Chương 139: Tình yêu ngang trái

Bạch Nguyệt Diệu dần nhớ lại...
Lúc còn ở phủ Lam Điệp Nhi, trời còn chưa sáng, hắn đã chạy thẳng tới tẩm cung của Hoàng thượng.


“Nhị hoàng tử, hoàng thượng còn chưa tỉnh giấc... “ Các cung nữ đều cúi mình nghênh tiếp Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cũng không cần nhiều lời, chỉ trước sau duy trì đứng ở cửa chờ Hoàng thượng.
Khi trời dần sáng, Hoàng thượng bước ra thì nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu chờ sẵn đã lâu.


“Nhị hoàng nhi?” Hoàng thượng có chút ngạc nhiên gọi Bạch Nguyệt Diệu.
“Phụ hoàng, nhi thần thật xin lỗi vì sớm như vậy đã tới quấy rầy phụ hoàng, nhưng hoàng nhi đột nhiên muốn cùng phụ hoàng đánh một ván cờ!”


“Đánh cờ?” Hoàng thượng càng thêm kinh ngạc, kể từ sau khi Bạch Nguyệt Diệu lên 12 tuổi rất ít khi nói chuyện cùng mình, mà lúc này lại chủ động tới tìm để đánh cờ là có chủ ý gì đây?
“Đúng vậy!”


Hoàng thượng cũng không từ chối mong muốn đó của Bạch Nguyệt Diệu, dù sao cũng là con trai của mình, hơn nữa vẫn chưa đến thời gian lên triều, đánh cờ giết thời gian cũng là một ý kiến không tồi!


Nghĩ vậy Hoàng thượng đã cùng Bạch Nguyệt Diệu đi tới Ngự Thư Phòng, trong ngự thư phòng, bàn cờ đã được sắp sẵn, Bạch Nguyệt Diệu giữ quân trắng còn hoàng thượng cầm trong tay cờ đen.


available on google playdownload on app store


Trải qua nhiều nước đi thì quân cờ trong tay Bạch Nguyệt Diệu đã bị hoàng thượng ăn hết chỉ còn dư lại ba tốt, một xe và một mã.


Mà quân cờ còn trong tay Hoàng thượng dường như vẫn không ít đi! Tình thế lúc này xem ra Bạch Nguyệt Diệu đang vô cùng bất lợi, nhưng Bạch Nguyệt Diệu không một chút khẩn trương, chỉ cười nhạt một tiếng rồi nhận xét: “Đúng là trận đánh ác liệt”


“Chiếu tướng!” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong, hoàng thượng mới chợt nhận ra là cờ đang ở thế thắng lại thành nước cờ thua rồi.
Hoàng thượng liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, có chút giật mình, sau đó hỏi: “ Đây là cách của Hoàng nhi sao?”


“Phụ hoàng, tướng tất nhiên quan trọng, nhưng lại không cách nào qua sông, mà xe, mã, pháo và tốt lại có thể qua sông vùng vẫy khắp thiên hạ, nếu ta đem ngựa của ta ví như là Hắc tướng quân, còn quân xe, hoàng nhi cả gan coi là mình, chỉ cần như vậy hoàng nhi đã có thể khẳng định với phụ hoàng có thể lấy được thiên hạ!!!”


Bạch Nguyệt Diệu vừa nói ánh mắt vừa tỏa ra vẻ hào khí vô cùng mãnh liệt, hắn đang muốn khẳng định với hoàng thượng thực lực của mình! Hắn đang cho hoàng thượng thấy sự tự tin của hắn! Hắn đang cho hoàng thượng thấy rằng hắn sẽ có thể vì Vân Long quốc đoạt được thiên hạ!


