Chương 127: Ngoại truyện hiện đại: Kỳ thật là đi báo thù

Ngày hôm sau, hai hộ gia đình khác khẩn cấp dọn đi, mãi cho đến khi những người chủ này được phân vào trong tiểu khu mới dám trở về.
Nghe nói, ngày đó bọn họ nghe thấy tiếng quỷ khóc kéo dài đến cả giờ đồng hồ, âm thanh ai oán quả thực khiến bọn họ đều muốn thay lũ quỷ này gạt lệ chua xót.


Mà bọn Phi Phi, vì rít gào một giờ, khàn giọng, ngày hôm sau đã không thể nói ra lời.... .....
Cái gì gọi là lực sát thương, chính là đây.......
-----
Đi ra khỏi nhà mới, Quý Ngữ Hàm rơi lệ, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hỏi, "Chàng lấy thẻ công tác đó ở đâu thế?"


Đoan Mộc Ly bình tĩnh ôm nàng, "Lần trước chúng ta đi mua quần áo, ta thấy một tấm chứng minh giả."
"... ...." Quý Ngữ Hàm run run, "Sao chàng lại nghĩ đến việc làm giả thẻ chứng minh công tác?"
Đoan Mộc Ly càng bình tĩnh, "Vì dự phòng tình huống như hôm nay."
"... ..." Nàng câm lặng rơi lệ.....


Thật ra Đoan Mộc Ly tâm tình không tồi, giúp nàng chỉnh nón (mũ) cho ngay ngắn, "Đi thôi Quả Quả, chúng ta còn có việc phải làm."
Gì chứ? Hắn còn có kế hoạch?
Chuyện gì?
Quý Ngữ Hàm mờ mịt bị hắn kéo lên xe taxi, nghe hắn không chút do dự nói một chuỗi địa chỉ xa lạ cho tài xế.


Kia rõ ràng là một tiểu khu, "Ngươi có người quen ở đây?"
"Không có." Đoan Mộc Ly thực thần bí cười, hôn nhẹ nàng.
Bác tài xế cũng từng thấy qua nhiều đôi tình nhân ngọt ngào, căn bản không thấy kỳ quái, cũng không vì hành động đó mà nhìn bọn họ.


Việc này tựa hồ khiến tâm tình Đoan Mộc Ly rất tốt, lại cúi đầu xuống hôn Quý Ngữ Hàm một chút.
Quý Ngữ Hàm hoài nghi nhìn hắn, lão công nhà nàng lần trước sau khi trở về, vẫn nói hiện đại tốt lắm, chính là vì hiện đại phóng khoáng hơn, không vạch trần con quỷ háo sắc như hắn chứ gì....


available on google playdownload on app store


Xe taxi dừng trước một tòa chung cư bình thường, sau khi xuống xe, Quý Ngữ Hàm hoài nghi ngẩng đầu nhìn xem.
Nàng thực xác định mình chưa từng tới nơi này.
Đứng trước cửa điện tử, Đoan Mộc Ly quét mắt qua điện thoại vô tuyến, nhấn phím 601.


Rất nhanh, trên điện thoại truyền đến giọng nữ thật kích động, "Anh là?"
Quý Ngữ Hàm vỗ trán, nữ sinh này nhất định là nhìn thấy mặt Đoan Mộc Ly mới có thể kích động như vậy, nhưng rốt cuộc là bọn họ muốn tìm ai?
Đoan Mộc Ly cười ôn hòa, "Đoan Mộc Ly"
Đoan Mộc Ly là ai?


Người trên lầu căn bản không biết hắn, không quản hắn là ai, có mỹ nam tìm tới cửa, nói thế nào thì cũng phải cho người ta vào nhà!
Cửa mở, Quý Ngữ Hàm theo hắn lên lầu, càng đi càng mờ mịt.


Đến khi nàng đứng trước của phòng 601rộng mở, thấy được cô nàng đại khái là đang gấp gáp chỉnh trang, một con mắt có chút giống gấu mèo, nàng bừng liền tỉnh hiểu ra.
Đây không phải là.... người kia sao!
Chảy mồ hôi, giống như căn bản là không biết tên của cô ta...


