Chương 12: Con trai của Hoàng Thượng
"Thật đáng yêu, " Đoan Mộc Ly cười nhéo mặt của nàng, "Vậy, vẫn là nuôi lâu một chút sau đó mới ăn."
"..." Hu hu, đừng coi khinh nàng, nuôi nhiều nàng nhất định bắt hắn ănluôn!
Lần này kết quả là...
Không cải thiện hiện tại, bị ăn đậu hủ vô số, còn lâm vào tình cảnh sau này đều phải giả ngoan.
Quý Ngữ Hàm đã hoàn toàn bị đánh bại...
Điều này làm cho nàng bi phẫn suốt một ngày, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện chính mình còn ở tẩm cung, mà Đoan Mộc Ly đã phải lâm triều.
Rời giường rửa mặt chải đầu, nàng vừa ngồi vào bàn ăn, chợt nghe đến một tiếng hô mang chút tính trẻ con——
"Thức ăn ! Thức ăn !"
Hả?
Bên trong tẩm cung sao lại có tiểu bằng hữu ở đây?
Quý Ngữ Hàm tò mò quay đầu, nhìn đến một đứa nhóc năm sáu tuổi vô cùng xinh đẹp đã sôi nổi chạy tới, miệng còn đang kêu "Thức ăn ".
Là ngửi được mùi vị bữa sáng?
Quý Ngữ Hàm cười tủm tỉm cúi thân, muốn ôm lấytiểu nam hài đang chạy đến, dẫn hắn ăn bữa sáng.
Sau đó ——
Tiểu nam hài được nàng ôm, cao hứng phấn chấn kêu to, "Thức ăn !"
"..." Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy.
Bất chấp cảm thấy tiểu nam hài này xinh đẹp đáng yêu, nàng trước sửa hắn.
"Em nên gọi ta là tỷ tỷ mới đúng, kêu bằng dì cũng được."
"Thức ăn tỷ tỷ!" Tiểu nam hài kêu lên ngọtngào.
"... Bỏ chữ "Thức ăn ", cứ kêu tỷ tỷ là được."
Tiểu nam hài khó hiểu nháy mắt, "Nhưng phụ hoàng nói tỷ là thức ăn!"
"..." Đoan Mộc Ly!
Quý Ngữ Hàm nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà cũng sửng sốt.
"Em là con của Đoan Mộc Ly?"
"Hắc hắc hắc..."
Tiểu nam hài lộ ra nụ cười gian xảo không hợp tuổi, "Thức ăn tỷ tỷ, tỷ không cần ghen, phụ hoàng không phải phụ thân thân sinh của ta."
Quý Ngữ Hàm khóc không ra nước mắt, "Ta đâu có ghen."
"Hắc hắc hắc..."
Tiểu nam hài vẫn cười xảo quyệt, giống như không quá tin tưởng lời của nàng.
Chuyện này... Hình như là giải thích không rõ ?
Quý Ngữ Hàm tạm thời buông tha đề tài này, hiện tại việc cấp bách là...
"Ta không phải thức ăn." Hu hu.
Đây là được dạy từ nhỏ... Nàng nhất định phải sửa cho đúng quan niệm này!
"Ta gọi là Quý Ngữ Hàm." Nàng cười tủm tỉm nói.
"Thức ăn Ngữ Nhi tỷ tỷ." Tiểu nam hài cũng nhu thuận kêu nàng.
"... Bỏ hai chữ "Thức ăn" kia đi..."
Hu hu, nàng xin hắn !
Tiểu nam hài nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ nhu thuận, thật sự nghiêm túc hỏi nàng, "Ngữ nhi tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không thể ăn sao?"
"..."
Hu hu, Đoan Mộc Ly đem anh bạn nhỏ này dạy hư rồi!
"Không thể ăn." Quý Ngữ Hàm nghiêm trang nói.
"Vậy có thể là phương pháp ăn tỷ không đúng nha."
