Chương 13
Diệu Ngạn mượn cớ sắp thành thân, cuối cùng có thể một mình mang Tiểu Tứ dạo phố mua đồ cho hôn lễ, nhưng chỉ là điều ấy liền đủ khiến hắn vui vẻ một hồi! Vẫn luôn khổ sở một mình, hiện giờ tốt rồi! Chỉ cần qua hôn lễ, bọn họ là có thể vĩnh viễn cùng nhau......
“Ân......” Kéo tay Tiểu Tứ nhìn đông dạo tây, một bộ nhàn nhã, “Tiểu Tứ, sính lễ ngươi muốn bao nhiêu?”
“Sính lễ? Ngạn ca ca không cần cho ta sính lễ. Ta cái gì cũng không thiếu!” Lẽ nào hoàng tử của hoàng gia chẳng lẽ còn thiếu tiền?
Diệu Ngạn đi đến trước một sạp nhỏ, cầm lấy một quả cầu thủy tinh hướng về ánh nắng xoay xoay, rồi mới lại buông, “Không thể nói như thế, sính lễ là thứ cần cho hôn lễ, liền giống như của hồi môn.”
“......” Tiểu Tứ cúi đầu tự hỏi gì đó.
Mà Diệu Ngạn lại nghĩ lầm y vẫn không chịu nhận sính lễ, thế là khuyên bảo thêm: “Không cần lo lắng cha ta bọn họ tốn kém, sính lễ là chính ta kiếm được, ngươi nhất định phải nhận lấy a!”
“Của hồi môn...... Không xong!” Tiểu Tứ kích động kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Diệu Ngạn nghe tiếng quay đầu lại.
Tiểu Tứ khó xử đối mặt với Diệu Ngạn: “Ngạn ca ca...... Cái kia...... Ta quên mình phải gả ra ngoài...... Cho nên ta......”
Diệu Ngạn kỳ quái, “Cho nên cái gì?”
“Ta quên chuẩn bị...... của hồi môn kia......” Tiểu Tứ cúi đầu giống như chính mình phạm phải sai lầm lớn gì.
“Ai nói, của hồi môn của Tiểu Tứ nhà ta sao có thể không có?” Một giọng nam xen vào giữa cuộc đối thoại của bọn họ, to rõ cao vút, người nọ là.....
Tiểu Tứ vừa kinh ngạc lại vui sướng, xoay người nhìn lại, miệng cũng gọi lên: “Nhị ca!!!”
“Hi hi, đã lâu không gặp!” Thần lập tức nhảy xuống, vài bước đi đến bên người Tiểu Tứ, theo thói quen tính mà ôm lấy Tiểu Tứ ước chừng trọng lượng, “Ân, không tồi không tồi, Tiểu Tứ nhà ta không có gầy, Ngạn chiếu cố đạt tiêu chuẩn!”
“Nhị ca......” Tiểu Tứ cười nói. Tuy rằng này tư thế thực xấu hổ, chính là không thể phủ nhận, ca ca đến khiến y tâm an không ít.
Phong cũng xuống ngựa đồng thời ôm Tinh Nhi xuống, xem thấu tâm sự của Tiểu Tứ, Phong không thể làm gì khác ngoài lắc đầu, “Thần, Tiểu Tứ không phải búp bê, trước mặt mọi người, ngươi mau buông y ra!”
“Thiết!” Thần bất mãn địa vểnh môi, không cam lòng buông Tiểu Tứ, “Có quan hệ gì......” Bộ dáng của hắn ta cùng bộ dạng vô lại của Tinh Nhi như nhau.
“Tiểu thúc thúc! Ngạn thúc thúc!” Tinh Nhi ở trên người phụ thân phất tay, khoái trá cùng bọn họ chào hỏi.
“Phong, Thần, các ngươi tới rất nhanh!” Diệu Ngạn thật không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy.
Thần nhún nhún vai, “Không có biện pháp, có mục đích thôi! Nhìn xem, đều đến đây nga!” Hắn ta chỉ chỉ Thẩm Diêu cùng Diệc Ưu đi theo phía sau.
Diệu Ngạn nhìn đến bọn họ có chút giật mình, “Ai nha, thật sự đều đến đây...... Có chuyện gì a?”
Hắn không có chú ý tới, Tiểu Tứ ở bên cạnh đã muốn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh......