Hoàng thượng đã hiểu được ý của Bạch Nguyệt Diệu, khẽ mỉm cười nói: “Nếu hoàng nhi có quyết tâm như thế, vậy trẫm không thể không tận dụng con xe này rồi!”
“Đa tạ phụ hoàng”


Một bàn cờ chính là thiên hạ thu nhỏ, thao túng được bàn cờ này cũng chính là nắm được thiên hạ trong lòng bàn tay.


Nếu hỏi Bạch Nguyệt Diệu, Lam Điệp Nhi trong ván cờ này ở vị trí nào thì hắn sẽ không chỉ ra, vì cờ tướng căn bản không có vị trí dành cho Lam Điệp Nhi, vị trí của Lam Điệp Nhi chỉ có ở trong cờ vua!
Ha ha, chính là cờ vua đấy...
Vị trí Hoàng hậu...
-


“Hay!” Nghe xong lời tự thuật của Bạch Nguyệt Diệu, ta vội vàng khen ngợi hắn, Đương Kim hoàng thượng vẫn muốn mở rộng đất đai, có thể nói Bạch Nguyệt Diệu đã đánh vào ham muốn này của Hoàng thượng.


Có lẽ hắn đã sớm nghĩ đến việc dùng kế này với hoàng thượng rồi, chỉ tại ta quá hấp tấp mà dẫn đến việc nhận lấy một cái tát thôi.
“Thưa, cơm tối đã chuẩn bị xong.” Ngoài cửa một cung nữ bẩm báo, cả ba lập tức đứng dậy đi tới phòng ăn.


Vừa mới ngồi vào bàn, một cung nữ đã hỏi: “Thưa Thái tử, không cần gọi Nghi phi nương nương tới sao?”
Nghe vậy Bạch Nguyệt Diệu ngẩn người một chút, ta cũng có vẻ xấu hổ.
“Không cần!” Bạch Nguyệt Diệu lạnh lùng quyết định rồi cầm đũa lên.


Trên bàn cơm, bọn ta nói chuyện với nhau cũng không nhiều, vì xung quanh có rất nhiều cung nữ, Bạch Nguyệt Diệu liên tiếp rót rượu vào ly của ta, ta cũng không từ chối mà uống ngay. Ai ngờ, ta đã không có cách nào dừng lại, ta không nhớ mình đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ đầu óc của ta dần dần mất tính táo, trước mắt cũng đã xuất hiện hình ảnh hai Bạch Nguyệt Diệu...


-


Lam Điệp Nhi uống hết ly này đến ly khác, thật ra thì có lẽ nàng đang mượn rượu giải sầu, dù sao nơi nàng đến cũng chính là chỗ của vợ chồng người ta, thân là người hiện đại nàng không thể không nghĩ chính mình là người thứ ba, mặc dù nàng một mực khắc chế tình cảm của mình với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng trong lòng nàng thủy chung vẫn chất chứa hình ảnh của hắn.


Còn Bạch Nguyệt Diệu? Trở lại tẩm cung này chỉ càng làm hắn thêm phiền muộn, ngay đêm hắn cưới vợ đó, hắn đã biến thành Huyễn Ngâm Phong rồi động phòng cùng Lam Điệp Nhi, sau lại đi chinh chiến, chinh chiến trở về hắn lại đến ở chỗ của Lam Điệp Nhi, thực tế là muốn tránh né về nơi tẩm cung này. Nhưng ngày thứ hai, thứ ba và còn các ngày sau nữa, hắn phải lấy lí do gì đây?


Vì hắn không muốn rời xa Lam Điệp Nhi nên đành phải gọi nàng đến tẩm cung của mình, chính là vì muốn được nhìn ngắm nàng.
“Lam hàn lâm?!” Hắc Mạc Dực có chút hốt hoảng gọi Lam Điệp Nhi, vì lúc này hai gò má nàng đã ửng hồng, hai mắt cũng có chút mơ hồ, rõ ràng là đã say rồi.