Tiểu nam hài cũng nghiêm trang, "Phụ hoàng nói thức ăn, vậy nhất định là thức ăn."
"..."
"Thức ăn tỷ tỷ, sao tỷ không nói?"
"... Em thật sự chỉ có năm sáu tuổi?"
"Đúng vậy!"
Tiểu nam hài kiêu ngạo ngẩng đầu, "Nhưng mà ta từ nhỏ chính là phụ hoàng dạy bảo, ta so với tiểu hài tử khác đều thông minh hơn!"
"..." Hu hu...
Đã không có biện pháp sửa đúng tên của mình, Quý Ngữ Hàm vô cùng bi phẫn chấp nhận số phận.
"Vậy em tên là gì?"
Tiểu nam hài rất là kiêu ngạo mà lui về phía sau hai bước, lớn tiếng tuyên bố, "Ta gọi là tiểu con riêng!"
"..." Quý Ngữ Hàm cảm thấy một đạo thiên lôi đánh xuống.
Thông minh là thông minh, chỉ là tuổi quá nhỏ a...
"Cái kia, là ai gọi em như vậy ?"
Vẻ mặt Tiểu nam hài càng kiêu ngạo, "Mọi người đều bảo ta như vậy, bọn họ nói ta là con riêng của phụ hoàng!"
"..." Quý Ngữ Hàm nổi giận.
Người trong cung sao lại nói với một đứa trẻ như vậy?
Lại nói chuyện này Đoan Mộc Ly không biết sao? Sao hắn mặc kệ không lo như thế?
Tiểu nam hài rõ ràng là thực biết sát ngôn quan sắc (tùy mặt gửi lời), bàn tay mập mạp nhỏ bé bắt lấy nàng.
"Thức ăn tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận."
Hắn kiêu ngạo ưỡn ngực, "Ta biết con riêng là có ý gì, ta rất vui khi bọn họ bảo ta như vậy!"
"..."
Quý Ngữ Hàm cảm giác cơn "động kinh" đang thân thiết vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé về phía nàng, kêu nàng đi qua từng chút một...
Đây là chuyện đáng giá để tự hào sao?
Hu hu, rốt cuộc là ai nói trắng ra càng tốt ?
Nàng ở cổ đại lại không gặp được một người bình thường!
"Thức ăn tỷ tỷ, nếu tỷ không thích gọi ta là tiểu con riêng, cứ kêu ta là Tiểu Dật đi."
Tiểu nam hài bĩu môi, có chút không hài lòng cái tên vốn là của mình.
"... Tiểu Dật." Quý Ngữ Hàm lệ nóng lưng tròng.
Tiểu Dật nhảy lên ghế, cùng nàng giải thích, "Thức ăn tỷ tỷ, mấy năm nay ít nhiều có ta, bằng không sự trong sạch của phụ hoàng liền khó giữ được !"
"..."
Nàng vẫn quên hỏi quốc gia này tên gọi là gì, kỳ thật nơi này chắc là Lôi Thần quốc (đất nước sấm sét) đi...
"Vì, vì sao?" Quý Ngữ Hàm nhanh chóng hỏi tiếp.
"Bởi vì con riêng như ta đó, rất khó đối phó a! Muốn làm mẹ kế của ta, trước hết phải đem ta giải quyết rồi hãy nói!"
"..." Quý Ngữ Hàm mờ mịt nháy mắt mấy cái.
Ý thì nàng thật hiểu được, nhưng vấn đề là...
Tuy rằng so với đứa nhỏ của thống lĩnh trưởng thành sớm, nhưng Tiểu Dật thực nhu thuận đáng yêu, có cái gì "Khó đối phó" ?
"Ta rất lợi hại nga!"
