Chương 53: Nàng thành anh hùng
Trên người hắn có mang theo một đống dược liệu quý hiếm, cũng không có loại nào có thể làm tan ra kim loại kỳ quái này.
Phi Phi đi tới, rút ra chủy thủ chém sắt như chém bùn, dùng hết mười phần sức lực chém xuống.
Một trận tia lửa vẩy ra, kim loại làm cửa cũng chỉ có một vạch thật nhỏ.
Chém không được, dùng thuốc không thay đổi, cơ quan khống chế phía ngoài đã bị hủy, bọn họ giống như đã không có hy vọng đi ra ngoài.
"Cái đó......"
Quý Ngữ Hàm sờ sờ cánh cửa kia, "Ta muốn thử một chút."
Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, ánh mắt từ mờ mịt chuyển thành khiếp sợ, sau lại trở nên rất vui mừng cùng mong đợi.
Quý Ngữ Hàm bị bọn họ nhìn thế thì áp lực cực lớn, "Ta chỉ thử một chút......"
Hu hu, nàng cũng không phải là Xuyên Sơn Giáp, cũng không nhất định có thể đi ra ngoài a.
Thấy nàng cầm lấy chủy thủ của Phi Phi, trực tiếp chém xuống, Đoan Mộc Ly liền vội vàng kéo nàng.
"Thụy Vương gia, giúp ta bảo vệ cổ tay nàng."
Võ công của Mặc Kỳ Thụy không phải là cao nhất, nhưng y thuật lại là tốt nhất.
Tay lạnh băng cầm ở cổ tay Quý Ngữ Hàm, xương cốt đường gân nối bị ngón tay của hắn chế trụ.
Hiện tại cho dù có lực bắn ngược trở lại, cũng sẽ không chấn động làm gãy cổ tay nàng.
Thấy khối băng chuẩn bị xong, Đoan Mộc Ly cầm lấy tay Quý Ngữ Hàm, cùng nàng nắm chặt chủy thủ, trấn an mà cười cười với nàng, "Đừng sợ, ta sẽ cùng nàng."
"Ừ."
Khẩn trương trong lòng Quý Ngữ Hàm bình tĩnh lại, hít sâu một hơi.
Ở trong ánh mắt khẩn trương lại mong đợi của mọi người, Quý Ngữ Hàm dùng sức chém xuống ——
"Tê lạp lạp" một trận tia lửa văng khắp nơi, kim loại xuất hiện một cái cái khe sâu nữa ngón tay.
Chém thì chém được, nhưng theo tốc độ này, muốn đi ra ngoài, có thể phải mất tám đến mười năm.
Hi vọng thất bại, mọi người một trận trầm mặc.
Nhìn cái khe kia, ánh mắt Đoan Mộc Ly lại đột nhiên sáng lên.
"Lệnh phù! Chất liệu này giống lệnh phù!"
A?
Quý Ngữ Hàm sửng sốt một chút mới phản ứng được hắn nói cái gì, vội vàng đem lệnh phù minh chủ võ lâm lấy ra.
A a a......
Thật sự giống nhau!
Ha ha ha......
Mọi người trong nháy mắt lại có tinh thần, chuẩn bị lại thí nghiệm một lần nữa.
Làm giống lần đầu tiên, Quý Ngữ Hàm chỉ phụ trách dùng toàn lực, hai nam nhân che chở nàng như sẵn sàng đón quân địch, những người còn lại đều nín thở mà chờ kết quả.
Lệnh phù giơ cao, chặt xuống ——
Piu~
Ách......
Mọi người hóa đá.
Lệnh phù như băm vào khối đậu hũ chẳng giống chém vào kim loại, đơn giản như không có trở ngại gì.
Nếu không phải là Đoan Mộc Ly phản ứng mau, kịp thời cùng rút tay Quý Ngữ Hàm ra, nếu không tay của bọn họ bây giờ cũng đã trực tiếp đánh vào cửa kim loại chắc gảy xương luôn.
"Thành công!"
Sau khi sửng sốt, mọi người hoan hô.
Ha ha ha......
Nàng hình như đã thành anh hùng a ~
Trong nháy mắt Quý Ngữ Hàm cảm thấy bản thân cao lớn uy vũ, hình tượng chói sáng.
Thì ra đây chính là ngày nàng thực sự cảm nhận được mình đã mang trên mình những trọng trách cao cả với tư cách cá nhân!
Những đau khổ nàng gặp lúc ban đầu...... Khụ, khụ, coi như đau khổ, thì ra là đều là chăn đệm, chăn đệm a!
Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ nàng là anh hùng, phải có khí chất ~
Rất có phong thái mà ngẩng đầu lên, chuẩn bị nghênh đón ánh mắt sùng bái của mọi người, nàng phát hiện ——
Phi Phi rất giận, "Cục than nhỏ, ta khinh bỉ ngươi!"
Gương mặt núi băng, "Ta ghen tỵ."
Quý Ngữ Hàm chớp mắt mấy cái, "Các ngươi mới vừa rồi còn hoan hô......"
"Đó là mới vừa rồi, hiện tại chúng ta cũng không còn nguy hiểm, nên ghen tỵ, phải nhân cơ hội ghen tỵ!"
"......"
Hu hu, lý tưởng tốt đẹp, chẳng qua, chẳng qua thực tế không nghe nàng a......
Đoan Mộc Ly đạp bay hai người nhiều chuyện kia, cười ôm lấy nàng lắc lắc, "Tiểu Quả Quả, nàng thật lợi hại."
"Hắc hắc......"
Chỉ có lão công tốt nhất, Quý Ngữ Hàm hạnh phúc vui cười.
"Khí lực nàng ấy sao lớn như vậy?"
Đoan Mộc Hồng không rõ tình huống mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hỏi bọn Phi Phi.
"Nàng ấy rất vạm vỡ dũng mãnh." Phi Phi lập tức cho ra đáp án ‘Chính xác’.
"Nàng ấy ăn nhiều." Mặc Kỳ Thụy cũng lạnh buốt mà đáp.
Khụ, khụ, thật ra thì thật đúng là"Ăn nhiều"......
"......" Híc híc...... Nói xấu hình tượng của nàng!
Quý Ngữ Hàm bi phẫn, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Ly, "Ta muốn đánh người."
"Quả Quả, " Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu của nàng, "Không thể khi dễ trẻ yếu đuối."
"......" Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy mới vừa rồi còn đắc ý giờ đây lỗ mũi lệch ra.
Phốc......
Quý Ngữ Hàm nhịn cười, "Nhưng mà hai người bọn họ nói hưu nói vượn."
"Vậy cũng không thể sử dụng bạo lực."
Thanh âm của Đoan Mộc Ly cực kỳ ôn hòa, vừa nghe chính là người "Yêu thích hòa bình".
Hắn nhìn về phía hai người bọn Phi Phi, cười nói, "Chờ chúng ta đi ra ngoài, để cho một mình Phi Phi lưu lại nơi này ở một thời gian ngắn đi."
"...... Nam hồ ly đáng ch.ết!"
"Ở" một đoạn thời gian?
Căn bản là bắt giam hắn một đoạn thời gian!
Phi Phi rất giận, "Hãy nói tại sao chỉ bắt giam mình ta? Lạnh buốt đâu?"
Đoan Mộc Ly hết sức"thân mật" mà nói, "Nơi này quá lạnh, hãy để cho hắn đến một nơi ấm áp một chút."
"......" Mặc Kỳ Thụy luôn luôn sợ nóng nên mặt đen lại.
"Ừ, " Quý Ngữ Hàm gật đầu, "Cứ làm như thế đi, không sử dụng bạo lực, đây là lấy đức thu phục người ~"
"......" Hai người kia khinh bỉ nàng.
Lúc nói chuyện, Quý Ngữ Hàm vẫn không có dừng tay, cầm lệnh phù cố gắng mở ra cánh cửa kim loại trước mắt.
Chẳng qua lệnh phù quá nhỏ, cửa kim loai vừa dầy vừa lớn, cho dù làm như vậy dễ dàng, có thể cần hai ba ngày mới có thể đi ra ngoài......
Quý Ngữ Hàm do dự mà quay đầu liếc mắt nhìn.
Đoan Mộc Hồng vẫn không hề thúc giục, nghe bọn Phi Phi nói xong chuyện Ảnh Linh Chi, vẫn đứng an tĩnh.
Nhưng trong lòng hắn nhất định rất sốt ruột?
Kẻ địch thân phận không rõ lại xông vào trong sơn cốc, Tề tiểu thư lạivẫn còn ở bên ngoài chứ.
Hơn nữa Tề Mị nhi không có năng lực phản kháng, cũng không biết hiện tại thế nào.
Nàng kéo kéo Đoan Mộc Ly, nhỏ giọng thương lượng, "Ngươi có nhớ không, ta có thể bẻ lệnh phù?"
