Chương 2
“Oa...... Cười rồi cười rồi......” Tay nhỏ của Tinh Nhi đùa với tiểu anh nhi mới ra đời, bộ dạng thích thú, “Đại bá, tiểu đệ đệ gọi là gì a?”
“Ha hả...... Ta cùng Tiểu Nhã bàn bạc cả buổi, cuối cùng quyết định gọi là Hoàn Kì!” Hồng Lẫm vừa được lên làm cha mặt mày hớn hở, tâm tình tốt.
“Hoàn Kì...... Tễ Hoàn Kì......” Tinh Nhi lặp lại, “Ân...... Tên rất êm tai!”
“Ân...... A a......” Tiểu bảo bảo sẽ không nói, lại y y nha nha quơ cánh tay mập mạp, giống như thực vừa lòng với cái tên của mình.
Phong rất có kinh nghiệm chăm trẻ ở bên cạnh nhìn nhìn canh giờ, đối Tinh Nhi nói, “Tinh Nhi, đưa đệ đệ cho Nhã thúc thúc, đã đến lúc nên uống sữa!”
“Được!” Tinh Nhi thật cẩn thận đem cục cưng giao cho Tấn Nhã, “Nhã thúc thúc, cho ngươi!”
“Tinh Nhi thật ngoan!” Tấn Nhã tiếp nhận đứa con, đem đứa nhỏ giao cho ɖú nuôi dẫn đi uống sữa.
Nhìn đứa con bị dẫn đi, Hồng Lẫm lập tức chuyển hướng về bọn đệ đệ song bào thai hỏi: “Phong cùng Thần các ngươi lúc nào thì rời đi nhậm chức?”
“Đại ca, ngươi lại vọi vàng đuổi chúng ta đi như vậy sao?” Thần đùa giỡn hỏi han.
Phong lắc đầu ôm lấy Tinh Nhi, “Hoàn Kì đã bình an sinh ra, phụ thân cùng ba ba đã rời đi một hồi...... Diệu Quang thúc thúc cùng tiểu thúc cũng sắp lên đường đi...... Xem tình huống, qua vài ngày nữa ba chúng ta sẽ đi đến chỗ Tiểu Tứ cùng Ngạn!”
“Ai......” Hồng Lẫm ôm bả vai Tấn Nhã, vẻ mặt oán phu thở dài, “Nhàm chán a...... Tất cả mọi người đi rồi...... Ca ca rất tịch mịch nga!!”
“Sách!” Lời nói của hắn đổi lấy ánh mắt xem thường, sao hoàng đế Kỳ Nghệ đều như nhau vậy?
Hồng Lẫm không phục mà giả vờ khiển trách bọn họ: “Ai nha...... Các ngươi một đám đều không có lương tâm như vậy, nếu là Tiểu Tứ, y liền nhất định sẽ đáp ứng ta!”
“Nói đến Tiểu Tứ...... Đại ca, ba ba cùng phụ thân sao lại đồng ý để y cùng Ngạn một mình đến biên cảnh tiễn Diệu Quang thúc thúc cùng tiểu thúc?” Phong vẫn rất kỳ quái, dù sao Tiểu Tứ y......
“Chỉ biết các ngươi sẽ có nghi vấn!” Hồng Lẫm đứng lên, từ trong lòng, lấy ra một tờ giấy, “Xem đi, là ba ba cho ta, hắn kêu ta giữ kĩ, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”
“Đây là......”
── Hai tháng trước ──
“Ha ha...... Thật đáng yêu, bảo bảo nhà ta đều hồng hồng mập mập giống nhau nha!” Tuyền ôm tiểu bảo bảo vừa đầy tháng quay vòng vòng, “Gọi ngươi là cái gì thì tốt đây? Tiểu gạo nếp? Tiểu bánh bao? Ha hả......”
“Tuyền không cần đùa tôn tử của ngươi! Còn không mau trả lại cho Tiểu Nhã!” Phạm cũng là mặt đầy hớn hở nhìn chằm chằm bảo bảo nộn nộn.
“Được rồi được rồi......” Tuyền không tình nguyện trả đứa nhỏ lại cho Tấn Nhã, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến bảo bảo, “Đáng tiếc...... Chúng ta phải ngao du Kỳ Nghệ, ai, đến lúc trở về không biết bảo bảo có nhận ra hoàng gia gia ta không nữa?”