Bạch Nguyệt Diệu cũng nhận thấy điều đó nhưng hắn không hề khẩn trương, vì hắn hi vọng Lam Điệp Nhi say, đó sẽ là cái cớ để nàng ở lại đây. Bạch Nguyệt Diệu cũng không phải là muốn lợi dụng những lúc như thế này mà chỉ là muốn để nữ tử mình yêu thích ở lại cùng mình thôi, nếu không, tối nay Hồng Uyển Nghi nhất định sẽ tới phiền hắn.


“Người đâu.”
“Có nô tì.”
“Đưa Lam hàn lâm vào phòng khách đi.”
“Vâng thưa Thái tử!” Cung nữ nói xong tuân lệnh đưa Lam Điệp Nhi đang say khướt vào phòng khách.
“Như vậy liệu có ổn không?” Hắc Mạc Dực có chút lo lắng hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


“Không sao đâu.” Bạch Nguyệt Diệu trước giờ luôn cẩn trọng, không thể nào không hiểu thế nào là tai vách mạch rừng, Lam Điệp Nhi ở lại trong tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho những kẻ muốn kiếm chuyện. Còn Hắc Mạc Dực thầm lo rằng với tính tình phóng đãng như Bạch Nguyệt Diệu sẽ không buông tha cho Lam Điệp Nhi đêm nay, thật đúng là...!


Sau khi Hắc Mạc Dực rời đi, Bạch Nguyệt Diệu nôn nóng tiến đến chỗ Lam Điệp Nhi, hơn nữa còn phân phó hai thị nữ thân cận ở ngoài cửa chờ đợi, không có lệnh của hắn ai cũng không được phép vào!


Bạch Nguyệt Diệu ngồi ở bên giường, nhìn hai gò má ửng hồng của Lam Điệp Nhi, không tự chủ được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nàng.
Lúc này đôi mắt mê ly của nàng đột nhiên mở ra, Bạch Nguyệt Diệu thầm nghĩ đây quả là một đôi mắt quyến rũ.


“Điệp nhi.” Bạch Nguyệt Diệu nhẹ giọng gọi Lam Điệp Nhi.
Lam Điệp Nhi cười ngượng ngùng, rồi bỗng nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu. Vốn đang say mèm, nàng không biết mình ở đâu, chỉ biết trước mặt nàng hiện giờ là người mà nàng yêu nhất.


Lam Điệp Nhi nhào vào lồng ngực của Bạch Nguyệt Diệu, tựa đầu thật sâu trước ngực của hắn, Bạch Nguyệt Diệu khẽ ngẩn người, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lam Điệp Nhi.


“Ta rất yêu...” Lam Điệp Nhi vì say rượu nên đem toàn bộ tâm tư trút ra ngoài, giọng nàng nỉ non truyền tới tai Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời tràn đầy chờ mong.


“Điệp nhi, nàng muốn nói yêu người nào? Yêu người nào hả?” Bạch Nguyệt Diệu kích động hỏi Lam Điệp Nhi, dường như đang mong đợi Lam Điệp Nhi nói rằng người nàng yêu là Bạch Nguyệt Diệu!
“Ta rất yêu...” Lam Điệp Nhi nói đến một nửa đã ngủ gục trong lòng Bạch Nguyệt Diệu.


Gương mặt Bạch Nguyệt Diệu thoáng vẻ thất vọng, hắn biết Lam Điệp Nhi nhất định là vì say rượu nên đã cho rằng người đang ở cạnh là Huyễn Ngâm Phong, cho nên mới thổ lộ tiếng lòng. Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy có chút mất mát, đem Lam Điệp Nhi đặt lại trên giường.


Nhưng hắn đã không hề biết, những lời thổ lộ đó của Lam Điệp Nhi vốn là dành cho hắn.
“Các ngươi mau tránh ra cho ta!” Ngoài cửa âm giọng chói tai của Hồng Uyển Nghi truyền tới tai Bạch Nguyệt Diệu, rồi sau đó là tiếng cửa phòng khách bị đẩy ra.


