Chương 26

Tiểu Tứ bất thình lình phát bệnh khiến mọi người ở đây một cái trở tay không kịp! Thân là hoàng đế tiền nhiệm, lại là phụ thân của Tiểu Tứ Tuyền ra  quyết định!


Dựa theo chỉ thị của hắn: Diệu Ngạn giao cho song bào thai ứng phó; Diệc Ưu gặp Kì Viêm xong, tâm tình cũng rất không ổn định, tình huống củaTiểu Tứ hơi chút ổn định xòng, liền đem Diệc Ưu còn có đám người Kì Viêm chờ đều giao cho Thấm Diêu chiêu đãi; mà chính mình cùng Phạm lưu lại là trông chừng Tiểu Tứ đang ngủ!


Kì Viêm đối bệnh tình của Tiểu Tứ cũng không phải cảm thấy quá hứng thú, cũng không hỏi quá nhiều, biết điều mà dẫn thuộc hạ rời đi, nhưng Diệu Ngạn bên này liền khó làm......


“Ai có thể nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Diệu Ngạn bị mạnh mẽ tha đi tới phòng cách vách, kiềm nhẫn nại được hỏi han.
“Ngươi hỏi chúng ta xảy ra chuyện gì? Chúng ta còn muốn hỏi ngươi đây!” Thần kéo Diệu Ngạn trả lời, “Ngạn, ngươi rốt cuộc đã làm gì Tiểu Tứ?”


Trải qua vết xe đổ lần trước, Thần không còn tin tưởng Diệu Ngạn bất cứ lúc nào,chỗ nào đều sẽ ôn hòa không mất lễ nghi mà đối đãi đệ đệ của mình.


“Ta thật sự cái gì cũng không có làm!” Diệu Ngạn biện giải nói, “Ta chỉ là giải thích, sau đó muốn cùng y hòa hảo mà thôi! Ai ngờ nói còn chưa được một nửa, Tiểu Tứ liền......”


available on google playdownload on app store


“Sao lại vậy?” Phong cũng không quá tin tưởng, “Trừ phi...... Ngạn, đem những lời ngươi nói với Tiểu Tứ toàn bộ thuật lại một lần!”


“Di? Ta đã nói...... ‘thực xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ không khóc...... Vô luận thế nào cũng không nên trào phúng ngươi...... Còn có...... Chuyện của Khải cùng Chung Ly...... ’ nói với Tiểu Tứ cứ như vậy!” Diệu Ngạn cố gắng hồi tưởng.


“Có lẽ kích thích Tiểu Tứ cũng không phải cái này!” Phạm vừa nói vừa vào cửa.
“Phụ thân?!”
“Phạm thúc thúc?!” Diệu Ngạn vừa thấy hắn liền nóng vội chạy tới, “Tiểu Tứ thế nào?”


Phạm liếc hắn một cái nói: “Tốt lắm, đã ngủ, cho nên tới nói các ngươi một tiếng, tuyền đang trông y...... Ngạn không cần lo lắng......”
“Không thể để ta nhìn y sao?” Diệu Ngạn như cầu xin nói.


Phạm lắc đầu một câu gạt bỏ, “Không được, nếu không đoán sai, nguyên nhân Tiểu Tứ phát bệnh chính là ngươi! Chúng ta không thể mạo hiểm lại để Tiểu Tứ phát bệnh mà cho ngươi nhìn y...... Ngươi vẫn là về trước đi!”


Lời hắn khiến Diệu Ngạn cơ hồ cho rằng là nghe nhầm, “Sao có thể? Ta thật sự cái gì cũng chưa làm, Tiểu Tứ sao lại vì ta mà phát bệnh?”


Dựa theo lời Vận Thục nói xem ra, nguyên nhân Tiểu Tứ phát bệnh là sợ hãi lúc bốn tuổi, chính là khi đó Diệu Ngạn căn bản còn chưa biết Tiểu Tứ, sao lại chính là mình? Diệu Ngạn không rõ!
“Ngươi không thích Tiểu Tứ, đối Tiểu Tứ ác ngôn còn không phải sao?” Phạm một lời nói toạc ra.


“Đó là hiểu lầm...... Ta dưới tình thế nóng vội......” Là sự thật cũng không phải là chân tướng!


