Quyển 2 - Chương 44: Thời gian thấm thoát thoi đưa
“Chư vị, kế hoạch hiện giờ như sau.” Bên trong doanh trướng đơn sơ, một nữ tử áo xanh khẽ ngước cằm lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào bản đồ địa hình chi tiết trên thư án, trầm giọng nói với binh lính xung quanh: “Thời gian hành động là canh ba giờ Sửu*, Chấp Hạ mang tiểu đội 1 đến hồ Xích Thủy mai phục ở cầu Xích Sào. Duệ Hề và Thương Biên mang theo 5 người chia ra lẻn xuống dưới cầu phá hủy bè cỏ và cầu dây dùng để qua sông. Sau đó Chấp Hạ sẽ phát động công kích diệt trừ cứ điểm phòng thủ của kiêu kỵ binh ở trên cầu. Không cần kiêng kỵ đánh cỏ động rừng, chỉ nhớ là phải để ý kết thúc trận chiến trong vòng một nén nhang**, rõ chưa?”
*Giờ Sửu = từ 1h đến 3h sáng
** Thời gian một nén nhang là khoảng 1 tiếng
“Rõ!” Chấp Hạ, Duệ Hề và Thương Biên ba người đồng loạt gật đầu, trầm giọng xác nhận.
Nữ tử rê ngón tay dọc theo phía Tây bản đồ, xoay đầu lại nói: “A Đô mang tiểu đội 2 mai phục ở tiểu lộ dẫn vào thôn Hà Tỏa, phối hợp hành động với Chấp Hạ, ngăn ngừa viện binh của kiêu kỵ binh khi Chấp Hạ đánh úp đồn phòng thủ trên cầu Xích Sào. Nhiện vụ của các ngươi chính là ngăn cản quân kiêu kỵ binh từ phía Bắc tiến xuống, tìm cách cầm chân bọn chúng trong một canh giờ.”
Khuôn mặt ngăm đen của A Đô cũng nặng nề gật đầu, “Cô nương yên tâm.”
Nữ tử gật đầu, ngón tay lại vẽ một vòng tròn trên địa đồ, dùng sức điểm vào một vị trí, trầm giọng nói: “Nhiệm vụ của các ngươi là phải tìm cách lẻn vào địa lao phía Bắc, cứu Mục tiên sinh và Chu phu tử đang bị giam trong thủy lao ở góc Tây Bắc, cùng với hai mươi tám huynh đệ ở trong đài Thiên Nguyên phía Nam nữa. Trong bọn họ sẽ có người không thể bước đi, trước hừng đông các ngươi phải đưa bọn họ đến thôn Bành Định cách đó mười lăm dặm hướng Tây Nam, sau đó sẽ có quân tiếp viện dùng xe ngựa đón họ đi. Vì vậy, chúng ta phải mạo hiểm hành động trước khi trời tối.”
Trong lều yên tĩnh không một tiếng động, tất cả đều tập trung tinh thần lắng nghe, nữ tử bình tĩnh tiếp tục nói: “Ba trăm thước phía trước địa lao phía Bắc chính là rừng rậm, nhưng khoảng cách này chính là đất bằng không có nửa điểm che đậy, bốn góc doanh trướng là đài quan sát đều có người trực cả ngày, các ngươi cần phải trườn trên mặt đất mà đi.”
Nữ tử xoay người trải ra một tấm bản đồ khác, nói: “Nhìn kỹ, đây là bản đồ chi tiết của địa lao, đây là thương khố, đây là kho lương thảo, đây là kho binh khí, đây là chỗ nghỉ ngơi của bọn lính, còn đây chính là mục tiêu của chúng ta – tháp Thiên Nguyên và thủy lao Tây Bắc. Trong hai canh giờ, các ngươi phải nhớ nằm lòng, không thể có chút sơ sót nào. Hai phía phải phối hợp chặt chẽ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Canh ba giờ Sửu khi Chấp Hạ phát động tấn công thì Thừa Dương hãy dẫn tiểu độ 3 và tiểu đội 4 cùng xông lên, A Lực và A Thành mang đội cung thủ men theo vành đai phòng thủ, vòng qua địa lao bắn ch.ết lính canh trên đài quan sát, phải một tiễn giết gọn, không thể lưu lại người sống. Xong chuyện, Thừa Dương mang tiểu đội chủ lực mở cổng chính ra, một nhóm đẩy mạnh tấn công vào mạng phía Tây, vờ như mục đích chính của chúng ta là thương khố và kho lương thảo, tạo hỗn loạn thu hút chú ý của quân tuần tra. Nhóm còn lại bắn tên lửa vào khu vực nghỉ ngơi, không cần chú ý giết người, chỉ cần kéo dài thời gian không cho quân lính bên trong trại nghỉ chạy ra ngoài. Nhớ kỹ, một khi để cho toàn bộ quân binh chạy đến địa lao, hành động xem như thất bại. Vì thế các ngươi phải ra tay chuẩn xác, hơn nữa hành sự còn phải tùy theo hoàn cảnh. Tiểu Cảnh sẽ phối hợp với các ngươi ở vòng ngoài, tìm cách thả ngựa vào rừng, làm rối loạn hàng ngũ địch nhân.”
