Chương 19: Mối nguy của trinh tiết
Trời ạ! Hắn thật sự biết ta là nữ tử, thảo nào lần đầu tiên gặp mặt Bạch Nguyệt Diệu, hắn hỏi ta là nam tử nhà nào, âm giọng đều là cảm giác hài hước thú vị. Thì ra là ta cùng với hắn từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn biết ta là nữ tử. Hắn thật hèn hạ! Một mực giả bộ ngu!! Cứ thế vì đợi đến lúc này sao? Hắn thật là một hoàng tử hoang ɖâʍ hạ lưu!
Mắt ta ngấn lệ, nghiến răng nói một câu: “Hèn hạ!”
“Hèn hạ? A.” Bạch Nguyệt Diệu khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó đem ta áp đảo ở trên giường, ta thật đau đớn, thật xấu hổ. Nhưng nước mắt của ta vẫn không rơi xuống, đừng khóc, ta không muốn khuất phục dưới ɖâʍ uy của Bạch Nguyệt Diệu!
“Tại sao lại xuất hiện ở hồ nước?” Bạch Nguyệt Diệu dùng giọng nói chất vấn hỏi ta, ta vì sao xuất hiện ở hồ nước? Ha, đây là điều ta có thể thay đổi sao? Nếu như ta biết trong hồ nước có nam tử như Bạch Nguyệt Diệu, ta tình nguyện từ trời rơi xuống đất ngã ch.ết đi!!
“Còn ngươi họ gì?! Nói!”
“Ta là người từ tương lai tới! Họ đã nói cho ngươi biết rồi!” Ta lớn tiếng gào thét.
“Hoang đường! A, Thật cứng miệng!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức đem môi chạm vào cổ ta.
“Không... Không muốn!” Ta liều ch.ết giãy giụa, vì một cái tay đã bị hắn bắt được, ta dùng sức của tay kia đẩy hắn ra, nhưng không có hiệu quả gì, hắn thuận thế bắt nốt tay kia của ta nhẹ nhàng, ta đã mất đi chút năng lực phản kháng cuối cùng rồi, hai chân cũng bị hắn áp chế gắt gao.
“Ủa, thật là nhu nhược đâu rồi, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi rốt cuộc có nói hay không?!”
“Ta đã nói cho ngươi biết tất cả rồi, ngươi rốt cuộc muốn ta nói gì?” Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc muốn ta nói cái gì? Ta không hiểu, xuyên qua trong lòng ta cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ lại gặp loại chuyện như vậy? Ta rốt cuộc đời trước đã làm sai điều gì a!!!
“Ngươi đã không muốn nói vậy cũng không có cách.” Bạch Nguyệt Diệu lại khôi phục cảm giác yêu mị, một tay kia cùng với môi ở trên người ta không ngừng di chuyển, ta cảm thấy thật ghê tởm!
“Không!!!!” Ta khóc lên, ta đã nhịn không được rồi, cũng không cách nào nhẫn nhịn loại khuất nhục này.
Đầu của hắn từ từ ngẩng lên, hắn dùng ánh mắt tràn đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhìn chăm chú vào ta: “Nếu còn không nói ta sẽ tiếp tục!”
“Ngươi giết ta đi, ta không biết ngươi rốt cuộc muốn nghe cái gì, đừng ở chỗ này làm nhục ta!!” Lời nói của ta như bất lực, ta thật hy vọng tất cả trước mắt đều là cơn ác mộng. Nghe được câu trả lời của ta tròng mắt của hắn nói cho ta biết, hắn không hài lòng.
Nhưng hắn buông lỏng hai tay của ta, ta cho là ta được cứu rồi, nhưng không có, vì Bạch Nguyệt Diệu đang cỡi quần áo của mình.
Bạch Nguyệt Diệu đã ép ta không có đường lui, lúc hắn đang cởi quần áo, ta dùng toàn bộ sức lực ngồi dậy, sau đó đầu hướng cây cột bên giường đụng tới...
Ta chỉ cảm giác được một lúc choáng đầu hoa mắt, nhưng lại không phải là rất đau, sau đó thì ngất đi...