Tiểu Dật kiêu ngạo ưởn ngực, sau đó thần sắc lại ảm đạm, "Khoảng chừng ba tháng trước, ta đá công chúa Phong Gian Quốc đến bên trong nhà vệ sinh nhốt vài canh giờ, sẽ không nữ nhân nào dám đến tìm phụ hoàng nữa."
Hắn không hề thiếu những trò chơi thú vị như thế này...
Thật chán ghét.
"..." Quý Ngữ Hàm bị thu hút.
"Công chúa vùng lân cận? Như vậy có thể được không..."
Như vậy là vũ nhục công chúa, hoàng đế Phong Gian Quốc gì đó không bão nổi sao?
Làm như vậy chính là dễ dàng phá hỏng quan hệ hai nước, nếu đánh nhau thì làm sao bây giờ?
Tiểu Dật cúi đầu, lại ngước khuôn mặt, nước mắt đã lưng tròng, "Ta không muốn người khác cướp đi phụ hoàng..."
"Hu hu... Cha mẹ ruột của ta đều đã ch.ết, ta chỉ có một mình phụ hoàng, ta không muốn người khác cướp hắn!"
"Được, được, được, không cướp, không cướp, Đoan Mộc Ly hắn sẽ không phải không cần Tiểu Dật."
Quý Ngữ Hàm bị bộ dáng hắn khóc tội nghiệp mà lòng chua xót, vội vàng ôm lấy thằng nhóc khóc nhè, trấn an hắn.
"Hắc hắc, thức ăn tỷ tỷ, tỷ cũng bị lừa!"
"..." Ách...
Quý Ngữ Hàm há mồm nhìn Tiểu Dật trên mặt còn nước mắt, nhưng mà cười giống như bộ dáng tiểu hồ ly.
Đây là giả khóc? Cũng giống như thật quá...
Tiểu Dật còn đang cười "Hắc hắc", cười cười, chu miệng lên, có vẻ rất không hài lòng.
Tiểu Dật, lại giống như một ông cụ non thở dài, "Phụ hoàng thực không cố gắng, đã lớn đến từng tuổi này, còn không tìm nương về cho ta! Ta xem, việc này vẫn là ta quan tâm giúp phụ hoàng rồi!"
"..."
Quý Ngữ Hàm lệ chảy mà nâng bát, uống một hớp cháo lớn.
Hu hu, nàng cần bồi bổ...
Tiểu Dật còn đang trong lòng nàng, "Thức ăn tỷ tỷ, tỷ ôm thật thơm mềm, so với phụ hoàng ôm còn thoải mái hơn."
Không đợi Quý Ngữ Hàm cao hứng, Tiểu Dật liền cao hứng phấn chấn nói tiếp theo.
"Ta nhớ ra rồi, ôm rất giống nắm gạo nếp! Tỷ quả nhiên là thức ăn tỷ tỷ a!"
"..." Khụ...
Quý Ngữ Hàm thanh thanh yết hầu, nhanh chóng thay đổi đề tài, "Cái kia, Đoan Mộc Ly, hắn giống như còn rất trẻ tuổi..."
Hẳn là mới hơn hai mươi tuổi?
"Đã hai mươi lăm, có trẻ tuổi cái gì! Như ta, vậy mới là tuổi trẻ!"
"..."
Hu hu, nàng không nói chuyện với hắn nữa đâu...
Vẫn là ăn cháo thôi.
"Thức ăn tỷ tỷ, tỷ muốn gả cho phụ hoàng sao?"
"A? Khụ khụ, khụ..."
Quý Ngữ Hàm ăn cháo bị sặc, liên tục xua tay.
"Em... Khụ khụ, em đừng hiểu lầm, khụ, ta không phải muốn gả cho hắn, em không cần đem ta đá đến bên trong nhà vệ sinh đóng cửa."
"Ta vốn cũng không định làm như vậy."
Bàn tay nhỏ bé mập mạp của Tiểu Dật cầm lấy nàng, "Thức ăn Ngữ nhi tỷ tỷ, ta thực thích tỷ nha, nếu tỷ gả cho phụ hoàng, ta nhất định không phản đối!"
