Chương 28: Hận dĩ vô thanh
“Hiên, người này tuổi thọ bao nhiêu?” Tiểu Vân thấy một chàng trai trẻ tuổi cường tráng bước vào cửa, bèn khẽ hỏi khi Hiên đang bốc thuốc. Lúc này nàng không có việc gì làm buồn chán, chỉ có thể nói chuyện với chàng về vấn đề tuổi thọ.
“Sáu mươi bảy”. Hiên đáp lại mà không cần nghĩ.
“Người kia thì sao?” Nàng chỉ vào một cụ già vừa mới bước vào cửa.
“Chỉ còn lại ba năm”.
…
Nàng chợt nhớ ra, quên mất không hỏi Mạnh đại phu có thể sống tới lúc nào, liền chỉ vào Mạnh đại phu hỏi: “ Vậy còn Mạnh đại phu thì sao?”
Hiên nhìn Mạnh đại phu một cái, nhìn nàng, chép miệng không vui: “Không biết”.
“Nói dối, chàng nhất định biết”.
“Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Nàng giẫm vào chân chàng một cái, lúc thấy chàng đau đớn ôm lấy chân rên rỉ, bèn cười lớn: “không phải đã nhắc nhở chàng rồi sao, dưới đó có hòn đá đấy, trí nhớ kém thật”.
“Bao nhiêu?” Nàng gặng hỏi.
“Hai mươi tám!”
“Cái gì? Nói dối!” Nàng cho rằng Mạnh đại phu hành thiện tích đức như vậy, chắc sẽ vừa có phúc phận vừa sống thọ chứ.
Hiên tiến sát vào nàng nghiêm túc nói: “ Thực ra đáng lẽ có thể sống thọ tới chín mươi tám tuổi, nhưng vì tiếp xúc với nàng một thời gian dài, yêu khí xâm nhập, nên tuổi thọ bị giảm”.
“Ta? Trên cơ thể ta có yêu khí sao?”
“Đương nhiên rồi, như ta thì có tiên khí, những người phàm thì không có. Chỉ cần bọn họ tiếp xúc với nàng sẽ bị giảm tuổi thọ…” Hiên nhìn nàng có chút nghi ngại, lại nói: “Nàng còn nhớ vị lão phu nhân mới mất mấy hôm trước không, bà ấy nếu như không phải thích nói chuyện với nàng, sẽ không ch.ết sớm như vậy”.
“Nhưng bà ấy đã chín mươi tư tuổi rồi”. Nàng kháng nghị lại.
“Đáng lẽ còn duy trì được mấy năm nữa”.
“Thật sao? Chàng với ta ở trần gian há chẳng phải là tai họa sao?” nàng ủ rũ cúi đầu, thiên hạ rộng lớn như vậy không có chốn cho nàng dung thân!
Hiên gật đầu đồng ý: “ Đúng vậy! Cho nên nàng phải giữ khoảng cách với bọn họ, chí ít cũng phải một tấc…đặc biệt là Mạnh đại phu”.
“Ừ, ta biết rồi”. Nàng thành thật gật đầu, lập tức chuyển ghế ngồi dịch về phía sau, để tránh xa những bệnh nhân tới lấy thuốc.
Do nàng đang bận tâm suy nghĩ một câu hỏi khác: Thần tiên có biết đau không? Dường như không hề biết đau!
Cho nên đã bỏ lỡ mất nụ cười đắc thắng của Hiên.
Cả buổi sáng trông mòn con mắt, mới có một chàng trai tới mời Mạnh đại phu đi khám bệnh. Tiểu Vân bỗng sốt ruột giúp Mạnh đại phu đang chậm rề rề thu dọn hộp thuốc, tiễn tới trước cửa vẫy tay: “ Ngươi yên tâm đi đi, y quán có ta rồi, ngươi không cần vội về đâu”.
Nàng đã cố kìm chế rồi, mới không đẩy hắn ra khỏi cửa.
Vui vẻ chạy vào đứng bên cạnh Hiên, đang định mở miệng, Hiên lạnh nhạt nói: “ Nàng xem ra có vẻ không nỡ để hắn đi nhỉ!”
“Mắt nào của chàng thấy ta không nỡ…được rồi, ta biết rồi: cả hai con mắt!” cơ hội ngàn năm có một như vậy, nàng lại không muốn dùng để thảo luận về thị giác của hai người.
“Hiên, trông chàng làm những việc này có vẻ thành thạo, trên thiên đình chàng làm gì?”
Ánh nhìn của Hiên chuyển từ cuốn sổ cũ kĩ sang nhan sắc như hoa của nàng, nghiến răng nghiến lợi lườm nàng: “nàng dám nói ta là người giúp việc trên thiên đình, ta ném nàng xử nàng bây giờ”.
“Ta đâu có nói gì đâu!” nàng bĩu môi, trong lòng nghĩ: vẫn may,chưa kịp nói ra.
