Chương 1: Gặp mĩ nam ở hồ nước
“A -”
“A -, ghét! Sắc lang!”
... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha.
“Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy...
Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung cảnh đẹp diệu kì, nàng ấy có một phiến môi thật mỏng, sắc nhạt như nước. Nhưng... Má ơi! Thì ra là nam? Ta đột nhiên mới nhìn đến nửa người trên của hắn, đã vì nửa người trên để trần đó ngỡ ngàng, hắn không có bộ ngực. Rốt cuộc ai mới là sắc lang? Hắn ôm ta? Hơn nữa hai tay của hắn còn... còn... mò tới trước... ngực ta?
Ta dùng sức lực của toàn thân đẩy nam tử kia ra, ta cảm giác được gương mặt của ta giống như bị lửa thiêu nóng rực. Nhưng, nam tử bị ta đẩy ra, trên mặt lại lộ ra một nụ cười tà mị.
“Ngươi... sắc lang!!!” Ta giận giữ thét lên với tên nam tử kia.
“Gia...”
“Gia... Tên sắc lang to gan đó rình xem bợt nhả thiếp, Gia phải làm chủ cho thiếp!” Ta có chỗ nào giống sắc lang? Thân thể các nàng vàta có khác biệt sao? Hiện giờ ta bị nam tử kia sờ soạng, còn nói ta là sắc lang? Ông trời ơi. Đám nữ tử trong hồ nước dùng âm thanh nhu mì nói xong lập tức vây xung quanh nam tử kia, chỉ thấy nam tử kia nở ra nụ cười phóng đãng không kềm chế được, sau đó giang hai cánh tay đem toàn bộ các nữ tử ôm vào trong ngực. Đây rốt cuộc là tình huống gì? Bốn, năm nữ tử mặc áo yếm đều vây quanh một người đàn ông? Hiện giờ trong cái đầu đơn giản của ta chỉ có hỗn loạn. Cái gì Gia? Cái gì thiếp? Bộ đang đóng phim sao? hay là đang tưởng niệm chuyện cũ? Mặc kệ, trước hết giải thích rõ cho ta đã!
“Này! Có phải các người bệnh rồi không?” Ta thật không cách nào nhịn được nữa, nói thế nào thì ta cũng là hoa khôi trong trường đại học, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhận ra ta là nữ, vậy mà đám nữ tử ngu ngốc này lại nói ta là nam? Hơn nữa còn gọi ta sắc lang?
“Thích khách to gan! Dám vô lễ với Nhị hoàng tử!” Ta mới vừa thét lên giận giữ, thì có một đám nam tử mặc quần áo cổ đại hét lên với ta, bọn họ đứng ở bên hồ nước sau đó dùng cây trường mâu chỉa vào người ta... Ngất? Nhị hoàng tử? Ta biết chắc đám người này đích thị là đang đóng phim rồi, thảo nào tình hình mới vừa rồi ôm nam tử đẹp trai như vậy. Thảo nào tóc của hắn sẽ dài như vậy. Thảo nào sẽ gọi cái gì Gia, cái gì ta đây này. Thảo nào, bốn nữ tử động vào một người đàn ông hoài bão đây. Thảo nào những người khác sẽ mặc đồ quân lính rồi dùng trường mâu chỉa vào người ta, thảo nào...
Cũng trách không được, nam tử kia đẹp trai mà lại làm ra việc bại hoại như thế. Quên đi, ta cho dù hắn không phải cố ý. Bất quá, đám diễn viên này tuyệt đối có bệnh rồi, nhập vai quá sâu, hơn nữa ngay cả ta là nam hay nữ cũng không phân biệt được, một đám ngu ngốc.
“Ngại quá, các vị, quấy rầy các vị đóng kịch rồi, các vị cứ tiếp tục đi.” Ta nói xong thì hướng về phía bờ hồ vừa đi đi.
“Thích khách to gan, nếu ngươi bước thêm một bước nữa, ngươi sẽ chôn thây dưới trường mâu này!” Mấy diễn viên mặc quần áo cổ nói xong lập tức chĩa trường mâu vào cổ họng ta, lúc này không giống như đang lừa gạt, ta không dám đi, vì cây thương này nhìn hình dáng có vẻ không giống đạo cụ, mũi thương hình như vô cùng sắc bén, nhưng thế này chẳng phải khoa trương quá hay sao? Quay phim nghiêm túc đến mức độ này? Xong rồi!
“Hahahaha, thôi, thôi, tất cả lui ra.” nam tử ôm ta lên tiếng, giọng nói của hắn cùng với bề ngoài chẳng hề xứng đôi, âm giọng hắn giàu có từ tính mà lại trầm thấp, như âm thanh của tự nhiên. Ta quay đầu lại nhìn về phía nam tử kia, đôi mắt xinh đẹp đó trong suốt mê người, cùng với tròng mắt của hắn gặp nhau, trong lòng dấy lên chút rung động.
“Nhị hoàng tử...”
“Đủ rồi!” Lúc nam tử kia nói xong câu đó ta nhất thời kinh ngạc, đôi mắt của hắn vốn trong suốt thoáng chốc lại xuất hiện một loại khí phách của quân vương, hơn nữa vẻ yêu mị vừa rồi cũng thoáng chốc hóa thành kiêu ngạo...