Chương 12: Bị đánh đòn
Từng tiếng quật vang dội, từng tiếng như heo rống tru lên, liên tiếp đan vào ở chung một chỗ, tạo thành từng đạo ma âm.
"Ngươi nói gì? Tục danh của trẫm mà ngươi cũng dám gọi? Có còn vương pháp hay không, có gia quy hay không?" Trên gương mặt tuấn tú của Tả Dận Hạo tràn đầy tức giận, lực tay hạ xuống cũng mạnh hơn
"Ta nhổ vào..." Sĩ khả sát bất khả nhục, hôm nay ủy khuất, ngày khác nhất định phải hoàn lại cho hắn gấp bội, Tả Phỉ Nhạn âm thầm thề ở trong lòng.
"Còn học lời thô tục, xem ra gần đây những ngày sống trong cung rất nhàn rỗi, ngay cả ta cũng không để vào mắt, vậy sau này gả ngươi ra ngoài, ngươi lại làm náo loạn nhà chồng, hôm nay trẫm nhất định phải dạy dỗ cho ngươi nhớ kỹ cả đời.
Hắn vẫn nhẫn nhịn sự ngạo mạn của nàng như vậy, thật sự kỳ cục.
"Ngươi thích thì cứ đánh, cần gì nói dài dòng lắm điều, ta cho ngươi biết, kế tiếp ta sẽ không thốt một tiếng, nếu như ta hừ lên tiếng, ta đây sẽ bò quanh hoàng cung một vòng." Tả Phỉ Nhạn chính là đấu mắt cùng hoàng huynh.
Bây giờ nàng cũng không phải là công chúa mà mọi người sủng ái một năm trước, một năm sau, nàng là người của thế kỷ 21, dũng khí, sẽ không khuất phục trước bất kỳ thế lực nào.
"Tốt, ngươi nói !" Kế tiếp Tả Dận Hạo lại đem nàng đặt trên đùi, hung hăng quật xuống vài chục cái.
Trước sau quật xuống, ngay cả hắn cũng không nhớ rõ bao nhiêu cái, có lẽ là ba bốn mươi cái chăng?
Trong lòng như bị gai đâm đau nhức, ánh mắt quét đến y phục mát mẻ lộ cả lưng của nàng, phía trên in hình năm ngón tay đỏ sẫm đã chuyển sang tím.
Đau không? Hắn rất muốn hỏi như thế, nhưng là không thể.
Hắn một lòng mềm, nếu nhận hắn yếu thế, như vậy nàng nhất định sẽ cười đến rụng răng, mà uy nghiêm của hắn cũng không còn.
"Đủ rồi..." Dúng sức một chút, lảo đảo ngã trên mặt đất.
Đau quá, khóe miệng lạnh lùng, "Ngươi muốn trách cứ ta tới khi nào? Ta là chó mèo của ngươi sao? Ta là xuyên qua : muốn cái gì còn phải đợi ngươi cho phép? Chẳng lẽ cuộc sống tự do của ta còn phải đợi ngươi cho phép? Ta xuyên qua: mặc quần áo ít như vậy thì sao? E ngại mắt của ngươi? Nếu như e ngại , ngươi có thể lựa chọn không nhìn, không ai muốn cầu: van xin ngươi để ánh mắt ở trên người của ta."
Tả Dận Hạo nghe nàng nói những lời này, chút áy náy lúc nãy đã biến mất hoàn toàn, bộ mặt vặn vẹo nghiêm trọng , tay nắm chặt, đốt ngón tay ‘ kẽo kẹt kẽo kẹt ’ vang.
"Nhạn nhi, không được phép nói nữa, hắn là hoàng huynh của ngươi, hiện nay hắn lại là bệ hạ, mau quỳ xuống nhận lỗi đi." Thái hậu nghiêm giọng, nếu như còn để Nhạn nhi nói tiếp nữa sợ rằng hậu quả nghiêm trọng không thể tưởng tượng được.
"Bệ hạ tạm tha Nhạn nhi, Nhạn nhi có thể là nhất thời nhanh miệng nhục mạ bệ hạ, Nhạn nhi còn nhỏ, trách phạt vừa rồi cũng đủ để Nhạn nhi ghi nhớ." Thái phi cũng lên tiếng cầu tình , nhìn những đau đớn Nhạn nhi vừa chịu đựng, tâm bà cũng đau ch.ết mất.
"Bệ hạ, ta nghĩ công chúa chẳng qua là vô tâm mà thôi." Vẫn bàng quan Vu Vĩ Kỳ cũng giúp Tả Phỉ Nhạn cầu tình .
"Bệ hạ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi nô tì." Ý Vận anh anh khóc ồ lên.