Nở một nụ cười nịnh bợ, nàng lại hỏi: “Thần tiên cao quý như chàng, chàng quản lý cái gì vậy?”
“Ta thật bất hạnh, bị nàng mắng thê thảm, nhìn một cái là biết ngu ngốc không có hiểu biết…mắt như cá ch.ết, có cũng như không, nhìn một cái là biết đầu óc không phát triển. Xương gò má thì cao, điển hình của bụng dạ nham hiểm độc ác; môi mỏng nhiều chuyện, nhất định miệng lưỡi rất thích lải nhải, tiểu nhân đâm bị thóc thọc bị gạo. Còn nữa nhìn khuôn mặt này, tuyệt đối là cái tướng chua ngoa…”
Nghe Hiên tức giận nói một loạt những ngôn từ đầy so sánh tu từ đó xong, nàng không thể không thừa nhận trí nhớ của chàng quả nhiên tốt hơn người thường rất nhiều, đặc biệt là những lời nàng nói.
Nàng rất muốn đào một cái lỗ để chui xuống, nhưng lại sợ dọa những bệnh nhân đang chờ Mạnh đại phu một phen kinh hãi, chỉ còn cách cười trừ: “Hi hi! Có vẻ như ta không thích hợp để xem tướng…”
“Không phải nàng nói bản thân xem rất chuẩn xác sao?”
Nàng đã từng nói những lời không có trách nhiệm như vậy sao? Hình như lờ mừ nhớ ra đã từng nói qua, lúc đó sắc mặt Hiên vô cùng khó coi.
“Ha ha, ý của ta là với năng lực của ta mà nói, thì xem tướng cũng không đến mức tệ lắm”.
“Nàng ngược lại có vẻ biết rất rõ thì đúng hơn”. Cuối cùng Hiên cũng cười, nụ cười còn tỏa sáng hơn cả ánh nắng.
Hừ! Đúng là nói không giữ chút khẩu đức nào cả!
Ồ? Chàng vừa nói cái gì? Chàng là người bị nàng mắng không có chút nào giống thần tiên, người nàng mắng không phải là thần tiên đáng sợ nhất thiên giới này – Ngọc Thanh Chân Vương…
Nàng trợn mắt nhìn Hiên ôn tồn nho nhã trước mắt, đôi mắt trong veo như nước suối, cười dịu dàng tao nhã, chàng là Ngọc Thanh mà trong Ma giới ai ai nhắc tới cũng đều phải lau mồ hôi sao, chàng là Ngọc Thanh giết người,diệt yêu, không chớp mắt sao, không thể nào!
Tiểu Vân suy nghĩ giờ bỏ chạy liệu có còn kịp không, liền nghe thấy tiếng cười của Hiên bên tai: “Cả đời này nàng cũng không thoát khỏi tay ta đâu…”
“Ha ha!” Nàng ngẩng đầu cười trừ mấy tiếng: “Xem ra truyền thuyết đúng là không thể tin được, chàng ngoài dung mạo tuấn tú như trong truyền thuyết, những cái khác đều không giống chút nào”.
“Nàng sai rồi, nàng sẽ rất nhanh biết đến sự đáng sợ của ta thôi!”
Hai người không dễ gì khiến cho bầu không khí trở nên vui vẻ, bất thình lình bị tiếng tranh cãi xen ngang vào.
Mấy chàng trai trẻ tuổi lực lưỡng vội vã khiêng vào một người trẻ tuổi đang không ngừng chảy máu.
“Mạnh đại phu đâu rồi?” một chàng trai lau mồ hôi, thở hổn hển hỏi.
“À…ra ngoài khám bệnh rồi, ngươi đợi chút, sẽ nhanh chóng quay về thôi”. Tiểu Vân nhìn tình trạng người bị thương một cái, bất giác lùi lại phía sau.
Hắn mặc một chiếc áo choàng da hổ, một bên chân đi giầy làm từ da báo tuyết, đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Chân còn lại không thấy nữa, cả phần cẳng chân bị đứt mất, máu thịt bê bết, xem ra là bị dã thú tấn công. Vết thương như này nếu là người thường đã sớm gào thét dữ dội lên rồi. Nhưng người này lại không thế, đôi lông mày rậm của hắn cau có lại, xem ra con mắt đó cũng vì đau đớn mà mất dần đi thần sắc, mồ hôi ròng ròng trên trán rơi xuống, hai hàm răng nghiến lại ken két, nhưng từ đầu đến cuối không hề kêu la một tiếng nào.
“Có thuốc cầm máu không!” một chàng trai thấy nàng bị dọa đến ngẩn người ra, hỏi nàng.
“Có, có!”
Đúng lúc nàng đang lấy thuốc, bất ngờ Hiên nắm tay kéo nàng sang một bên, lạnh lùng nói: “Đừng quan tâm đến hắn”.