Tiểu Cảnh đứng ở một bên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng da thịt ngăm đem cùng những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay đã sớm cho thấy đó là một chiến sĩ ưu tú. Hắn cười híp mắt, gật đầu với Thừa Dương, nói: “Thừa Dương ca, nhớ đừng giống như lần trước đấy, lúc thoát ra lại quên mang ta theo, sau đó còn tưởng ta là kẻ địch mà bắn tên nữa.”
Mọi người nghe vậy liền ha hả cười lên, khiến không khí trang nghiêm trong phút chốc được hòa tan. Thừa Dương đưa tay đẩy thiếu niên một cái, cười nói: “Ngươi đúng là thù dai.”
Nữ tử ho nhẹ một tiếng, tất cả liền quay lại, vẻ mặt nghiêm túc không hề cười đùa nữa.
“Sau khi A Lực và đội cung thủ loại trừ người trên hai đài canh gác xong thì hành động chính thức bắt đầu. Thừa Dương dẫn tiểu đội chủ lực nhanh chóng tấn công thẳng vào đại doanh địch, cách mỗi năm trượng* phải thiết đặt nhóm cung thủ canh phòng, che chở tiểu đội tiến công. Nhiệm vụ chính là cứu người, không cần để ý đến bất kỳ địa phương nào khác, sau khi người của A Lực tiêu diệt xong mục tiêu sẽ chuyển sang bảo vệ các ngươi. Trước đi thủy lao Tây Bắc cứu Chu phu tử và Mục tiên sinh ra rồi hãy đến tháp Thiên Nguyên. Ở đó có người của chúng ta, lúc các ngươi chạy đến nơi thì những thủ vệ khác hẳn đã bị diệt trừ. Thành công giải cứu mục tiêu xong thì phải nhanh chóng rút lui theo hướng Tây Nam, A Thành dẫn người cắt đường truy đuổi của địch. Sau khi xác định không bỏ sót bất kỳ người nào ở lại, Thừa Dương hãy bắn pháo tín hiệu màu xanh, giờ Dần** kết thúc tác chiến, canh ba giờ Dần (đúng 5h sáng) đến địa điểm được chỉ định, Tiếu Cửu sẽ an bài đường rút lui an toàn cho các ngươi.”
*5 trượng = 15 mét
** Giờ Dần = 3 – 5 giờ sáng
Hai mắt nữ tử trong trẻo như tuyết, nàng ngẩng mặt quét mắt nhìn tất cả, trầm giọng hỏi: “Có ai còn không rõ?”
Không ai trả lời, nữ tử gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ bắt đầu chuẩn bị trang bị vũ trang và học thuộc bản đồ hành quân, nửa canh giờ sau ta sẽ hỏi lại trình tự hành động một lần, nếu không có vấn đề gì… một canh giờ sau tiến hành tác chiến.”
“Rõ.” Các nam nhân cùng đồng thanh đáp lời, rầm rập đứng dậy, bên trong lều trại nho nhỏ lập tức có chút chật chội.
Nữ tử áo xanh cũng đứng lên, thân hình hơi gầy yếu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt nhưng đôi mắt hẹp dài lại khẽ lộ ra tinh quang. Nàng đưa tay phải ra nắm thành quả đấm, đấm nhẹ trên ngực mình, trầm giọng gầm từng chữ: “Đại Đồng sẽ không mất.”
“Sẽ không mất.”
Thanh âm đều nhịp cùng lúc vang lên, nữ tử khẽ gật đầu, sau đó tất cả liền nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Trong lều nhất thời trở nên an tĩnh, bên ngoài gió rất mạnh, hôm nay vừa đổ xuống một trận đại tuyết. Tuyết lớn báo hiệu một năm được mùa, năm sau có lẽ cuộc sống của bá tánh sẽ khá hơn một chút.
Nữ tử vừa uống ngụm trà thì một thiếu niên mặc áo ngắn màu nâu xám đột nhiên đi vào lều, hướng về phía nàng nói: “Cô nương, Ô tiên sinh đến.”
Đuôi lông mày nữ tử giương lên, bàn tay cầm ly trà khẽ run, nhưng ngay sau đó nàng bình tình cất tiếng nói: “Cho hắn vào đi.”
