Chương 37: Mười ngày chờ đợi
Sau bữa cơm tối, Trương thúc rời khỏi cửa hàng gạo, mà ta cũng đóng cửa tiệm, Trương thúc chuẩn bị cho ta một gian phòng, ta vừa ngả xuống là lập tức ngủ thiếp đi, vì thực sự quá thiếu ngủ...
Ngày tiếp theo dậy sớm, ta cảm giác tinh thần sung mãn, hôm nay là ngày thứ năm ta xuyên không. Trừ đêm ngày thứ nhất, đây là lần đầu tiên ta được ngủ thoải mái nhất. hiện giờ cũng coi như là một ngày ba bữa không lo, có ngói che đầu, ha ha, mang cho ta cuộc sống này đều là Huyễn Ngâm Phong.
Bất quá... Vì ngày hôm qua ta quá mệt mỏi, cũng không có theo lời Huyễn Ngâm Phong luyện tập thể lực. Ngất, làm sao bây giờ? Bỏ đi, tối hôm nay sẽ luyện!
Không nghĩ nhiều, ta rời giường lập tức mở cửa tiệm, chờ đợi Trương thúc. Sau khi Trương thúc tới vẫn bảo ta giúp ông đổ gạo vào vại, ta lại cảm thấy lạ, nhiều gạo như vậy cũng bảo ta? Hơn nữa mỗi lần ta đổ xong Trương thúc không mang đi bán, mà gọi người chở đi,thật là khó hiểu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, liên tiếp năm ngày đã qua, ta cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng với gạo, sau đó đến buổi tối là mệt mỏi ngả đầu đi ngủ. Đừng nói luyện tập thể lực, ta muốn sử dụng tiền công mua vài cuốn sách xem một chút cũng không có thời giờ, mặc dù ta đối với văn hóa tương đối tự tin, nhưng ít nhất ôn tập cái cũ, học thêm cái mới mới đúng đạo lý, huống chi ta không rõ lắm khoa cử Vân Long quốc thi gì?
Hôm nay là sáng ngày thứ sáu, còn bốn ngày nữa sẽ có thể cùng Huyễn Ngâm Phong gặp mặt. Vấn đề là Huyễn Ngâm Phong chỉ nói mười ngày sau gặp mặt, hắn chưa nói mười ngày sau ở đâu gặp? Mẹ ơi, sao mà rối loạn thế này?
“Trương thúc, hôm nay vẫn muốn đem gạo đổ vào vại à?”
“Phải, nhưng Lam huynh đệ, gạo hôm nay không phải là năm cân một túi.”
“Vậy?”
“Mà là mười cân một túi.”... Ta đổ mồ hôi, mười cân? Không sao, lần đầu tiên nói năm cân gạo, ta quả thật cảm thấy rất nặng, nhưng năm ngày qua, ta phát hiện ta đã quen, cho nên mười cân cũng có thể không làm khó được ta đâu?
Nghĩ xong, ta lập tức theo Trương thúc vào nhà trong: “Trương thúc, gạo này đổ hết vào vại gạo ông muốn vận chuyển kia?” Ta tò mò hỏi Trương thúc.
“Ha ha, những thứ gạo này đều là phát ra cho dân chúng.” Ngất, Trương thúc thật là một người hào phóng, haiz, thật đáng quý, thật ra thì chuyện mở nhà kho lương thực phải là đại quan hoặc là hoàng đế làm mới đúng, thật không ngờ một ông chủ tiệm gạo bình thường lại giác ngộ như vậy, tại sao hoàng đế cùng với những đại quan kia không nhìn một chút?
“Ông thật là một người tốt.” Ta cảm phục nhìn Trương thúc.
“Ha ha, người tốt cũng không phải là Trương thúc ta, vì ta tiền tài có hạn, chân chính người tốt chính là Huyễn công tử, những thứ gạo này đều là Huyễn công tử quyên tặng.” Huyễn Ngâm Phong? Ha ha, Trương thúc nói xong ta cũng không nghĩ gì nữa, vì Huyễn Ngâm Phong đúng là một người tốt, ta mặc dù không biết Huyễn Ngâm Phong làm nghề gì, nhưng mà ta biết hắn coi tiền tài như đất cát, thật hy vọng có thể lập tức đến thời hạn mười ngày, có thể lập tức nhìn thấy Huyễn Ngâm Phong.
Nói chuyện với nhau, ta lại bắt đầu chuyên chở những túi gạo mười cân kia, nói thật, mười cân gạo đối với ta mà nói, vừa mới bắt đầu quả thật có chút nặng, nhưng bốn ngày tới, ta chuyên chở những túi gạo mười cân này, hôm nay, ta cũng đã quen rồi.
Chẳng mấy chốc, chính là ngày ta và Huyễn Ngâm Phong định ước rồi, hôm nay là buổi sáng ngày thứ mười, so với thường ngày ta càng lên tinh thần gấp trăm lần, mặc dù Huyễn Ngâm Phong và ta chưa quyết định địa điểm, có điều ta tin tưởng, hắn sẽ tới cửa hàng gạo Trương gia tìm ta. Nhưng, hắn bảo ta mỗi ngày luyện tập thể lực, nhưng ta một ngày luyện tập cũng không có, không biết Huyễn Ngâm Phong biết được có tức giận hay không đây?