“Thái tử, Nghi phi nương nương...” Cung nữ giữ cửa vừa lấy tay giữ mặt vừa ấp a ấp úng nói, Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt là biết hẳn là nàng ấy đã bị Hồng Uyển Nghi cho một cái tát rồi.


“Các ngươi lui ra đi.” Bạch Nguyệt Diệu phất tay, các cung nữ lập tức rút lui ra ngoài đồng thời đóng cửa lại.


“Thái tử điện hạ, người ba lần bốn lượt cự tuyệt ở cùng phòng với Hồng Uyển Nghi là có ý gì?” Hồng Uyển Nghi tức giận chất vấn Bạch Nguyệt Diệu, nàng ở trước mặt Lam Điệp Nhi và Hắc Mạc Dực hoàn toàn là con người khác!


Nghe một loạt lời nói chói tai của Hồng Uyển Nghi, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời muốn nổi trận lôi đình, nhưng vẫn kiềm chế tâm tình của mình lại, hắn kéo chăn cho Lam Điệp Nhi sau đó đứng lên: “Có gì đến đại sảnh nói.”


Bạch Nguyệt Diệu nhẹ giọng nói xong, Hồng Uyển Nghi lúc này mới chú ý tới Lam Điệp Nhi đang ngủ trong phòng khách.
Hồng Uyển Nghi và Bạch Nguyệt Diệu vừa mới bước vào đại sảnh, Bạch Nguyệt Diệu lập tức vung tay cho Hồng Uyển Nghi một bạt tai, Hồng Uyển Nghi ôm má không hiểu nhìn Bạch Nguyệt Diệu.


Bạch Nguyệt Diệu tiến tới: “Ngươi vừa rồi ầm ĩ suýt nữa đã kinh động đến vị khách quan trọng của ta!”
“Vì điều này mà thái tử điện hạ đánh Uyển Nghi sao?” Hồng Uyển Nghi uất ức hỏi Bạch Nguyệt Diệu.


“Đúng!” Hồng Uyển Nghi nào có thể biết được Lam Điệp Nhi có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng Bạch Nguyệt Diệu? Hơn nữa điều làm hắn hận Hồng Uyển Nghi hơn cả đó là cũng chính Hồng Uyển Nghi là kẻ ngáng đường trong mối quan hệ của hắn với Lam Điệp Nhi, nếu không thì hắn cũng chẳng cần phải dùng thân phận Huyễn Ngâm Phong để thân cận với Lam Điệp Nhi làm gì, giờ thì tốt rồi, Lam Điệp Nhi ngày càng yêu Huyễn Ngâm Phong hơn!


“Hắn chỉ là một hàn lâm mà thôi, còn Uyển Nghi là người điện hạ kết tóc xe duyên cơ mà?” Hồng Uyển Nghi nói xong đã không cam lòng ngồi đến bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu.


“À” Bạch Nguyệt Diệu cười lạnh một tiếng, sau đó khóe miệng nở ra nụ cười tà mị: “Người kết tóc xe duyên thì bổn thái tử cũng có rồi!”


Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói vậy, Hồng Uyển Nghi ngẩn người một chút rồi nghi ngờ hỏi: “Uyển Nghi mới là thái tử phi chứ? Nếu thái tử điện hạ thật lòng yêu mến cô gái nào rồi thì cũng có thể nạp nàng ấy làm trắc phi.”


“Ha ha ha ha.” Nghe xong lời nói ngu muội kia của Hồng Uyển Nghi, Bạch Nguyệt Diệu cười to mấy tiếng, sau đó hai mắt lạnh như băng ngưng mắt nhìn Hồng Uyển Nghi: “Nếu nàng ấy đáp ứng làm phi tử của ta thì ngươi phải là trắc phi mới đúng!”