“Ba ba, ngươi ít lo lắng không đâu!” Hồng Lẫm chịu không nổi mà cười, “Ngươi cùng phụ thân du lịch mệt mỏi, vẫn có thể trở về mà!”
“Ân...... Điều này cũng đúng!” Tuyền vuốt cằm trả lời.
“Phụ thân, ba ba!” Tiểu Tứ thừa dịp có khoảng không chen vào nói.
Tuyền quay đầu lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tiểu Tứ?”
Tiểu Tứ lấy lại bình tĩnh, rồi mới cố định nói ra: “Ta cùng với Ngạn ca ca cùng đi biên cảnh! Hy vọng các ngươi có thể đồng ý!”
“Cái gì?” Phạm không che dấu kinh ngạc của mình chút nào, “Chỉ hai người các ngươi? Nhưng mà Tiểu Tứ ngươi......”
“Ân, ta hiểu được!” Tiểu Tứ nhu thuận gật đầu, “Việc kia ta không có khả năng gạt Ngạn ca ca cả đời, hắn đề xuất muốn mang ta ra khỏi thành tiễn tiểu thúc bọn họ, ta nghĩ vừa vặn có thể lợi dụng cơ hội lần này......”
“......” Tuyền cùng Phạm khó nói đồng thời trầm mặc.
“Không có việc gì!” Tiểu Tứ cười an ủi bọn họ nói, “Ta đã mười lăm tuổi, không phải đứa nhỏ bốn tuổi kia, các ngươi xem hiện tại ta cho dù nhắc lại chuyện mười một năm trước cũng sẽ không kích động mà té xỉu, cho nên lần này đi ta nhất định có thể bình an trở về!”
“Chính là Tiểu Tứ!” Phạm trìu mến vuốt ve hai mắt của Tiểu Tứ, “Sẽ không té xỉu..... Nhưng nghĩ tới chuyện đó vẫn sẽ đau lòng đi?”
“......” Tiểu Tứ cúi đầu không có trả lời.
Hồng Lẫm cũng tràn ngập lo lắng cùng ảo não trên mặt, “Tiểu Tứ, vẫn là không nên đi! Ở lại hoàng thành, đại ca giúp ngươi nói với Ngạn......”
“Không được!” Tiểu Tứ nghe thấy hai chữ “ở lại”, liền lại ngẩng đầu, tỏ vẻ kiên quyết phản đối, “Ba ba cũng nói qua, thích một người, nhất định phải thẳng thắn thành khẩn đối đãi...... Chuyện này ta cũng không muốn giấu diếm nữa, ta hy vọng bản thân có thể có dũng khí tự mình nói cho hắn!”
“Ngươi quyết định như thế sao? Tiểu Tứ.” Tuyền vẫn không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy nhìn tiểu nhi tử.
“Đúng vậy!” Tiểu Tứ nắm hai tay, cho thấy y phải có dung khí rất lớn để nói ra lời này.
“Như vậy......” Tuyền từ ái nở nụ cười, “Cứ theo lời ngươi mà làm đi! Ba ba vĩnh viễn ủng hỗ ngươi!”
“Tuyền?”
“Ba ba?” Hồng Lẫm cùng Tấn Nhã cũng đồng cảm ngạc nhiên.
“Cám ơn ngươi ba ba, ta đây đi trước!” Tiểu Tứ vừa được Tuyền đồng ý, liền nhướng mày vui mừng.
“Tiểu Tứ......” Phạm không thể gọi y lại, “Thật là...... Tuyền, ngươi sao đồng ý liền như thế? Chẳng lẽ ngươi không biết......”
“Phạm trước tỉnh táo lại, Tiểu Tứ đã không còn là đứa nhỏ cần chúng ta bảo hộ nữa, nó cũng có thứ bản thân muốn theo đuổi, nếu đem nó cột vào bên người chúng ta ngược lại sẽ không tốt.” Tuyền nói ít ý nhiều.
Phạm lớn tiếng doạ người: “Chính là ta lo lắng cho bệnh của nó.....”