"..."
Hu hu, hắn thích nàng, là vì cảm thấy nàng giống " thức ăn" sao?
Dường như sợ nàng không tin, Tiểu Dật lại nhiều bỏ thêm vài câu giải thích.
"Thật sự, ta không phải cố ý khi dễ các nàng, ai bảo các nàng ấy đáng ghét như vậy, không phải là lớn lên thì có ngực sao! Gì chứ, lại phải dùng biện pháp lộ ra hết ở trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng lại không muốn xem!"
"..."
Nơi này trang phục thực bảo thủ, đừng nói ngực, ngay cả cổ đều chỉ có thể lộ ra một nửa, dám tùy tiện đem ngực lộ ở trước mặt nam nhân...
Quả thật quá lớn mật.
Nhưng mà Tiểu Dật vẫn là một đứa nhóc.
Hu hu, thật sớm chính chắn.
"Khụ, không bằng chúng ta đổi đề tài?"
"Được, không nói về nữ nhân chán ghét!" Tiểu Dật muốn tìm đề tài một lần nữa.
"Thức ăn tỷ tỷ, tỷ muốn gả cho phụ hoàng sao?" Tiểu Dật thực chờ mong nhìn nàng.
"Khụ, Tiểu Dật, em đã hiểu lầm."
Quý Ngữ Hàm thực ai oán, "Đoan Mộc Ly, hắn đem ta mang về, là tính đem ta ăn, không phải ý tứ như em nghĩ."
"Vậy tỷ có thể làm cho phụ hoàng luyến tiếc ăn tỷ đi!"
"..." Hả?
Quý Ngữ Hàm nghĩ lại một chút.
Vào lúc nào thì nàng luyến tiếc ăn này ăn nọ?
Bình thường đều là vì rất quý, tiếc tiền a...
"Ta cảm thấy phương pháp này không quá khó có thể làm."
Hu hu, Đoan Mộc Ly chính là hoàng đế, nào có thứ quý giá gì khiến cho hắn đều luyến tiếc mua?
"Rõ ràng có thể làm."
Tiểu Dật hưng trí bừng bừng lắc tay nàng, "Đem tỷ ăn, người đã không thấy tăm hơi, tỷ phải làm cho phụ hoàng cảm thấy không thấy tỷ là một chuyện thật không tốt!"
Ừm...
Lời này, ý tứ là, phải cố gắng biểu hiện, làm cho Đoan Mộc Ly quên nàng là "Giá trị để ăn ", phát hiện " Giá trị thực dụng " của nàng?
Nhưng mấu chốt vấn đề là...
Nàng trước hết phải hiểu rõ ràng " Giá trị để ăn " của mình cao bao nhiêu mới được.
"Tiểu Dật, Tiên Hạc quả thật ra là gì chứ ?"
"Nghe nói thực thần kỳ, khi phụ hoàng còn nhỏ, có thích khách muốn giết hắn, nghe nói lúc ấy đoản kiếm thiếu chút nữa liền đâm trúng tim, Thái y bỏ ra sức lực rất lớn mới cứu sống phụ hoàng."
Ách... Quý Ngữ Hàm nháy mắt mấy cái, thật thảm.
"Vậy bệnh cũ của hắn hết chưa?" Nàng hỏi thực vội.
Đoan Mộc Ly nhìn thực khỏe mạnh.
"Di?"
Tiểu Dật cười đến thực gian xảo, "Thức ăn tỷ tỷ, tỷ thực quan tâm phụ hoàng nha!"
"... Ta chỉ là cảm thấy hắn thực thảm."
Hu hu, anh bạn nhỏ không cần tưởng tượng phức tạp như vậy!
