Chương 20: Người đến Hách Thành Tây Dạ
Gõ cửa chừng khoảng nửa khắc (1 khắc = 15 phút), còn phải kêu ầm ĩ, cuối cùng cũng có người từ bên trong mở ra một cái khe cửa nhỏ.
Nàng nhìn thấy, đó là một tiểu lão đầu nhi. (là già nhưng nhìn có vẻ như con nít)
"Ta muốn ở trọ, vì sao không mở cửa?" Tần Như Thương nói chuyện bằng giọng nói của người Trung Nguyên, lại thêm toàn thân giả nam trang chỉnh tề, cuối cùng cũng khiến cho người nọ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Công tử mau vào!" Lão đầu vươn tay kéo nàng một cái, sau đó lại thò đầu ra nhìn xem chung quanh, mới vội vàng đóng cửa lại.
"Người đây là vì sao? Hách Thành đã xảy ra chuyện gì?"
"Công tử là từ nơi khác mới đến đi!" Lão dẫn đầu một bước vào trong, "Là nghỉ ngơi hay là ở trọ?"
"Ở trọ!" Nàng lạnh lùng mở miệng, không nói nhiều lời, chờ đối phương chủ động trả lời.
Lão đầu nhi dẫn nàng đi lên lầu, vừa đi vừa nói:
"Công tử người có điều không biết, người đến Tây Dạ đã vào trong thành rồi! Mọi người đều sợ bọn họ có rắn, ai cũng không dám ra khỏi cửa!"
"Người Tây Dạ?" Trong lúc nói chuyện người cũng bước vào phòng, nàng ngăn cản lão đầu nhi lại, không để cho hắn đi."Người Tây Dạ ở nơi này làm gì? Có rắn cắn người sao?"
Lão đầu lắc lắc tay, lại nói:
“Không cắn người! Cũng không ai nhìn thấy rắn! Chỉ sợ là bọn họ lén lút mang theo. Nghe nói con rắn kia rất nhỏ, chỉ lớn bằng đầu ngón tay, nhưng khi cắn người, độc tính cũng không khác gì so với rắn lớn. Bọn họ cũng không phải thường xuyên đến, một năm mới đến một lần! Bởi vì sắp tới là tiệc mừng thọ của Vương Hậu Tây Dạ! Những người đó đến là để chọn lựa vũ cơ."
Nói xong lời này, lão đầu nhi vội vã rời đi.
Hai hàng lông mày Tần Như Thương nhíu chặt, đứng dựa cửa suy xét lời nói của hắn một chút, rồi sau đó ánh mắt sáng lên, rốt cuộc cũng cười lên một cái.
Tìm vũ cơ sao?
Rất tốt!
Mặc dù việc nàng làm thường xuyên nhất là giết người, nhưng nếu là khiêu vũ thì cũng được chọn là hạng nhất.
Suy nghĩ đến đây, Tần Như Thương với tay đẩy ra cửa phòng vừa được đóng lại, sau đó rất nhanh xuống lầu dưới, đi về phía chủ nhà trọ khoát tay, vứt thêm một khối nhỏ bạc vụn, rồi nghênh ngang rời đi.