Bạch Nguyệt Diệu nói không sai! Vì người Bạch Nguyệt Diệu chân chính bái đường lần đầu tiên chính là Lam Điệp Nhi, tuy không theo lời của cha mẹ hay lời mối mai, nhưng bái thiên địa, rượu giao bôi đã làm! Ngay cả động phòng cũng đã có. Cho nên, người Bạch Nguyệt Diệu chân chính kết tóc xe duyên chính là Lam Điệp Nhi!


“Nữ tử kia là ai?” Hồng Uyển Nghi kinh hoàng nhìn Bạch Nguyệt Diệu, nàng có thể cho phép Bạch Nguyệt Diệu nạp phi, nhưng một người ham mê quyền lực như nàng tuyệt đối không cho phép kẻ nào có thể gây hại tới ngôi vị thái tử phi của nàng!


Bạch Nguyệt Diệu nghe Hồng Uyển Nghi nói vậy lại đưa tay giữ lấy mặt Hồng Uyển Nghi: “Nói chuyện nên chú ý một chút! Không phải nữ tử kia, mà là người bổn thái tử kết tóc xe duyên, là chính phi của ta!” Nói xong, Bạch Nguyệt Diệu cũng buông lỏng tay ra.


Hồng Uyển Nghi tức giận, nhưng nàng biết, mình còn có một phương án khác, đó chính là...


“Hoàng hậu tìm Uyển Nghi, muốn Uyển Nghi cùng thái tử điện hạ mau sớm sinh long tử, mặc dù thái tử điện hạ đối với Uyển Nghi rất vô tình, nhưng Thái tử giấu Uyển Nghi chuyện đã từng kết hôn là điều không được.” Đây chính là chỗ dựa của Hồng Uyển Nghi, dù sao Hồng Uyển Nghi cũng là phi tử được công nhận chính thức bởi Hoàng thượng và Hoàng hậu, hơn nữa nếu Bạch Nguyệt Diệu ban cho một long tử thì đúng là có chỗ dựa lớn rồi!


“Thế nào? Muốn ta cảm ơn ngươi ư? Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta à, nếu ta không động phòng với ngươi, ngươi sẽ đi mách Hoàng hậu?” Giờ phút này con ngươi Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy khí lạnh, khiến Hồng Uyển Nghi lo sợ đến độ thở dốc.


“Nếu thái tử điện hạ cho Uyển Nghi một đứa con, Uyển Nghi sẽ an phận, không cần đau khổ nữa.” Hồng Uyển Nghi nghẹn ngào nói xong dựa vào vai Bạch Nguyệt Diệu.


Bạch Nguyệt Diệu không hề bị vẻ điềm đạm đáng yêu này của Hồng Uyển Nghi làm rung động, ngược lại còn khiến hắn cười nhạo, hắn đẩy Hồng Uyển Nghi ra, sau đó nói: “Uyển Nghi ơi, ngươi vốn dĩ không thể làm trò trước mặt ta, ngươi muốn con, đơn giản là muốn củng cố cho vị trí thái tử phi của ngươi thôi, đừng nói ta sẽ không động phòng với ngươi, ta còn có thể cho ngươi vào lãnh cung nữa kìa!!!” Bạch Nguyệt Diệu nói vậy khiến Hồng Uyển Nghi lập tức thu hồi vẻ điềm đạm đáng yêu trước mặt, vẻ mặt trở nên dữ tợn, Bạch Nguyệt Diệu căn bản không thèm để ý tới, đứng dậy đi ra ngoài. Khi đến cửa, Bạch Nguyệt Diệu quay lại tăng thêm một câu: “Đúng rồi, bây giờ ta muốn đi chăm sóc bạn của ta, nếu ngươi tới quấy rầy, ta nhất định sẽ xử phạt ngươi!!” Nói xong, Bạch Nguyệt Diệu phất tay áo đi ra.