Bất quá đây chính là cô nàng từ trên trời rớt xuống lúc trước nói Quý Ngữ Hàm đoạt bạn trai của cô ta, còn đẩy nàng xuống lầu!
Trước hết cứ gọi cô ta là tiểu A đi.
Tiểu A vốn nghĩ là có mỹ nam tìm tới cửa, lòng tràn đầy vui mừng.


Nhìn thấy Quý Ngữ Hàm, cô ta choáng váng, chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, mặt đầy hoảng sợ, "Cô cô cô.... ..."
"Cô cô cô… đừng tới tìm ta, tôi không cố ý đẩy cô xuống, tôi chỉ tức giận muốn đẩy cô một chút....... tôi không nghĩ cô sẽ ngã xuống......."


Quý Ngữ Hàm nhìn nhìn Đoan Mộc Ly đang bình tĩnh, cảm thấy vẫn không nên giả quỷ dọa người mà đến báo thù, miễn cho bây giờ liền dọa ngất người ta.
Bởi vì lão công nhà nàng càng dọa người hơn quỷ.... ...
"Cái này,.... Tôi tương đối khỏe, ngã không sao." Quý Ngữ Hàm nghiêm túc nói.


Đoan Mộc Ly quả nhiên không quá muốn bây giờ cô ta liền ngất xỉu.
Khi phát hiện tiểu A đã sắp thở không nổi, còn như có như không tặng một cỗ nội lực cho cô ta, để cô ta tiếp tục chống đỡ.
Tiểu A đã hoàn toàn hoảng loạn, cũng không ý thức được mình đột nhiên giống như lên tinh thần một chút.


"Tôi, tôi tận mắt thấy cô ngã mất....."
Tiểu A căn bản không tin, chân mềm oặt không đứng lên nổi, tay chống thân thể lui về phía sau.
"Đó là bởi vì lúc đó tôi rất đói, cho nên ngã xuống liền đuổi theo khoai lang nướng."
"Nhưng cô vẫn, vẫn không trở về...."
"... ....." sao lại hỏi nhiều như vậy chứ.....


Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm thâm trầm, "Không phải tôi đã đuổi theo người bán khoai lang nướng sao, sau đó tôi liền lạc đường."
"Sau đó nàng ấy gặp ta."
Vẫn trầm mặc, rốt cục Đoan Mộc Ly cũng mở miệng, giọng nói ôn hòa, mặt mang tươi cười, "Cho nên hôm nay chúng ta tới là muốn cám ơn ngươi."


Tình thế đảo ngược, từ ác quỷ đòi mạng biến thành..... mỹ nam báo ân?
Tiểu A hoàn toàn ngốc thất thần, giống như không tin nổi vận tốt của chính mình.
Đây là lạc quan mù quáng trong truyền thuyết sao.... ...


Lại qua năm sáu phút, tiểu A rốt cuộc hoàn toàn hoàn hồn, ý thức được bản thân ngồi trên mặt đất như vậy vô cùng mất hình tượng.
Lập tức từ mặt đất nhảy dựng lên, nàng vuốt vuốt tóc, mặt đầy tươi cười, "Vào nhà trước rồi hãy nói, bên ngoài lạnh lẽo."


Mời người vào nhà, tiểu A bắt đầu vô cùng ân cần bưng trà rót nước.
"Thoạt nhìn khí sắc Trương tiểu thư rất tốt."
Đoan Mộc Ly cười mở miệng, thái độ khác thường, chủ động nói chuyện phiếm cùng nữ nhân khác ngoài Quý Ngữ Hàm.
Tiểu A họ Trương?


Kinh ngạc xong, Quý Ngữ Hàm cảm thấy cũng không cần hỏi.
Nhất định lại là lần trước đi mua quần áo, Đoan Mộc Ly điều tr.a ra....... Làm việc thật hiệu suất nha.
Nghe Đoan Mộc Ly khen ngợi, tay tiểu A lúng túng không biết nên để đâu, "Vẫn, vẫn khỏe."