Đoan Mộc Ly có chút không tán thành mà nhíu mi, sau đó tầm mắt chuyển tới trên người hoàng huynh mình.
Thử một chút đi, dù sao tất cả đều là một dạng chất liệu, nếu nàng có thể bẻ lệnh phù, cánh cửa kim loại trước mắt cũng nhất định không có gì vấn đề —— Quý Ngữ Hàm dung ánh mắt cùng hắn thương lượng.
Thấy Quý Ngữ Hàm kiên trì, Đoan Mộc Ly cuối cùng đồng ý......
Cho nên một nén nhang sau, bọn họ đi ra ngoài.
Đầu Quý Ngữ Hàm cúi gằm, bước nhanh đi về phía trước.
Hu hu......
Đoan Mộc Ly luôn luôn nhịn cười, ba nam nhân còn lại hiện ra trạng thái đờ đẫn, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn một chút.
Sau lưng bọn họ, cánh cửa kim loại bền chắc không thể phá gãy trong truyền thuyết hiện tại phá một lỗ thủng to.
Lỗ thủng to hình dáng không quá quy tắc, nhìn thật giống như một...... Hình người?
Không sai, là người, còn có tay có chân.
Phi Phi quay đầu, "Mới vừa rồi đúng là Cục than nhỏ trực tiếp đụng cửa đi ra?"
Lỗ thủng lớn đó đúng là Cục than nhỏ dung thân thể mình đụng vỡ ra ngoài?
"......" Hu hu......
Quý Ngữ Hàm bi phẫn, "Sau này không cho nói chuyện này!"
Hình tượng của nàng a...... Sao nàng giống như nữ thần kim cương vậy?
Nhịn cười nửa ngày Đoan Mộc Ly ôm nàng, sờ sờ cái trán của nàng, "Có đau không?"
"...... Không đau."
Hu hu, chính là không đau mới phải rơi nước mắt nè.
Nàng chỉ là đụng nhẹ, không ngờ đã đụng vỡ cánh cửa kim loại văng ra ngoài, chẳng lẽ là có nội lực của Đoan Mộc Ly che chở......
Cho nên một chút cũng không đau?
Nàng đã biến thành Transformers (Biến hình kim cương) rồi...... Hu hu.
Đoan Mộc Ly bật cười hôn nàng một cái, "Tiểu Quả Quả, đây chính là chuyện tốt, sau này ta không bao giờ... lo lắng có người khác có thể gây tổn thương cho nàng."
"......" Nhưng nàng cảm thấy như vậy có chút quá mức dũng mãnh......
Hôn rồi lại hôn, Đoan Mộc Ly ôm chặt nàng, "Tiểu ngu ngốc, bất kể nàng lợi hại đến đâu, đều là Quả Quả trong lòng ta."
"...... Ừ." Hì hì.
"Buồn nôn!" Phi Phi khinh bỉ bọn họ, nhưng ngay sau đó người liền bị đạp sang một bên.
Mọi người náo loạn một đường, chờ trở lại hành lang dài, tất cả đều cứng đờ.
Trừ một bên bọn họ đi ra còn hoàn hảo như lúc ban đầu, thạch thất dưới đất đã đều bị hủy.
Sau khi ngẩn ngơ, Đoan Mộc Hồng lập tức nhìn về thạch thất tán loạn, xông về gian phòng của Tề Mị nhi.
Mọi người rối rít động thủ giúp một tay, trong lòng đã có dự cảm xấu.
Thạch thất mà Tề Mị nhi đang ở...... Cũng đã là một đống hoang tàn.
Nhìn trong đống đá vụn lộ ra một góc của hàn ngọc băng, Đoan Mộc Hồng cặp mắt đỏ như máu, tựa như điên xông tới.
Hai chân mày nhíu lại, Mặc Kỳ Thụy lập tức xông tới, điểm trúng hôn huyệt của hắn.
"Nếu không hắn sẽ nổi điên."
Thanh âm hắn lạnh lùng giải thích cùng những người khác.
Đem Đoan Mộc Hồng đã bất tỉnh mang tới một chỗ cho ngồi xuống sắc mặt, mọi người đều cực kém, không nói một lời động thủ bắt đầu dọn dẹp thạch thất.
Nhiều đá vụn rơi trên hàn ngọc băng như vậy...... Không có hy vọng.
Đem hòn đá cuối cùng cũng mang ra, mọi người đều sững lại, không có ai?
Làm sao có thể!
Có chút không dám tin, ngay sau đó cả tòa thạch thất cũng bị bọn họ tìm một lần nữa.