Chương 96: Uống trà
Quả nhiên, ta nói xong những lời khách sáo kia, Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó mặc dù còn nghiêm mặt, nhưng vẫn đáp lễ ta một chén rượu.
Không khí nói chuyện uống rượu rất là ‘hòa hợp’, vì trừ Bạch Nhật Uyên nói chuyện, những người còn lại đều không nói gì, mà mỗi khi Bạch Nhật Uyên mời rượu ta, Bạch Tinh Ngân đều ngăn lại, thỉnh thoảng ta cũng uống một chút, nhưng ta đem rượu kia toàn bộ nhổ lên khăn tay.
Xem ra các cách phòng ngừa thật sự không tệ, hiện giờ ta có hai cây ngự phong, một là khăn tay, mà còn lại là Bạch Tinh Ngân rồi, nhưng khổ cho hắn, vốn là da trắng nõn, giờ cả khuôn mặt đã đỏ bừng, đỏ bừng.
Bữa tiệc trầm muộn này cuối cùng cũng ăn xong, nhưng vẫn không thể đi, còn phải uống trà nữa.
Chúng ta rời bàn, ngồi ở đại sảnh trong tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, tán gẫu về hôn sự của Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nhật Uyên ngồi trên ghế chủ, còn Bạch Tinh Ngân ngồi ở ghế thứ nhất, căn cứ theo bậc quan, ta ngồi bên cạnh Hồng thái phó.
“Lam hàn lâm, tiểu nữ chính thức vào cung trước tiên còn phải xin Lam hàn lâm hạ thủ lưu tình!” Lời của Hồng Thái Phó nghe qua như đang cầu xin ta, nhưng lời nói mũi nhọn hoàn toàn là ra lệnh cho ta, quả thật con gái của ông ta muốn vào cung nhất định phải trải qua thẩm tr.a của ta, thứ nhất kiểm tr.a xem nàng ấy có giữ tiết hay không, thứ hai chuyện văn học tu dưỡng cùng với lời nói phải tốt, thứ ba bị bệnh hiểm nghèo hay không.
Nếu trong đó một cái không qua, nàng ấy sẽ không thể làm hoàng phi, nếu ta cố ý tr.a xét nàng ấy, nàng ấy có thể cũng sẽ không có khả năng thông qua!
Nhưng ta chính là có một chút suy nghĩ, biết cha nàng ấy là ai? Biết cha nàng ấy có ‘Dặn dò’ ta hay không? Nên chuyện bất hòa đừng nghĩ tới nữa!
Ta hướng về Hồng Thái Phó mỉm cười một cái, bày tỏ cam chịu, thuận miệng nhẹ nhàng nhấp một miếng nước trà, nhưng ta thấy rõ ràng khi ta uống xong hớp trà này, trong con ngươi Tử thừa tướng lộ ra ánh mắt tà ý. Chuyện gì đã xảy ra?
Ta đang muốn đem chén trà để lại trên bàn thì Hồng Thái Phó hơi đụng vào ta, nước trà trong chén toàn bộ đổ xuống trên quần áo của ta.
“Ôi, Lam hàn lâm, xin lỗi!” Hồng Thái Phó cố ý, không sai! Ta thấy lúc ông ta nói xin lỗi với ta, vẻ mặt rõ ràng cho thấy rất đắc ý, nhưng ông ta có mục đích gì đây?
Lau nước trên người, cũng ra ý bảo với Hồng Thái Phó không có việc gì.
“Người đâu, mau đưa Lam hàn lâm đi thay quần áo.” Bạch Nhật Uyên nói xong, thì có một cung nữ đi tới bên cạnh ta.
“Không, không cần đâu.”
“Lam hàn lâm, không sao đâu, mặc áo ướt như vậy, coi chừng bị lạnh đó.” Bạch Nhật Uyên nói xong, ta nhìn Bạch Tinh Ngân, Bạch Tinh Ngân cau mày, nhưng cũng không cách nào từ chối, vì ngay cả ta cũng không thể từ chối. Chỉ đành phải bất đắc dĩ đi theo cung nữ đến phòng của Bạch Nhật Uyên thay đồ...