Chương 24: Tả Phỉ Nhạn gặp ác mộng
"Hoàng nhi là có ý gì?" Thái hậu bắt đầu tức giận.
"Nhạn nhi còn nhỏ, không thể lập gia đình." Hắn kiên quyết không đồng ý Nhạn nhi lập gia đình.
"Hoàng nhi, chẳng lẽ ngươi đã quên? Không phải là ngươi để cho mọi người trong nhà chuẩn bị hôn sự rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn thoái hôn?" Thái hậu cười nhạt, làm cho người ta có cảm giác giống như nụ cười của hồ ly tinh vậy.
"Kia là một chuyện." Tả Dận Hạo trăm triệu lần không nghĩ đến Thái hậu lại không buông tha chuyện này.
Bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, đè nén cơn giận đang muốn bùng phát ra ngoài, tránh xung đột cùng với Thái hậu.
"Hoàng nhi, đây không phải là một chuyện khác, chuyện này vừa vặn người trong họ, ta cũng không muốn cứ như vậy mà gả Nhạn Nhi ra ngoài? Ta muốn Nhạn nhi có được người nam nhân tốt nhất xứng đôi, nếu như các ngươi không phải là huynh muội, ta nghĩ ngươi hẳn là nam nhân xứng đôi nhất với nàng, long xứng phượng, đáng tiếc. . . Đáng tiếc. . . Thế nhưng, may lại có Thanh Phong, Thanh Phong tính khí ôn hòa, ánh mắt ôn nhu, có thể nói hoàn mỹ, Mộc gia ta có thể sinh ra một nam nhân tuấn mỹ như vậy thật là phúc đức của tổ tiên." Thái hậu mỉm cười ca ngợi nhi tử của mình, sau đó là ca ngợi người cháu bà yêu thương nhất, hai người bọn họ là niềm kiêu ngạo lớn nhất của bà trong cuộc đời này.
"Bác..." trên gương mặt anh tuấn của Mộc Thanh Phong có nét không được tự nhiên, hắn không có thói quen được người khác ca ngợi, nhất là mỗi lần gặp, bác lại ca ngợi hắn vài lần.
"Tỷ tỷ, người xem Thanh Phong cũng ngượng ngùng." Thái phi trêu ghẹo, kia nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa như hoa đào tháng ba nở rộ.
"Tiểu cô cô..." Ôn hòa con mắt hiện lên một ngượng ngùng, không nghĩ tới vẫn trầm mặc không nói tiểu cô cô cũng trêu ghẹo hắn.
"Tốt lắm, tốt lắm, ta không cười ngươi nữa ." Thái phi biết cái gì gọi là có chừng có mực, dùng khăn thêu chấm chấm miệng, an tĩnh ngồi ở một bên.
Tả Dận Hạo dùng ánh mắt lơ đãng quan sát Mộc Thanh Phong, sự yên tĩnh ôn nhu như ngọc, ánh mắt vĩnh viễn chứa đựng ý cười thản nhiên, sẽ không nổi giận với bất cứ ai, cho dù bị bệnh tật dày vò , cũng mỉm cười để cho người khác đừng lo lắng, hình tượng của hắn hoàn mỹ, khí chất của hắn như tiên nhân, y thuật của hắn như phật sống hạ phàm.
Đến cùng là dạng gì cảnh giới tạo cho hắn hoàn mỹ?
"Thái hậu, nô tài có việc bẩm báo." Ngoài cửa điện truyền vào tiếng của Dư công công nghe có vẻ vội vàng.
"Chuyện gì?" Thái hậu nhướng mày, hiển nhiên bị người khác quấy rầy lúc này có ý bất mãn.
"Công chúa không ngừng bị ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi, lúc lạnh lúc nóng, trong miệng không ngừng nói mớ."
"Cái gì? Ngươi nói Nhạn nhi gặp ác mộng? Sao lại thế này? Không phải một canh giờ trước còn tốt sao?" Thái hậu vỗ bàn, bước nhanh ra khỏi cửa, vội đi xem tình hình như thế nào.
"Biểu ca, tại sao Nhạn nhi lại gặp ác mộng?" Tả Dận Hạo tỉnh táo hỏi thăm Mộc Thanh Phong.
"Ta cũng không biết, trước đi xem bệnh trạng công chúa đã." Mộc Thanh Phong cũng không hiểu, theo lý sẽ không gặp ác mộng.
"Ngươi tốt nhất nên trị lành cho Nhạn nhi." Tả Dận Hạo quẳng xuống ngoan thoại sau đó theo sát phía sau Thái hậu.
Trong màn lụa màu tím, có thể thấy mơ hồ bóng dáng một người đang không ngừng dãy dụa, miệng lẩm bẩm từng tiếng thống khổ.
"Này, đây là chuyện gì xảy ra?" Thái hậu chất vấn tất cả thái giám cung nữ của cung Lục Điệp.
"Nô tỳ ( nô tài ) không biết..." Tất cả các nô tài cũng quỳ xuống.