Toàn bộ sự tức giận của Hồng Uyển Nghi đều trút vào mấy bộ ly trà trên bàn, một tay hất toàn bộ xuống đất, hơn nữa trong mắt còn tràn đầy lửa giận cùng ghen tị: “Nữ tử kia rốt cuộc là ai!!!” Xem ra Hồng Uyển Nghi đã hận nữ tử trong lòng Bạch Nguyệt Diệu đến tận xương tủy rồi, nếu nàng biết nữ tử kia chính là Lam hàn lâm, thì liệu sẽ có phản ứng gì đây?


Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng trở về phòng khách, ở trên đường Bạch Nguyệt Diệu suy nghĩ rất nhiều, hiện giờ hắn càng ngày càng cám thấy chán ghét cái tẩm cung này rồi, vì vậy, hắn quyết định ngày mai sẽ xin phụ hoàng đi chinh phạt Lôi Nguyệt Quốc, chuyến đi này ít nhất cũng phải một năm rưỡi nữa, ít nhất thì hắn sẽ không cần thấy Hồng Uyển Nghi, hơn nữa cũng có thể mang Lam Điệp Nhi cùng đi.


Nhưng, liệu lần này Lam Điệp Nhi có thể đi cùng không?
Ngưng mắt nhìn gương mặt đang ngủ say của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy rất thỏa mãn, hắn không hề có hành động nào khác, chỉ muốn nằm bên cạnh nàng an ổn đi vào giấc ngủ...
-


Ta nằm mơ thấy Huyễn Ngâm Phong gỡ bỏ mặt nạ, thế nhưng sau tấm mặt nạ đó lại xuất hiện gương mặt của Bạch Nguyệt Diệu, ta biết đây là giấc mộng, ta biết mà! Vì bọn họ tuyệt đối không thể nào là một người, tính cách của hai người họ hoàn toàn khác biệt! Nhưng nếu giấc mộng này là thật thì tốt biết bao? Thật là tốt biết bao! Nếu vậy thì lòng ta cũng đỡ phải đau khổ rồi.


A, đừng tự kiếm cớ cho bản thân nữa, ta đúng là kẻ xấu xa mà!
Đầu ta đau quá, miệng khát quá, mà ta đang ở đâu vậy?
“Khát quá.”


Ta mơ hồ kêu lên nhưng làm sao có thể có người lấy nước cho ta chứ? Trước kia ở nhà phát sốt 40 độ vài lần cũng không có người bạn nào bên cạnh ta, huống chi là hiện giờ?
“Chờ một chút.” Vẫn có người đáp lại ư? Vậy đây không phải là giấc mộng rồi.


Nhưng, ta cảm giác có một người đang ôm chặt ta, rất ấm.
“Uống đi.” Ta từ từ mở mắt, đầu còn choáng váng, ta ngất đi sao?
Ta nhớ ra rồi, hôm qua ở tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, dường như ta uống rất nhiều rượu, nhưng mà hiện giờ ta đang ở đâu? người đưa nước cho ta uống là ai vậy?


Ta nhanh chóng quay đầu lại, thấy người đó chính là Bạch Nguyệt Diệu, hắn nở ra một nụ cười dịu dàng với ta.
“Ta đang ở đâu?”
“Tẩm cung của ta.”


Trời ơi, ta đang ở tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu ư? Hơn nữa tại sao ta và hắn lại ngủ cùng nhau? Vậy Hồng Uyển Nghi đâu? Dường như ta đang ngày càng quá đáng. Lúc ở nhà, ta và Bạch Nguyệt Diệu đã mập mờ rồi, thế mà hôm nay lại còn tới tận nhà vợ chồng người ta mà làm thế này, thật là ghê tởm!!


“..Ấy...!!, không phải nói là khát nước sao?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, lại đưa nước đến bên miệng ta, nhưng nước mắt của ta lại từ từ trào ra.
Đây chính là.. Giọt nước mắt sám hối...