“Hả?” Nàng tưởng mình nghe nhầm, Hiên mặc dù bình thường không nhiệt tình như Mạnh đại phu, nhưng thấy người bệnh bị bệnh tật giày vò, lúc đau đớn không nói nên lời, cũng sẽ âm thầm dùng pháp thuật để giúp người bệnh.
“Không cần chữa nữa, hắn sắp ch.ết rồi”. Hiên cho nàng một đáp án không ngờ tới.
“Cái gì?” Nàng ngoảnh đầu nhìn người đang bị thương, quả nhiên, sắc mặt hắn ngày càng xám xịt, đôi môi tím bầm bị cắn chặt tới mức đã trở nên trắng bệch, cơ thể cường tráng không ngừng run rẩy.
Sau cơn co giật, ánh mắt hắn đã mất đi ánh sáng, dần dần nhắm lại…
Nàng thường xuyên nhìn thấy cảnh thợ săn đợi chờ con mồi bỏ mạng, luôn cho rằng thấy thợ săn ch.ết đi sẽ là chuyện rất vui sướng hả hể. Hôm nay tận mắt chứng kiến một người thợ săn ch.ết ngay trước mắt, nàng mới biết sự đáng sợ của cái ch.ết đều như nhau.
Hiên đi tới, thi thể đã cứng đờ, trên miệng nở một nụ cười lạnh lùng tàn khốc: “Nhìn cái gì nữa? Đã ch.ết rồi, khiêng đi đi!” Chàng thấy những người xung quanh vẫn sững sờ đứng đấy, cao giọng nói: “Khiêng đi đi!”
Mấy người vừa khiêng người bệnh tới, do dự một lúc, thấy cơ thể người đó đã lạnh ngắt, lại giống như lúc tới, vội vàng hấp tấp khiêng người đi.
“Người này ta biết, là thợ săn rất nổi tiếng ở thôn bên cạnh, anh ta giúp đỡ…” một phu nhân khoảng ba mươi tuổi thương tiếc nói.
“Anh ta họ Tề đúng không?” một cụ già cũng nói xen vào.
“Hình như là vậy! Người tốt không trường thọ!”
Một người trẻ tuổi đứng bên cạnh cũng bắt đầu tiếp lời: “Nghe nói anh ta mới hai mươi hai tuổi thôi, vừa mới có người làm mối cho anh ta chuyện cưới xin, vẫn chưa kịp gặp mặt đã xảy ra chuyện rồi…trời!”
“Sao lại đúng lúc Mạnh đại phu không có ở đây, nếu như có ở đây có khi vẫn còn cứu được”.
Tiểu Vân nghe thấy thật chua xót, kéo tay Hiên nói: “ Hắn thật đáng thương, chàng không thể cứu hắn sao?”
“Không thể! Hắn đã được định trước sẽ không sống qua nổi tuổi hai mươi hai”. Hiên nói xong quay về trước tủ thuốc, tiếp tục tính toán những mục mà chàng chưa tính xong.
Nàng đi theo hỏi: “Hai mươi hai đang tuổi cường tráng nhất, hắn đã làm sai điều gì, mà phải nhận số kiếp đáng sợ như vậy?”
“Đây cũng đã là may mắn cho hắn lắm rồi, vốn dĩ hắn còn phải nhận sự bi thảm hơn thế nữa”.
“Cho dù đã từng làm sai chuyện gì, cũng đã là quá khứ…giờ hắn đã là người tốt rồi”.
Hiên đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng: “ Hắn tiếp tục như vậy trong ba ngàn năm cũng không thể bù đắp những gì hắn đã gây ra”.
“Có ai mà không từng mắc sai lầm không? Có ai dám đảm bảo vĩnh viễn không bao giờ mắc sai lầm? Chàng chưa từng sai sao? Tại sao không thể cho hắn một cơ hội, hắn đã cố hết sức làm một người tốt…Hiên, chàng cứu hắn đi”.
Hiên dùng một giọng lạnh sắc nói: “Không thể được, cho dù hắn có ch.ết một nghìn một vạn lần, ta cũng không thể cứu hắn”.
Trong ký ức của nàng, mỗi lần giọng chàng trầm xuống như vậy, thể hiện chàng đang cố gắng kiềm chế nỗi buồn của bản thân. Có lẽ nàng đã nói quá nhiều, có lẽ người đó thực sự đã làm những điều không nên làm.
“Ta có phải đã nói những điều không nên nói không?” nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chàng: “Đừng như vậy, người làm sai là hắn, đừng lấy lỗi lầm của hắn để trừng phạt bản thân”.
Thời khắc đó, nàng thấy trong mắt Hiên sự đau khổ và hoang mang, nàng luôn cho rằng Hiên là một thần tiên không có ham muốn dục vọng, không có hỉ nộ bi ai, hóa ra chàng không phải không có, chỉ là biết được phải kiềm nén đau khổ vào tận sâu trong tâm hồn.