“Vậy thì không phải!” Phạm đi đến trước bàn ngồi xuống, “Ngạn, ngươi thật giống có chút hiểu lầm, Tiểu Tứ sợ hãi không phải là những đứa nhỏ mang đến cho y vận rủi, mà là ‘phản bội’!”
“Phản bội?”


Phong rót cho Phạm chén nước, cùng Thần còn có Tinh Nhi ở bên cạnh nghe phụ thân mình nói thế nào......


“Đúng, chính là phản bội!” Phạm khẽ nhấp một ngụm trà, “Tiểu Tứ từng bị đứa nhỏ tưởng như ‘bạn tốt’ kia phản bội  một lần...... Lần đó bị thương nặng khiến y sợ hãi! Y học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, y trở nên mẫn cảm hơn so với người khác, y thà rằng người khác thành thật mà nói rằng bản thân họ chán ghét y, tình nguyện bản thân đối người khác tôn kính mà không thể gần, cũng không nghĩ lại muốn để người dối trá tới gần mình! Sau đo...... Thẳng đến khi y gặp ngươi!”


Diệu Ngạn trên đầu phủ đầy mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt thành đấm, lúc này hắn mới ý thức được ── bản thân giống như đã làm chuyện không thể vãn hồi!


“Nhân sinh đau nhất chính là bị người mình coi trọng phản bội, loại cảm giác này so với ch.ết còn khó chịu hơn! Ngươi là mổ người Tiểu Tứ coi trọng nhất, chính là ngươi đối y không lưu tình chút nào, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, tại lúc vết thương của Tiểu Tứ vốn sắp khép lại sát thêm một lớp muối lên!” Phạm là cảm động lây.


Diệu Ngạn hổ thẹn cúi đầu, “Ta thật sự...... Không phải cố ý......”
“Thì sao?” Phạm khẩu khí nghiêm khắc nói, “Ngươi thương tổn  Tiểu Tứ, đây là chuyện thật không thể chối cãi!”


Phạm thực nghiêm túc mà đối Diệu Ngạn nói, “Ngạn, Tiểu Tứ nói với ta mọi thứ phát sinh giữa các ngươi, ta hiểu được suy nghĩ của ngươi...... Ngươi cho rằng Tiểu Tứ không thương ngươi, y chính là đem ngươi coi như một chỗ dựa vững chắc đúng không?”


Diệu Ngạn không có trả lời, bởi vì Phạm đoán được không kém chút nào!


“Chính là, ta muốn nói cho ngươi, ngươi lầm rồi!” Phạm thở dài nói, “Có lẽ ta nên nói là do sai biệt giữa ngươi cùng Tiểu Tứ tạo thành...... Bất quá hiện tại chuyện này đã không còn quan trọng, hiện tại ta là phụ thân của Tiểu Tứ, đối với ngươi cũng chỉ có một yêu cầu......” Nói rồi Phạm đứng lên, thế nhưng đối Diệu Ngạn cúi nửa người!


“Phạm thúc thúc, ngươi đây là làm gì?” Diệu Ngạn vội vàng nâng hắn dậy.
Phạm giữ chặt hai tay Diệu Ngạn ngẩng đầu nói: “Ngạn...... Ta lấy thân phận một phụ thân xin ngươi buông tha cho Tiểu Tứ, không cần lại đến đã quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của y!”
..............................
...............
.........
...


“Kẽo kẹt!” Cửa phòng của Tiểu Tứ lại bị mở ra, đi vào là Thần!
“Đã tiễn Ngạn đi?”
Phạm cùng Tuyền đang đánh cờ, Phong và Tinh Nhi đang nói chuyện xưa, trên mặt đất đã trải chăn đệm, xem ra hôm nay là đều tính ngủ ở nơi này!


“Ân!” Thần thuận tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Phong ngồi xuống, có chút nghi hoặc mà hỏi Phạm, “Phụ thân, người nói với Ngạn đều là thật sự?”
“Ân!” Phạm tay cầm cờ trắng, nhìn ván cờ trả lời.
“Kia vì sao còn muốn ta đối hắn nói những lời kia?” Không phải làm điều thừa sao không?


Tuyền bày ra quân cờ, uống ngụm trà thay Phạm trả lời: “Phụ thân ngươi không có ác ý, chính là thay Tiểu Tứ trả thù một chút mà thôi!”