“Điệp nhi, Điệp nhi? Sao vậy? Không thoải mái à?” Bạch Nguyệt Diệu vừa khẩn trương vừa dịu dàng hỏi ta: “Có phải nàng cho là ta đã làm gì với nàng không? Nàng yên tâm chúng ta chưa hề làm gì đâu!” Bạch Nguyệt Diệu nhẹ nhàng dỗ dành ta, nhưng đó không phải là nguyên nhân làm ta khóc.


Giờ phút này ta không thể nào kìm được những giọt nước mắt đang rơi ra, ta đã nói điều mà lòng ta không muốn nhất: “Thái tử điện hạ, van xin ngài buông tha Điệp nhi đi!” Ta không biết Bạch Nguyệt Diệu có thể đáp ứng hay không, ta không biết! Ta chỉ biết, những lời này, ta đã phải dùng hết toàn bộ dũng khí của mình mà nói.


Rõ ràng ta yêu Bạch Nguyệt Diệu, mà hắn cũng yêu ta, đây vốn là tình yêu đẹp, thế nhưng lại xảy ra không đúng thời gian địa điểm, đến khi ta nhận ra tình cảm trong lòng thì hắn đã trở thành chồng của người khác rồi!


Ông trời ơi! Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, Lam Điệp Nhi ta kiếp trước đã nợ điều gì ư?
Tình yêu như vậy quá đau khổ, thật quá đau khổ!! Ta không chịu nổi nữa, ta không muốn tiếp túc ở lại cổ đại, ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!


“Ta hiểu.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong là đứng lên, lòng của ta nhất thời cũng lạnh, hắn đáp ứng ta, ta vốn nên cao hứng, nhưng đột nhiên ta lại không muốn nghe lời hắn nói tiếp, ta di chuyển thân thể, một tay đỡ cọc gỗ bên giường: “Sau này ta sẽ không quấy rầy nàng nữa!” A, Bạch Nguyệt Diệu đáp ứng ta, hắn đáp ứng ta rồi, sao lòng ta lúc này đau đớn thế! Tay ta chạm phải cọc gỗ dường như rất đau? Không biết, tay giống như đã không còn là của ta nữa, vì ta không cảm thấy nó đau! Ta chỉ biết lòng ta đang rất đau, tại sao lại đau như vậy! Vốn là ta muốn Bạch Nguyệt Diệu đồng ý đề nghị của ta mà.


Bạch Nguyệt Diệu, ngươi không hiểu, ngươi hoàn toàn không hiểu, ngươi yêu ta sâu đậm hay không ta không rõ, nhưng mà ta yêu ngươi thì không cách nào kiềm chế được nữa.


Nước mắt của ta không cầm được gần như khóc ra tiếng, nhưng ta vẫn miễn cưỡng nuốt nước mắt khổ sở kia vào trong! Vết thương trong lòng dường như đau đớn hơn bao giờ hết, lúc Huyễn Ngâm Phong cự tuyệt ta, ta cũng chưa từng cảm thấy như lúc này. Thì ra đây mới thật sự là yêu, yêu đến khắc cốt ghi tâm nhưng lại không có kết quả.


“Điệp nhi, đừng khóc, không phải ta đã đáp ứng nàng rồi sao, sau này ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy nàng nữa.” Bạch Nguyệt Diệu lặp lại một lần nữa, cơ thể ta nhất thời run lên, đầu óc trống rỗng, thân thể giống như cái xác trống rỗng. Đột nhiên hắn nhanh chóng tới bên cạnh lau nước mắt cho ta: “Được rồi, Điệp nhi, đã đến giờ lâm triều rồi, ta đi thay quần áo.” Nghe hắn nói vậy đầu óc ta dần tỉnh táo trở lại, ta gật nhẹ, Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười rồi nhanh chóng rời khỏi gian phòng khách...