“Di, ngươi còn không biết...... Ngô ngô ngô......” Thần còn chưa nói ra, Phong liền nhanh bịt cáu miệng của hắn ta lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Diệu Ngạn vẻ mặt không hiểu.
Phong hai mắt nhíu lại cười nói: “Ha hả, không cần để ý đến Thần ngu ngốc này, không có gì, chính là mấy ngày trước nhận được thư của ba ba, nhờ chúng ta làm chút chuyện! Đúng không? Tinh Nhi?”
Như là muốn nhấn mạnh đây là sự thật, Tinh Nhi tới tấp gật đầu: “Đúng đúng đúng, là tới giúp Tuyền cha cùng Phạm phụ thân!”
“Ba ba cùng phụ thân cũng muốn tới sao?” Tiểu Tứ không khỏi có chút lo lắng, nếu Ngạn ca ca hỏi phụ thân chuyện về núi kia...... Phụ thân có thể tức cảnh sinh tình không?
“Đương nhiên!” Phong xoa xoa đầu Tiểu Tứ, “Hôn lễ của Tiểu Tứ nào có đạo lý không đến? Chỉ là đại ca hình như phải vắng mặt...... Bất quá hắn sẽ thay Tiểu Tứ chuẩn bị một phần của hồi môn phong phú, cho ngươi nở mày nở mặt mà gả cho Ngạn, cho nên Tiểu Tứ không cần lo lắng!” Một câu hai ý nghĩa, khiến Tiểu Tứ buông thả tâm sự.
Chính là......”Thấm Diêu ca ca cùng Diệc Ưu......” Tiểu Tứ nhìn bọn họ, tìm mục đích thật sự của hai người bọn họ, vì sao đại ca luôn luôn cẩn thận sẽ có gan lớn như vậy, để Diệc Ưu đến nơi biên cảnh nguy hiểm này?
Diệc Ưu khẽ gật đầu, “Ta là vì hoàn thành ước định với Thấm Diêu mà đến!”
Mà Thấm Diêu lại trực tiếp: “Vì cho các ngươi một hôn lễ náo nhiệt hơn chút!”
“Ha ha ha ha......” Diệu Ngạn nghe bọn họ nói mục đích đến đây, tự nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh, nửa đùa nửa thật nói, “Thật tốt quá, ta còn đang lo hôn lễ này nếu không ai tham gia nên làm sao vậy đây......”
“Ít không có việc để lo lắng, coi chừng còn trẻ mà đầu đã bạc, Tiểu Tứ sẽ không cần ngươi!” Thần được tự do, miệng lại bắt đầu động.
“Phi phi phi! Không nên nói cái loại chuyện xui xẻo này!” Diệu Ngạn vui vẻ cùng hắn ta tranh cãi.
Hai người liền như thế vừa đi vừa nói giỡn......
Tiểu Tứ ở bên cạnh nhìn bọn họ, cũng không khi bởi vì lời bọn họ nói ra mà cười, nhìn cảnh này, không khỏi nhớ tới thời gian trước đây, cái thời điểm Vận Thục tỷ tỷ cũng còn ở Kỳ Nghệ...... Hiện tại, Vận Thục tỷ tỷ ngươi có khỏe không......
── Hoàng cung Thao Liễm ──
“Nha đầu Vận Thục, đang nhìn gì đó?” Kì Viêm mới vừa bước vào cửa phòng, liền thấy Vận Thục một mình ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Đang nhìn đóa hoa!” Lực chú ý của Vận Thục còn dừng lại ở một đóa hoa nở xinh đẹp nhất.
Kì Viêm cười ngồi bên người nàng, “Hoa có gì đẹp chứ?”
Vận Thục vẫn không nhìn hắn, “Bởi vì tương lai ta nghĩ muốn sinh một man hài xinh đẹp như đóa hoa kia!”
“...... Tựa như đường đệ của ngươi?” Kì Viêm cười không nổi, khóe miệng ngược lại có chút run rẩy.
“Ân, tựa như Tiểu Tứ vậy!” Vận Thục còn cường điệu một chút.
“Tiểu Tứ có gì tốt? Ngươi yêu thương y như vậy?”