"Xem ra đoạn thời gian này ngủ rất tốt." Giọng của Đoan Mộc Ly càng ôn hòa.
Đã sớm bị mỹ nam mê hoặc đến choáng váng, tuy rằng tiểu A cảm thấy lời này có chút kỳ quái, vẫn theo bản năng trả lời, "Rất tốt..."


Giọng nói cứng đờ, cô ta mới phát hiện Đoan Mộc Ly nói thế là có ý gì, lập tức luống cuống.


"Tôi thật sự không cố ý, các người tin tưởng tôi, lúc ấy tôi bị đoạt bạn trai, đang nổi nóng, có nói gì cô ấy cũng không thừa nhận cô ấy sai, tôi nhất thời xúc động mất đi lý trí! Tôi, căn bản là tôi đã quên cô ấy đang đứng trên sân thượng!"


Tiểu A một mực biện giải, phủi trách nhiệm sạch không còn một mảnh.
Im lặng nghe, không đánh gãy lời cô ta, gương mặt tươi cười của Đoan Mộc Ly càng ôn hòa.
Trong lòng Quý Ngữ Hàm không ngừng sợ hãi....
Chờ tiểu A nói xong, Đoan Mộc Ly cười đứng lên, nhìn nhìn bên ngoài ban công.


"Tầm nhìn nơi này không tồi."
Xem thần thái trên mặt hắn, tiểu A cảm thấy là chính mình khẩn trương quá độ.
Người ta có thể chỉ thuận miệng mà nói thôi, lúc vào cửa anh ta đã chẳng nói rồi sao, là tới cảm tạ cô.


Cảm xúc ổn định một chút, tiểu A lên tiếng trả lời, "Đúng vậy, tôi thích đứng đây ngắm phong cảnh nhất."
"Phải không?" Xoay người nhìn cô ta, Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười ôn hòa đến cực điểm.
Nụ cười này cực kỳ mê người, căn bản khiến người hồn xiêu phách lạc, tiểu A hoàn toàn ngơ ngốc.


Đoan Mộc Ly vẫn tươi cười như cũ, "Không bằng bây giờ chúng ta liền cùng ngắm phong cảnh đi?"
"Được......" Tiểu A máy móc gật đầu.
Nhẹ nhàng phất tay, rèm cửa phòng khách bị Đoan Mộc Ly tháo xuống.
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh dùng rèm cửa như dây thừng, động tác rất nhanh liền trói tiểu A lại.
"Anh...."


Rốt cục Tiểu A cũng tỉnh lại từ trong sức quyến rũ của mỹ nam, hoảng sợ kêu to, "Anh muốn làm gì!"
"Cho ngươi đi ngắm phong cảnh."
Mỉm cười, Đoan Mộc Ly đem người đã bị trói chặt lên ban công, mở cửa sổ ra rồi vung tay, liền nhẹ nhàng treo người bên ngoài cửa sổ tầng sáu của tòa nhà....


"A --- ---" một loạt tiếng thét chói tai bùng nổ.
"Cao hứng vậy sao?"
Đoan Mộc Ly nhàn nhạt cười nhìn phong cảnh trước mắt, "Xem cũng tốt lắm."
"... ......" Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy, quay đầu nhìn trần nhà.
NGăm ngắm nhìn nhìn, Quý Ngữ Hàm phát hiện hắn đã trở lại.
"Phải đi rồi sao?" nàng hỏi hắn.


"Không phải, người đã hôn mê rồi, ta đi tìm đồ đập tỉnh nàng ta."
Hôn nàng một chút, Đoan Mộc Ly hứng thú cười cười rời khỏi, sau đó tiện tay cầm quyển sách trên bàn trở lại đập người.
"... .... Sao nhất định phải lấy đồ vật này nọ?"


Mặt Đoan Mộc Ly lọ vẻ đương nhiên, "Không muốn đụng tới nàng ta."
"... ........"
Kỳ thật trừ ôn nhu săn sóc với Quý Ngữ Hàm, bản chất Đoan Mộc Ly thực rất ác liệt.... Xem tình huống lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là có thể nhìn ra.