Bóng dáng hắn lúc rời đi không hiểu sao trở nên mơ hồ, nước mắt hóa ra đã một lần nữa lại nhoè mi...


Ta nên làm thế nào đây? Ai có thể nói cho ta biết! Ba mẹ... Điệp nhi đã không còn là Điệp nhi lúc trước rồi, Điệp nhi đã trưởng thành, đã hiểu cái gì gọi là yêu, đã hiểu thế nào là vì yêu mà đau đớn, nhưng Điệp nhi vẫn không hiểu phải làm thế nào để khắc chế cái đau đớn này...


-


Khi Bạch Nguyệt Diệu rời khỏi phòng, nụ cười miễn cưỡng nặn ra lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng đôi mắt ướt kia lại không hề hợp với vẻ mặt, dù là ai cũng không cách nào tưởng tượng được, gương mặt lạnh lùng này cất giấu bao nhiêu nỗi đau, đó là nỗi đau thấu xương, giống như bị mỗi lưỡi dao nhọn cứa dần trong tim hắn!! Tay hắn níu lấy phần ngực của mình, chân hắn trong nháy mắt xụi lơ, hắn chợt quỳ một chân xuống đất, trong lòng đau, tựa như có lẽ đã vượt qua cả sức nặng của cơ thể. Hắn hung hăng đấm xuống đất. Muốn tìm một chỗ để phát tiết loại đau đớn này! Lòng hắn tựa như bị xé nát, hắn đã từng đau khi mẫu thân bỏ hắn mà đi, nhưng lần này tim hắn lại một lần nữa như vỡ tan. Vì nàng mà đau đớn.


Hắn không hề nghĩ tình yêu của hắn với Lam Điệp Nhi lại làm cho nàng khóc, hắn không muốn nhìn thấy nàng khóc, vì từng giọt lệ của nàng như từng mũi kim châm, một lần lại một lần làm đau nhói tim hắn! Hắn cũng không thể ngờ Lam Điệp Nhi lại ghét hắn đến vậy...


Thật ra Bạch Nguyệt Diệu đã hiểu lầm, hơn nữa còn là mười phần sai! Lam Điệp Nhi không phải ghét hắn, mà là quá yêu hắn, nhưng thực tế không cho phép đoạn tình này có thể bắt đầu. Cho nên Lam Điệp Nhi đành phải nói với hắn những lời như thế. Trên thực tế, nỗi lòng nàng cũng đau đớn không kém gì hắn! Bạch Nguyệt Diệu không hề chú ý lúc nàng nói những lời đau đớn đó với hắn, nàng đã phải dùng bao nhiêu dũng khí? Hắn cũng không hề chú ý, khi nghe hắn đáp ứng, năm ngón tay nàng bấm vào cọc gỗ đầu giường đến bật cả máu, nàng đã phải đau khổ đến nhường nào khi nghe hấn đồng ý? Thời điểm đó, nàng không hề muốn sống nữa, có ai biết? Cũng không ai biết...


Trái tim Lam Điệp Nhi đau đớn đến rỉ máu rồi...
Xem ra, lần này Bạch Nguyệt Diệu đành phải một mình ra chiến trường thôi, không có Lam Điệp Nhi làm bạn, hắn sẽ rất cô đơn, nhưng trong khoảng thời gian này, có thể cũng sẽ giúp hắn vượt qua được nỗi đau trong lòng.


Nghe xong cầu xin của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu cũng nghĩ tới chuyện buông tha nàng, dù sao chốn hậu cung tranh đấu cũng không thích hợp với Lam Điệp Nhi, dù sao hậu cung cũng không thể thành chốn tù ngục vây hãm con bướm xinh đẹp tự do thoát tục Lam Điệp Nhi được! Nàng cần tự do bay lượn.


Nhưng, không phải chuyện gì cũng như mong muốn, chuyện xảy ra ngày sau lại ngoài dự liệu của bọn họ...






Truyện liên quan