Từ bên ngoài nhất thời truyền vào một làn gió nhẹ nhàng khoan khoái, nam tử cởi đấu lạp* xuống. Người này một thân trường sam thanh y, dung mạo tuấn tú lỗi lạc, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khóe mắt đã hơi có chút nếp nhăn nhưng không hề hư tổn đến khí chất tao nhã trên người hắn. Nam tử thả đồ trong tay xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng: “A Vũ.”
*Đấu lạp = mũ tre đi mưa
Nữ tử tự nhiên nhận lấy ngoại bào của Ô Đạo Nhai, nhàn nhạt cười nói: “Huynh đến khi nào, không phải đã về Bắc Yến rồi sao?”
“Tạm thời có việc nên phải lập tức trở về đế đô một chuyến.” Hắn ngồi xuống ghế cởi giày ra, đế giày đóng đầy băng tuyết.
Vũ cô nương nhăn trán, hỏi: “Huynh đến từ cao nguyên Băng Liệt?”
“Đâu có cách nào khác?” Ô Đạo Nhai ngẩng đầu lên, “Vị trong cung Thịnh Kim kia làm đại thọ, mở tiệc chiêu đãi tam quốc, kiểm tr.a vô cùng nghiêm ngặt, hiện giờ còn sợ bóng sợ gió nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Cẩn tắc vô áy náy, huynh nói rất đúng.”
“Phải rồi.” Ô Đạo Nhai cau mày nói: “Tây Hoa gởi thư nói, hai cứ điểm ở đế đô bị tiêu diệt, là thật?”
“Che dấu tai mắt người khác thôi.” Vũ cô nương cười nhạt, rót một ly trà đưa đến cho Ô Đạo Nhai, nói: “Gần đây hoàng thành kiểm tr.a chặt chẽ, không khí vô cùng khẩn trương. Mục Hạ vừa nhậm chức phủ doãn nên chạy ngược chạy xuôi tìm cách thể hiện. Là ta cố ý tiết lộ hai cứ điểm vứt đi ra ngoài, cho hắn lập chút công mà thôi. Bên trong hai cứ điểm đó không có gì quan trọng, tin tình báo đều là thật thật giả giả khó phân biệt, người của chúng ta cũng không có thương vong gì.”
“Ta cũng đoán được tám chín phần là như vậy.” Ô Đạo Nhai cười cười: “Ngụy phiệt lần này quả thật thất thế, Ngụy Thư Du ở phía Nam thua trận một cách thảm hại, thành ra đem vị trí đế đô phủ doãn tặng không cho Mục Hợp thị, xem ra nội bộ viện trưởng lại sắp có một màn gió tanh mưa máu rồi.”
“Ta xem chuyện này tám chín phần là do lão cáo già Ngụy Quang cố ý an bài.”
Ô Đạo Nhai nhăn trán, trầm giọng nói: “Xin chỉ giáo?”
Vũ cô nương thở dài: “Đạo Nhai, đã bảy năm rồi, không tới sáu tháng nữa sẽ là đại điển thụ quan của thiếu chủ. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút xem, liệu vị ở trong cung Thịnh Kim kia cùng đám nguyên lão trong viện trưởng lão, còn có gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc sẽ để cho thiếu chủ an toàn trở về Bắc Yến thừa kế vương vị sao? Những năm này bọn họ đã nhiều lần ra tay ám hại, không ngừng bày ra các loại âm mưu bẫy rập hòng đẩy thiếu chủ vào chỗ ch.ết. Nếu không phải có các phiên vương khác đang nhìn, e ngại gây ra cục diện rối rắm quá lớn thì bọn họ đã sớm hạ độc thủ. Lần này lại chính là cơ hội đánh cược cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ không nương tay. Hơn nữa Hạ vương mừng đại thọ, tam đại quốc tề tụ cùng với các tiểu quốc triều bái, e đế đô Chân Hoàng sẽ không tránh khỏi đại loạn. Vô luận kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, đế đô hẳn sẽ có một màn gió tanh mưa máu, phủ doãn chưởng quản sự vụ ở đế đô, chắc chắn không thoát khỏi dính líu. Ngụy Quang gian xảo như thế, sao lại không nhìn ra thế cục này. Ngụy phiệt lần này e đã quyết định khư khư giữ mình.”
Ô Đạo Nhai nghe vậy thì gật đầu, trầm giọng nói: “Vẫn là muội nghĩ chu toàn, xem ra Mục Hợp Vân ch.ết rồi thì Mục Hợp thị không có con cháu đủ khả năng cáng đáng. Khó trách trên đường đến đây, ta nghe nói Gia Cát Mục Thanh phái Gia Cát Hoài đi Đông Nam nghị sự với Hoài Tống, thì ra cũng là để tránh vạ lây.”
