Chương 1: Tự kỷ
Mùa thu Hà Nội, mùa của hoa sữa, mùa của lá vàng, mùa của mưa nhạt nhòa rơi xuống những cột đèn trên phố.
Bên ngoài ô văng cửa sổ nhà hàng xóm của tôi, hoa hoàng lan nở vàng óng ả. Cô gái đứng dưới ban công tóc vàng như nắng thu, môi hồng cười xinh lắm. Gió lạnh se sẽ thổi, tà áo mỏng manh phất phơ bay. Nắng tắt, cô gái tóc vàng biến mất.
Bảy giờ ba mươi phút…
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu sống cái dạ dày, tôi lướt mình trên mạng, gửi đi yêu thương và đợi chờ hạnh phúc.
Ba giờ trước, mặt dày tôi nói với sếp:
“Em đau đầu chóng mặt quá, sếp cho em nghỉ sớm ba mươi phút, mai em làm bù được không ạ?”
Sếp gật gật, sếp vốn là học trò cưng của bố tôi. Đừng nói là ba mươi phút, ba ngày đau đầu chóng mặt sếp cũng cười. Tôi làm việc ở đây cũng là do mẹ tôi hé miệng nói nhỏ với anh ấy:
“Cháu cho em Phong vào làm việc chỗ cháu giúp bác được không? Nó từ ngày ra trường, quanh năm nếu không là vác cái máy ảnh đi khắp các tỉnh miền Bắc thì ở nhà cũng ngồi ch.ết trong phòng, suốt ngày chỉ viết viết, xóa xóa.”
Anh ấy cười gật đầu, và tôi bị giam lỏng. Nghĩ lại cái cuộc đời giam lỏng này còn tiêu sái biết nhường nào.
Ra khỏi công ty tôi phóng xe như bay đến cổng trường Minh Khai, gọi một cốc trà đá, khoan khoái thưởng thức và chờ đợi.
Trường này là trường cấp hai, tôi là ông anh tốt bụng trốn việc về sớm để đi đón em gái sao?
Không, tôi đến để nhìn trộm một cô gái.
Yêu nhân!
Con gái nhà người ta mới học cấp hai mà dám nhìn trộm sao?
Yêu nhân thì sao! Tôi chỉ nhìn, đâu có ra đón nàng âu âu, yếm yếm đâu.
Nàng cười như hoa hồng chớm nở, như nắng thu trên cao, như mây trôi hờ hững, như gió thoảng nồng nàn hương hoa sữa. Nàng cười với các bạn của nàng, còn tôi cười với cốc trà đá quen thuộc của tôi. Tôi quen nàng trên mạng, nàng là vợ bé nhỏ của tôi trên mạng. Tất nhiên nàng sao có thể biết tôi đang tàng hình ở đây.
“Học ngoan và lớn mau nha vợ yêu!” Tôi nhủ thầm.
Đầu óc miên man như nhập tà, tôi trở về, đèn vàng heo hắt phố. Nắng sớm thu vội, hoàng hôn tắt mau. Gió lạnh se se, cánh hoa xoay xoay. Đèn xe nhòa mắt kính, con đường cụt.
“Lạ nha, sao có cái đường về nhà trọ mà lúc nào cũng nhầm là sao ta?”
Phải rồi, nhà tôi ở Hà Nội hai, nên thuê trọ một phòng trên tầng hai gần Nhật Tân để tiện việc đi làm. Phòng khá đặc biệt, có một cái bếp ga nhưng tôi toàn đi ăn quán, một cái tủ lạnh chỉ có bia và nước ngọt. Đúng giá trị sử dụng nhất có lẽ là cái máy giặt cũ, mà có lẽ một tuần nó mới được thả mình xoay xoay, lắc lắc một lần. Còn lại đều có đôi cả. Một đôi mèo, con đẹp trai màu vàng chanh, con xinh gái màu tam thể. Một đôi cốc, một cốc vẽ hình con mèo, cốc còn lại vẽ hình con chó, yêu nhau như chó với mèo là thế. Một đôi gối, chiếc thứ nhất màu hồng nhạt, chiếc thứ hai màu nhạt hồng. Tôi định là mua hai màu khác nhau nhưng sợ chúng lại gato với nhau... đừng lo, một em anh gối, một em anh sẽ ôm…
Phòng tôi kỳ cục nhất là có hai cái cửa sổ, mà cả hai cái đều hướng sang phía ban công nhà hàng xóm, ở đó lại có cây hoàng lan thơm nồng. Cô gái đứng dưới ban công chỉ thường hay xuất hiện trong giấc mơ.
Mười năm trước tôi đứng một mình dưới gốc cây hoàng lan này. Lúc đó tôi mới mười ba tuổi, con trai mười ba tuổi đương nhiên là chưa biết yêu. Đó là lần đầu tiên tôi xa nhà, lần đầu tiên bố tôi đưa tôi đến khu phố này. Đối diện với gốc hoàng lan ấy mười năm trước là nhà bà ngoại tôi.
Chiếc máy tính lờ mờ vụt tắt, còn tôi đã ôm nàng gối hồng ngủ từ lúc nào. Tôi FA nhưng may mắn vẫn có hai nàng gối hồng ngủ cùng. Tôi không phải không có khả năng tìm cho mình một nửa, mà vì tôi không dám yêu, tôi sợ sẽ lại đổ vỡ. Tôi ích kỷ hay là tự kỷ đây?
***
Hoàng lan thơm ngát, ánh sáng mặt trời chiếu mờ mờ, lung linh, dưới những kẽ lá hoàng lan nở bung thành nhiều tia sắc màu.
Bảo Nhi nụ cười trong trẻo, đứng dưới tán hoàng lan lại như thu hút cả muôn thứ sắc màu chứa chan ấy. Mắt nàng nhìn những cánh Hoàng Lan nở vàng mọng, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi, run run toàn thân, giọng êm nhẹ:
“Anh Phong, sau này mỗi mùa hoàng lan nở, chúng mình sẽ cùng đứng đây ngắm hoa nhé!”
Tôi cười, hạnh phúc mãn nguyện, tim tôi đập mạnh, đầu gật lia lịa.
Một giọt nước mắt rơi xuống ướt nàng gối hồng, ấm ấm khiến tôi giật mình tỉnh giấc, hai cái cửa sổ vẫn mở, ban công bên kia nhạt hòa trong ánh đèn vàng. Tôi gạt những giọt nước mắt vướng trên mi, khẽ bò dậy đi khép hai cái cửa sổ lại.
Máy tính nhấp nháy màn hình, tôi quay lại gạt chuột xem.
Tiểu U, vợ bé nhỏ gửi tin nhắn:
“Chồng yêu ngủ ngon nhé!”
Tôi mỉm cười, tắt máy tính, dọn dẹp đống giấy nháp trên bàn, cẩn thận kẹp tờ giấy đã chỉnh sửa lại vào trong ghim. Bên cạnh ghim giấy, trên bàn làm việc là hai tấm hình của tôi và Bảo Nhi chụp chung, trong ảnh nàng cười rất tươi, nụ cười đã in trong trí nhớ của tôi đến mức không nhìn cũng có thể hình dung ra được. Tôi cười nói với nàng:
“Bảo Nhi, em hạnh phúc nhé!”