Không trêu ghẹo hắn cũng đã có nguy hiểm, huống chi Trương tiểu A từng hại bảo bối Quý Ngữ Hàm của hắn té lầu?
Quý Ngữ Hàm không ch.ết không bị thương là do vận khí của nàng tốt, cũng không chứng tỏ tiểu A chưa từng hại người.
Phạm vào lỗi lớn như vậy.... .....


Trực tiếp giết người thì Đoan Mộc Ly sẽ không làm, hắn hiện tại là lấy đức thu phục người thôi ~
Cho nên sau khi đập người tỉnh, hắn rất hứng chí dựa vào ban công, giống như lúc trước hắn nói, "Cùng nhau ngắm phong cảnh."
"Có lạnh không?"
Hắn ôn nhu chìa tay ra phía sau, kêu Quý Ngữ Hàm lại.


Hiện giờ đang là mùa đông, bởi vi mở cửa sổ nên dù cho đang mở hệ thống sưởi, nhiệt độ bên trong phòng cũng nhanh chóng giảm xuống.
Mới vừa đi qua đã bị hắn ôm vào trong lòng, Quý Ngữ Hàm cúi đầu nhìn người bị giắt bên ngoài ban công, co rút người một chút.


"Cái đó...... ngươi tính tiếp tục treo nàng ta như vậy sao?"
Đoan Mộc Ly ôn hòa cười cười, "Là nàng ta nói thích ở đây ngắm phong cảnh mà, ta chỉ hỗ trợ mà thôi."
"....." Quý Ngữ Hàm che mặt rơi lệ.


Tiểu A liên tục thét chói tai, hơn nữa bây giờ là ban ngày, rất nhanh liền khiến cho người đi đường dưới lầu chú ý.
Mới đầu bọn họ đều tưởng là có người muốn nhảy lầu, sau lại chú ý thấy người này đã ở bên ngoài ban công, nhưng vẫn không rơi xuống.


Độ cao là lầu sáu, bọn họ cũng không thấy rõ là người bị trói, nhất thời đều bị tình cảnh như vậy chấn động.
Ặc ... ......
Tiếp tục như vậy sẽ có người báo cảnh sát chứ nhỉ?


Quý Ngữ Hàm còn rối rắm, Đoan Mộc Ly đã thực bình tĩnh dùng nội lực cách khoảng không nâng một cánh tay của tiểu A lên, làm ra dáng vẻ phất tay không sao với mấy người dưới lầu.......
Không chỉ Quý Ngữ Hàm có chút động kinh, người dưới lầu cũng co rút.
Sao lại giống như lãnh đạo đi thị sát vậy?


Nếu đã có phong thái như vậy thì còn kêu la cái gì, làm bọn họ tưởng rằng đã xảy ra chuyện.
Trời rất lạnh, tất cả mọi người không có hứng thú xem náo nhiệt, thấy không có gì nguy hiểm, liền giải tán.... ...
"...... Cứu mạng ----- cứu mạng ----"


Tiểu A một mực thét chói tai, vội vàng bắt lấy cơ hội gọi lại những người ở dưới lầu.
Đoan Mộc Ly cũng không muốn điểm huyệt câm của cô ta, chỉ dùng nội lực thao túng tay chân cô ta, làm ra bộ dáng như sục sôi ý chí chiến đấu đi về phía trước.


"... ......" Quý Ngữ Hàm hỏa tốc mở cửa tủ lạnh, lấy hũ sữa chua ra dồn sức ăn.
Nàng cần tẩm bổ.... ...
Người dưới lầu cũng muốn hôn mê.
Đây là làm gì chứ? Ai lại có thể trong lúc kêu cứu mạng mà còn tâm tư tạo hình chứ?


"Cô nàng này chắc là đang đóng phim đó?" Một vị bác gái phỏng đoán.
"Hình như là vậy đó! Rất có thể là đang tập thoại!" những người khác đều cảm thấy ý tưởng này rất hợp lý.
"Không phải tôi cử động đâu ---- là có người kéo tôi ---- " Tiểu A thét.