“Huynh đã lâu không ở trong kinh nên không rõ quan hệ trong chuyện này thôi. Lần này ngoại trừ Mục Hợp thị không biết sống ch.ết muốn đối kháng cả hai bên Yến môn và gia tộc Ba Đồ Cáp thì ngũ đại thế gia còn lại đều chọn sách lược né tránh, Mộc thị ở Lĩnh Nam còn trực tiếp triệu hồi Mộc tiểu công gia đang ở đế đô trở về Lĩnh Nam để tránh đầm nước sâu này. Trần đánh này của các huynh e không dễ dàng.”
Ô Đạo Nhai nặng nề gật đầu, thở dài nói: “Tám vạn tướng sĩ Bắc Yến chờ đợi ngày này đã hơn bảy năm rồi, vô luận thế nào thì chúng ta cũng phải bảo vệ thiếu chủ an toàn trở về. Năm đó cả nhà Yến vương đều vì Đại Đồng mà hy sinh, chúng ta không thể mất đi huyết mạch duy nhất của ngài.”
Vũ cô nương đưa tay vỗ lên bả vai của Ô Đạo Nhai, “Binh đến tướng chặn, nước đến đấp đất chặn, huynh cũng đừng lo lắng quá. Lại nói, thiếu chủ không bị nguy hiểm đến tánh mạng, quả thật đáng mừng.”
Nghe đến đây, Ô Đại Nhai cũng không khỏi nhoẻn miệng cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, muội cũng cảm thấy đứa trẻ kia không tệ sao?”
“Ừ.” Vũ cô nương gật đầu, “Còn nhỏ tuổi mà có suy nghĩ cẩn thận như vậy đúng là hiếm thấy. Ban đầu để có thề khiến nàng tin tưởng, ta còn phải tốn không ít công phu cùng thời gian. Những năm gần đây, nếu không có nàng ở bên cạnh thiếu chủ, không chừng huyết mạch của chủ nhân Bắc Yến đã sớm tuyệt hậu. Đứa trẻ này là một người có tài, ta sẽ lưu ý.”
“Có muội chiếu cố thì ta yên tâm. Lần này ta ở lại đế đô không lâu, chưa tròn một năm sẽ đến kỳ thu thuế mùa xuân, ta phải trở về Bắc Yến trấn giữ, không thể để cho triều đình và gia tộc Ba Đồ Cáp vơ vét quá nhiều. Cho dù chưa chính thức tiếp nhận thì Bắc Yến vẫn thuộc quyền sở hữu của Yến môn. Tuy không thể làm cho Bắc Yến giàu có phồn vinh như năm đó, nhưng tối thiểu cũng không được để khi thiếu chủ kế vị thì Bắc Yến chỉ còn là một mảnh đất hỗn hộn.”
Vũ cô nương khẽ cười một tiếng, nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực trông chừng cẩn thận.”
“Cô nương, đã đến giờ!” Một tiếng gọi đột nhiện truyền vào từ bên ngoài.
Ô Đạo Nhai nghe vậy liền đứng dậy, “Ta chỉ đến xem muội một chút thôi, còn phải lập tức đi phủ trấn thủ Bắc Yến nữa, thuế vụ mùa đông đã được đưa đến kinh thành, ta muốn đi xem thiếu chủ nộp lên bao nhiêu.”
Vũ cô nương gật đầu, định đi ra đưa tiễn thì Ô Đạo Nhai đã đưa tay cản lại, “Bên ngoài gió rất lớn, thân thể muội không tốt, không cần tiễn ta, ta tự mình đi là được.” Dứt lời liền đội đấu lạp lên, xoay người đi ra khỏi lều.
Vũ cô nương đứng tại chỗ nhìn tấm rèm đung đưa, hơi có chút sững sờ. Một hồi lâu sau nàng xoay người đi đến ngồi xuống trước thư án, vừa cầm sơ đồ phác thảo hành động vừa khẽ nhìn lên.
“A Vũ.” Một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Ô Đạo Nhai lại thò đầu vào.
Vũ cô nương nhướng mày, nghi ngờ nhìn hắn. Ô Đạo Nhai lặng yên suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc trầm giọng nói: “Tiết trời ngày càng lạnh, muội phải chú ý thân thể, đừng tự mình làm tất cả mọi chuyện, mọi sự phải cẩn thận, bảo trọng lấy bản thân.”
Dứt lời hắn lại xoay người đi ra ngoài, bên ngoài cuồng phong gào thét nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa của hắn.
Hồi lâu sau, một tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên. Vũ cô nương nhìn rèm cửa, nhẹ nhàng nói:“Huynh cũng thế.”
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt đã là bảy năm.