“Ta cũng biết!” Phong đem Tinh Nhi ôm vào trong chăn gầm nằm trên đệm dưới đất, “Với tính cách của Tiểu Tứ, mọi hiểu lầm thanh toán xong biết trả thù Ngạn mới là lạ! Ba ba ngươi cũng có phần đi?”


“Ha hả...... Không chỉ ta, mà là chúng ta...... Tất cả mọi người có phần!” Trong đó cũng chính là Phong, Thần cùng Tinh Nhi.
“Thiết...... Ta còn nghĩ, ba ba cùng phụ thân sẽ dứt khoát đem Tiểu Tứ chữa khỏi bệnh xong sẽ một lần nữa kén rể cho y! Gì chứ còn muốn đem y tặng không cho Diệu Ngạn?” Thần có chút không rõ.


Lúc này Phạm mở miệng, khẩu khí có chút bất đắc dĩ: “Bởi vì đệ đệ ngốc của ngươi đến bây giờ vẫn còn thích Diệu Ngạn a!”


Nói đến đây Thần cũng lắc đầu, có chút đồng cảm mà hưởng ứng: “Hiểu rõ hiểu rõ, xem ra ngay cả Tiểu Tứ cũng không thoát khỏi ‘gien di truyền’ kỳ quái của ba ba!”
Bốn huynh đệ này cái khác không giống, cả đời chỉ nhận thức một người, điểm ấy xem như là giống nhau nhất!


“Nhị cha, kia Ngạn thúc thúc đáp ứng chưa a?” Tinh Nhi đầu nhỏ ở trong chăn cọ a cọ, nó coi như là “cùng phạm tội” a.
“Hắn sẽ không không đáp ứng!” Phạm tự tin trả lời, rồi mới hướng Tinh Nhi cười cười, “Đây chính là một cơ hội tốt khó có được, hắn sao có thể không đáp ứng?”


“Cơ hội tốt?” Song bào thai đồng thanh hỏi.
Tuyền cầm lấy một viên cờ đen xoay ngược lại mà cười: “Đúng vậy, là cơ hội tốt! Một cơ hội tốt một lần nữa nhận thức Tiểu Tứ......”
...........................


Trên đường lớn, Diệu Ngạn một mình chật vật đi về phía Căng Uyên Lâu! Vừa rồi lời của Phạm cùng Thần không ngừng lặp lại ở bên tai hắn......
“Ngạn...... Ta lấy thân phận của một phụ thân xin ngươi buông tha cho Tiểu Tứ, không cần lại đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của y!”
......


“Ngạn ngươi thật sự buông tha cho Tiểu Tứ  sao?”
......
“Nếu nghĩ xong đến tìm ta đi! Thuật dịch dung của ta tại thời khắc mấu chốt có thể giúp ngươi một phen!”
......


“Đáng giận!” Diệu Ngạn càng nghĩ càng vội vàng xao động, cuối cùng một quyền đánh lên vách tường bên người! “Sự tình sao lại như vậy?”
Vừa nghĩ vừa đi, bất tri bất giác chạy tới cửa Căng Uyên Lâu, bỗng nhiên một trận ồn ào cắt đứt suy nghĩ của hắn!


“Ngươi không cần thế này a...... Từ từ...... Ngươi đứng lên a......” Vận Thục kéo quần áo của mình nói.
Chung Ly đã ở một bên hỗ trợ, “Mạc Ngữ, ngươi bình tĩnh một chút...... Đứng lên a...... Lão bản nhìn thấy sẽ không vui!”


“Thật là...... Người này sao lại như vậy?”! cũng kéo Mạc Ngữ, nghĩ muốn đem hắn ta từ trên mặt đất kéo lên.


Chính là Mạc Ngữ không để ý những người khác nhìn thế nào, vẫn cứ gắt gao túm lấy góc áo của Vận Thục không tha, hai mắt rưng rưng còn hai gối quỳ xuống, trong miệng kêu “a a” không ngừng, bộ dáng rất đáng thương!
“Các ngươi đây là đang làm gì?” Diệu Ngạn nhìn liền tức giận!


“......!” Mạc Ngữ vừa nghe thấy âm thanh của Diệu Ngạn liền giống như chim sợ cành cong ngã xuống, chính là tay vẫn kéo Vận Thục.
“Lão bản!”






Truyện liên quan