Kì Viêm cũng rất không rõ, Vận Thục đến Thao Liễm, nói đến nhiều nhất không phải ruột thịt của chính mình, mà là tiểu đường đệ! Kì Viêm cùng Tiểu Tứ không có quen thân, ấn tượng trong đầu cũng chỉ giới hạn trong lần đầu tiên gặp mặt đó là một đứa nhỏ thực giỏi về tùy cơ ứng biến. Y có gì đặc biệt chứ? Có thể kiến đường tỷ của y nhớ mong như vậy?
Nói đến Tiểu Tứ, Vận Thục mới nhìn Kì Viêm, “Tiểu Tứ thật rất tốt, mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết, tóm lại y là đứa nhỏ tốt nhất trên đời!”
“Nga? Đây là nguyên nhân?” Kì Viêm bán tín bán nghi.
“Đương nhiên không phải!” Biểu tinh của Vận Thục ôn nhu không ít, “Kỳ thật cẩn thận tính ra, lúc ban đầu, Tiểu Tứ coi như là tình địch của ta a!”
“Tình địch?” Kì Viêm nhếch lông mi, câu này khơi dậy hứng thú của hắn. Hắn nhớ rõ vị hôn phu của Tiểu Tứ gọi là Diệu Ngạn...... Mà Vận Thục nói như thế...... Ý chính là......
Vận Thục hiểu được, Kì Viêm là người thông minh, trên cơ bản đã đại khái hiểu rõ......”Đúng vậy, chính là như ngươi nghĩ, ta đã từng thích gia khỏa Diệu Ngạn kia!”
“......” Kì Viêm không nói gì, chờ nàng nói tiếp.
Vận Thục cũng không vừa lòng, miễn cưỡng đứng lên, “Này, ta nói ngươi...... Ân...... Đau quá......”
Nhưng mới vừa đứng lên, nàng lại ôm bụng suy yếu mà ngồi chồm hổm xuống dưới, “Đau, Viêm...... Bụng...... Đứa nhỏ......”
“Nha đầu!” Kì Viêm quá sợ hãi, cách ngày sinh dự tính rõ ràng còn hai tháng, sao lại sẽ......”Người đâu, gọi ngự y!”
Không nói hai, Kì Viêm một phen ôm lấy Vận Thục đặt trên giường, hai tay cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi của nàng, “Đừng sợ, ngươi sẽ không có việc gì, đứa nhỏ cũng vậy...... Sao người còn chưa tới, tới nhanh!”
“Vương!” Các ngự y toàn bộ đến đông đủ, một đám lấy cầm rương, đầu đầy mồ hôi chạy tới trước mặt Kì Viêm.
“Còn đứng đó làm gì, mau tới coi a!” Kì Viêm nổi trận lôi đình, đã không còn bình tĩnh.
“Vâng, thỉnh vương đi tránh......” Các ngự y vội vàng tiến lên chẩn đoán.
Kì Viêm bị thỉnh ra bên ngoài, lo lắng đi qua đi lại ngoài cửa...... Không lâu, một ngự y chạy ra, “Vương, thân mình vương hậu không biết xảy ra chuyện gì...... Không giữ nổi thai nhi, hiện tại liền cần phá thai!”
“Cái gì?” Kì Viêm đã không có đối sách, “Vậy ngươi còn không mau đi gọi bà đỡ?!”
“Vâng phải.....”
Bà đỡ được mời vào phòng sinh, Kì Viêm lại bị ngăn ở ngoài cửa, hắn thỉnh thoảng lại nhìn bọn thị nữ bưng một chậu nước ấm tiến vào, cuối cùng đều biến thành máu loãng đi ra, hắn sốt ruột! Sinh ra đến nay, trừ bỏ lúc mẫu phi qua đời, hắn chưa bao giờ hoảng sợ như thế......
Chờ đợi là thời khắc dài nhất đời người...... Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên một tiếng khóc nỉ non mỏng manh truyền ra, Kì Viêm khẩn cấp muốn đá cửa phòng, mong chờ kết quả! Chính là lúc này bà đỡ cùng các ngự y xuất hiện lại chặn đứng tâm tình vui sướng của hắn......
“Nói cho bổn vương, vương hậu sinh thế nào?”
“Vương...... Vương...... Vương hậu nàng...... Nàng......”
“Nàng xảy ra chuyện gì?”
“Vương hậu nương nương sinh...... Sinh......”