"Sau đó phụ hoàng vẫn luyện võ, điều dưỡng thân thể không sai biệt lắm, nhưng mà Thái y vẫn không yên tâm, nói khi đó phụ hoàng còn quá nhỏ, bị thương nặng như vậy, hiện tại chỉ là ở bên ngoài thoạt nhìn thì tốt..."
Tiểu Dật thực chán nản bĩu môi, "Thái y nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên nghe nói Tiên Hạc quả có thể điều trị hết thảy nội thương, gia tăng dương thọ, tăng tiến công lực muốn tìm cho hắn ăn."
"..." Thì ra là như vậy.
Quý Ngữ Hàm bắt đầu ảo não chính mình mơ hồ ăn Tiên Hạc quả.
Ý của Thái y, nàng hiểu được.
Bình thường thoạt nhìn có thể giống như người bình thường, nếu gặp phải thời điểm sống ch.ết trước mắt, Đoan Mộc Ly cần liều mạng, vết thương cũ trước kia có thể sẽ đối với hắn có ảnh hưởng.
Nhưng nàng cũng không thể thật sự đem chính mình kho tàu bưng lên bàn...
Một lớn một nhỏ, hai người đều bĩu môi, chán nản ngồi ở bên cạnh bàn nhìn nhau.
"Tiểu Dật, trên đời chỉ có một Tiên Hạc quả sao?"
"Hẳn là không phải..."
Tiểu Dật cũng không rõ lắm, "Ta chỉ biết là Tiên Hạc quả rất khó tìm, hơn nữa nó rất có thể mới ở trên cây gì đó xuất hiện, mọi người cũng không biết nên đi đâu để tìm."
"..." Ai...
Quả kia sao lại đã bị nàng đụng phải?
"Thức ăn tỷ tỷ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa."
Tiểu Dật lắc tay nàng, "Vẫn là nói phải như thế nào mới có thể làm cho phụ hoàng không đem tỷ đi ăn."
Nàng cảm thấy là không có biện pháp...
Như vậy xem ra, Tiên Hạc quả đối hắn thật sự là rất quan trọng, căn bản chính là có thể cứu hắn một mạng.
Nàng cho dù có biểu hiện tốt tốt cỡ nào, cũng không có khả năng quan trọng hơn so với mạng của hắn?
Ai... Vẫn là nhanh nghĩ ra kế hoạch chạy trốn.
Nhưng mà nếu chạy rồi, nàng cũng là muốn giúp hắn tìm Tiên Hạc quả.
Tuy rằng hắn thực xấu xa, nhưng cũng không phải người xấu.
"Thức ăn tỷ tỷ, tỷ có thể gả cho phụ hoàng, như vậy phụ hoàng nhất định không ăn chính nương tử của mình."
"..." Quý Ngữ Hàm bị nghẹn bởi suy nghĩ can đảm lớn như vậy.
"Khụ, cái kia, Tiểu Dật, vậy cũng phải được hắn đồng ý cưới ta trước mới được."
"Ta cảm thấy phụ hoàng thực thích tỷ, bằng không phụ hoàng làm sao có thể mang tỷ đến tẩm cung ở?"
"... Đó là bởi vì hắn sợ Tiên Hạc quả của hắn chạy."
Hu hu, vừa nói như vậy, nàng cảm giác chính mình thật ai oán.
" Thức ăn tỷ tỷ, tỷ rất được, hơn nữa thực đáng yêu."
"..."
Hu hu, cảm động!
Người bình thường đều thấy ngoại hình của nàng liền nhận định nàng là hồ ly tinh, nàng rất ít nghe thấy người khác nói nàng đáng yêu...
Nhưng mà lấy Đoan Mộc Ly xấu xa, người trong lòng hắn cũng nhất định là khác hẳn với người thường...
Nhưng nàng không biết là Đoan Mộc Ly sẽ thích chính mình.
Hơn nữa lui một vạn bước mà nói... Cho dù hắn thật sự muốn cưới, nàng cũng không dám gả.