralph dưới khăn che mũi nghe bịt bùng.
“ Đến một nơi có thể khiến cậu dễ thở.”
Nụ cười của Penn làm sao cũng không dứt được, xong việc chính đương nhiên phải đi hẹn hò không phải sao?
Xe ngựa đi qua ba con đường, ngừng lại ở một nơi tương đối hẻo lánh, so với con đường ngựa xe như nước trước đó, nơi này chỉ thỉnh thoảng trông thấy mấy chiếc xe ngựa. Penn dẫn Ralph vào một cửa tiệm, mở cửa chính ra, hương hoa thanh nhã cùng tiếng đàn dương cầm du dương làm Ralph nhíu mày.
“ Đây là đâu?”
Ralph gỡ khăn xuống, lại hít vào hương hoa làm hắn cảm thấy dễ chịu, hắn quả thực có thể hít thở.
“ Đây là quán ăn bạn tôi mở, tôi đói bụng!”
“ Đói? Vampire như ngươi thật đúng là kỳ quái.”
Với phản ứng của hắn, Penn không đồng ý nhún nhún vai nói. “ Ngoại trừ không ch.ết được, tôi không có gì khác với nhân loại, bị cậu nghi ngờ tôi cũng sẽ đau lòng…”
Penn ra vẻ thương tâm, cúi đầu thở dài, y vẫy tay bảo phục vụ nghênh đón tránh đường, tự ý đẩy cánh cửa treo bảng đang nghỉ ra.
Ralph hừ một tiếng, đang muốn nói gì đó, tiếng dương cầm ‘đan’ một cái dừng lại, thay thế tiếng đàn chính là một giọng nam cởi mở.
“ Penn! Dám xông tới vào giờ nghỉ bán cũng chỉ có anh thôi!”
“ Edy.”
Penn vẫy chào người đi tới, sau đó hai người thân mật hôn má một cái. Ralph quan sát cái người gọi là Edy này, khuôn mặt tươi cười như trẻ con thoạt nhìn khiến người ta rất thoải mái, nhưng tại sao hắn lại đột nhiên cảm thấy khó chịu?
Edy cùng Penn chào hỏi xong, quay đầu nhìn Ralph, vẻ mặt cũng là tò mò.
“ Vị này là?”
“ Ralph.” Ralph gật đầu lễ độ, sau đó không nói nữa.
“ Xin chào! Tôi là Edy.” Edy cũng gật đầu chào, sau đó tới gần Penn ghé vào tai y thấp giọng. “ Sao mỗi người anh vừa ý đều mang đến đây vậy? Khoe à?”
“ Phụt, đây chính là hiểu lầm cực đại, tôi muốn dùng món ăn cậu làm chiếm lấy trái tim cậu ta!”
Y cười cười trả lời, Edy tiếp tục tranh cãi.
“ Nếu như vậy, người cậu ấy yêu phải là tôi mới đúng! Nói đi, muốn tôi giúp anh điều tr.a cái gì?”
“ Không hổ là Edy.” Penn nhếch miệng cười. “ Cậu giúp tôi tr.a xem cái nhà cổ kia…”
Y thì thầm nhỏ giọng căn dặn vài câu, hai người bộ dạng thân mật lén lút như vậy làm Ralph chuyển mắt, hắn quan sát cách bày trí trong tiệm, nghĩ không ra cái triệu chứng ngực khó chịu mà thân thể này luôn đột ngột phát tác rốt cuộc là thế nào.
“….. Tôi sẽ đi dò hỏi, lại nói tiếp, gần đây không biết sao lại thế này, đám Hunter ngu ngốc kia luôn đến phá hư chuyện làm ăn của tôi, ai, tôi tính cứ đóng cửa luôn đi cho xong!”
Edy đứng lên đấm đấm bả vai như mệt mỏi, lời y nói làm Ralph kinh ngạc phát giác Edy này cũng là Vampire.
“ Quyết định vậy đi! Làm một bữa cuối cùng, tôi thễ hiện tài năng cho hai người nhìn đã con mắt. Ngài Ralph, có kiêng cữ gì không?”
“ Không.” Ralph đạm nhạt trả lời, không nhiệt tình cũng không thất lễ.
“ Tôi biết rồi, xin thoả thích mong đợi!” Edy xăn tay áo, khí lực tràn trề, sau khi nói xong liền rời đi.
Edy biến mất phía sau cửa, trong tiệm ăn rộng như vậy chỉ còn có hai người họ. Penn bất hạnh phát hiện, sau khi chỉ còn lại hai người, không khí trở nên quạnh quẽ nói không nên lời, y thở dài dẫn Ralph đến một cái bàn gần đàn dương cầm. Nhớ lại hai người y mang đến thưởng thức tay nghề Edy trước kia đều tương đối khó giải quyết… Y chăm chú vào thanh niên mặt lạnh ngồi đối diện, bất giác lộ ra một nụ cười khổ.
Matatabi (mộc thiên liệu):
Dây leo, hoa đơn, màu trắng, có hương thơm. Quả mọng có váng trắng vị ngọt hậu, có thể ăn hoặc ủ rượu, lá non mềm có thể ăn sống. Thường có ở đông bắc Trung Quốc, tây bắc và các tỉnh tây nam.
Cành, lá, quả, rễ đều dùng làm thuốc. Cành lá làm thuốc gọi là mộc thiên liệu, quả làm thuốc gọi là mộc thiên liệu tử, rễ làm thuốc gọi là mộc thiên liệu căn.
Mèo thường rất thích gặm loại cây này.