Tuyền rất thâm ý cười, “Ta cũng thực lo lắng, cho nên...... Là thời điểm tìm Tiểu Ngạn hảo hảo nói chuyện......”
..............................
Diệu Ngạn bước vào cửa điện, bên trong chỉ có hai người Phạm cùng Tuyền, hắn đầu tiên mở miệng hỏi: “Phạm thúc thúc cùng Tuyền thúc thúc tìm ta có việc?”
“Tiểu Ngạn a, lại đây lại đây...... Lần này muốn tìm ngươi để nói chuyện Tiểu Tứ...... Nghe nói nó cùng với ngươi sẽ đến Căng Uyên lâu ở biên cảnh.” Tuyền cười tới gần hắn.
“Đúng vậy! Có gì không đúng sao không?” Diệu Ngạn cho rằng chuyện này không cần thiết phải giấu diếm.
Phạm ra hiệu cho Tuyền lấy ra một tờ giấy, bên trên chi chít chữ, liệt ra ba điều khoản, đưa nó đến trước mặt Diệu Ngạn, “Ngạn Nhi trước xem đi!”
Thừa dịp Diệu Ngạn đang xem, đồng thời, Tuyền giải thích cho hắn: “Ngươi cũng biết, Tiểu Tứ chưa từng một mình ra khỏi thành, chúng ta thực lo lắng cho an nguy của nó...... Cho nên, hy vọng ngươi có thể ký tờ hiệp ước này, như vậy chúng ta cũng an tâm!”
Diệu Ngạn nhìn điều khoản trên hiệp ước: điều thứ nhất, trên đường gặp phải nghi vấn có liên quan đến Tiểu Tứ, nếu Tiểu Tứ không chịu tự mình giải thích thì không thể cứ gặng hỏi; điều thứ hai, nếu nửa đường phát hiện Tiểu Tứ có dị trạng, liền đem y nhanh chóng trở về hoàng thành; điều thứ ba, bất cứ lúc nào,chỗ nào vì nguyên nhân gì, cũng không được rời đi hoặc bỏ lại Tiểu Tứ một mình. Nếu trái với một trong ba điều, hậu quả tự chịu!
“Này......” Diệu Ngạn xem xong, mê muội ngẩng đầu, “Hai điều đầu đều không có vấn đề, nhưng này điều thứ ba...... Bất cứ lúc nào,chỗ nào sao?”
“Bất cứ lúc nào,chỗ nào!” Tuyền khẳng định trả lời.
“......” Diệu Ngạn nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn tờ giấy trong tay mình, “Được rồi! Ta ký!”
“Hiệp nghị thành lập!” Nhìn Diệu Ngạn ấn vân tay lên, Tuyền cuối cùng lấy ra ngọc tỷ, ấn lên trên một cái.
..............................
Tuyền nhìn chằm chằm tờ hiệp nghị này một hồi lâu, cuối cùng xấu hổ cười cười, “Sao có loại cảm giác như ‘cửa hàng sủng vật kinh khủng’ vậy?”
“Tuyền ngươi hối hận sao?” Phạm nghiêng người tựa vào trên giường hỏi.
“Ta đã nghĩ không ra biện pháp bảo hộ Tiểu Tứ tốt hơn......” Tuyền đi đến, ngồi xuống bên người Phạm, “Diệu Ngạn trong mười năm nay, thời gian trọn vẹn tiếp xúc với Tiểu Tứ cũng chỉ có một năm này mà thôi...... Hắn cũng không hiểu biết Tiểu Tứ chân chính!”
“Tiểu Tứ chân chính......” Phạm thấp giọng lẩm bẩm dựa vào trên người Tuyền, “Hắn có thể nhận ra Tiểu Tứ chân chính không?”
“Không biết a......” Tuyền cũng không thể xác định.
“Hẳn là sẽ đi!” Phạm nhìn gò má của Tuyền, “Bởi vì Tiểu Tứ được săn sóc như vậy...... Một hài tử ưu tú như vậy.”
Tuyền cũng giống như nhớ tới cái gì, ôn nhu cười, “Đúng vậy, Tiểu Tứ nhà ta thông tuệ cơ trí, sức quyến rũ không người có thể địch lại! Diệu Ngạn nếu ngay cả y cũng không muốn...... Kia thật đúng là mắt bị mù!”
_________________