Chương 67: Xuất giá (3)
Vẻ đẹp của nàng, hắn hôm nay mới có thể hoàn toàn nhìn thấy, thường ngày dung nhan thanh tú giống như là tiểu miêu dễ thương, hôm nay nhưng giống như là dùng đao cắt tim hắn, hung hăng đào một cái hố to, nàng không hề thuộc về hắn nữa, tương lai của nàng có sự tham dự của một người đàn ông khác. Không, hoặc là hai, con mắt tối đen lóe lên hai ngọn lửa, giống như là bị gió thổi qua sẽ phải hừng hực bốc cháy lên.
Nàng mới vừa tỏ tình với hắn, tại sao lại vội vã tiến vào vòng tay của một nam nhân khác?
Tại sao? Hắn muốn hỏi mẫu hậu, tại sao hôm nay Nhạn Nhi sẽ xuất giá?
Hắn phải đám cưới vào ngày hôm nay đã là cực hạn của hắn, bên cạnh năm vị nữ tử, hắn đối với các nàng không có yêu, nhiều nhất chính là thưởng thức vẻ đẹp của các nàng , năm người các nàng đứng chung một chỗ, giống như là một bức họa, làm cho người ta cảm thấy không thành thật.
Sải bước đến bên xe phượng cước bộ hơi dừng lại một chút, xuyên qua tầng tầng người cúi đầu Tả Phỉ Nhạn nhìn thấy cặp mắt mê người kia.
Gió nổi eleen, nàng ngửi thấy mùi thơm trên người hắn, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
"Hoàng huynh..." Ức chế không được đôi môi run rẩy, nắm chặt tay bắt được vạt áo.
"Để ta đưa ngươi đi." Không khỏi phân trần, xoay một vòng, Tả Phỉ Nhạn đã bị kéo vào lòng một người , tim bang bang cuồng loạn.
Hoàng huynh nói muốn đưa nàng, có thật không? Mang theo nghi ngờ, xuyên thấu qua hồng sa muốn nhìn xem trong mắt hắn có tia chân thành nào không.
"Đừng nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi ta, kể từ lúc nàng tỏ tình với ta, nàng phải biết, không phải nàng rời xa ta là ta buông tha nàng." Hắn nhẹ nhàng mà nhúc nhích gương mặt tuấn tú, như thiên thần tựa vô ý gần sát, đôi môi hé mở, bật ra nào đó biến hoá kỳ lạ hơi thở ái muội, gió nóng thổi qua vành tai bạch ngọc, làm toàn thân nàng cũng ửng hồng.
Hoàng huynh làm sao có thể? Nơi này chính là trước mặt mọi người, hắn làm sao có thể làm như vậy tự nhiên, thông thuận? Phảng phất diễn luyện ngàn lần vạn lần, vẻ này tà mị nhu tình là vì người nào mà chảy lộ? Là nàng sao?
"Muội không chạy trốn, chẳng qua là có một số người ở đây không muốn tiếp xúc." Tiếng nói nhu hòa, nhưng lại là vạn phần phiền muộn.
"Nàng không nên nghĩ rằng đã thoát tầm mắt của ta." Hắn dùng hai ngón tay nắm nắm được cổ tay Tả Phỉ Nhạn.