Vừa la hét, cô ta còn vừa làm mấy động tác như vung vẩy tay giũ nước.
Bên người cô ta căn bản không có ai, làm gì có chuyện cô ta bị lôi kéo?
Mọi người "sáng tỏ" gật gật đầu, quả nhiên là luyện lời kịch.


Vì thế ai nên về nhà nấu thì nấu cơm, nên trông trẻ nhỏ thì trông trẻ nhỏ, mọi người liền giải tán, kêu thế nào cũng không trở lại.... ....
"Cái đó...... như vậy là được rồi...." Quý Ngữ Hàm muốn khuyên Đoan Mộc Ly thả người xuống.


Đoan Mộc Ly chỉ nhàn nhã nhìn người ngoài cửa sổ, "Ta thấy nàng ta còn rất có tinh thần la hét gọi người."
Tiếng thét chói tai ngưng bặt, Trương Tiểu A lập tức trở nên không có tinh thần.


Nàng đã nhìn ra ý chí của Đoan Mộc Ly thực sắt đá, nhưng Quý Ngữ Hàm có thù oán với cô ta lại rất dễ mềm lòng.
Người dưới lầu sớm đã đi, cô ta có kêu thêm nữa cũng không có tác dụng, cho nên cô ta run run nhìn Quý Ngữ Hàm xin giúp đỡ.


"Hàm Hàm, thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, cô bảo bạn trai cô thả tôi xuống đi.... ...."
Không đợi Quý Ngữ Hàm nói chuyện, Đoan Mộc Ly vẫn luôn cười nhạt liền mở miệng.


"Có người bị ngươi đẩy xuống lầu rồi mất tích, ngươi vẫn có thể ngủ an ổn, sao ta mới cùng ngươi ngắm phong cảnh một chút, ngươi đã nhận sai rồi?"
"......" Tiểu A không biết nói tiếp thế nào.
Ôn hòa cười xong, Đoan Mộc Ly nói tiếp, "Xem ra ngắm phong cảnh nhiều quả nhiên có thể khiến lòng người mở mang."


"... ......."
Quý Ngữ Hàm run run vài cái, "Cái kia, tiếp tục như vậy có thể dọa người ta choáng váng......."
Đoan Mộc Ly gật đầu, nhàn nhã cười nhìn gương mặt trắng bệch của tiểu A đang treo ngoài cửa sổ, "Quả thực phạt rất nhẹ."
"......" Quý Ngữ Hàm run run, nàng không có ý này.... ...


Tiểu A treo ngoài cửa sổ, miệng cũng sắp sùi bọt mép.
Chỉ có Đoan Mộc Ly vẫn bình tĩnh như cũ, "Nàng ta thiếu chút nữa hại ch.ết nàng, ta vốn là muốn giết nàng ta."
"Anh, vì sao anh thay đổi chủ ý......."


Giọng tiểu A run rẩy hỏi, muốn biết mình đã biểu hiện tốt chỗ nào khiến hắn thay đổi chủ ý, liền sẽ tiếp tục biểu hiện.
Hơi nghiêng đầu, Đoan Mộc Ly cười ôn hòa đến không thể ôn hòa hơn nữa, "Quên mang bột hủy thi theo."
"......" Tiểu A run rẩy, miệng sùi bọt mép, ngất trong không trung.


Quý Ngữ Hàm dồn sức lục lọi túi, nàng để khăn tay ở đâu rồi? Ô.... ...
"Cứ như vậy mà miệng sùi bọt mép?"
Đoan Mộc Ly giống như có chút không hài lòng, "Ta còn rất nhiều lời chưa nói."
Ô, "Ngươi đừng nói, tiếp tục là ta không chống đỡ nổi nữa đâu......."


Bật cười ôm lấy nàng hôn nhẹ, Đoan Mộc Ly quyết định thu tay lại, "Được rồi, cứ thả nàng ta trước đã."
Chờ khi đã xốc người tỉnh lại, Đoan Mộc Ly cười "an ủi" nàng ta, "Yên tâm đi, hôm khác ta sẽ lại đến."






Truyện liên quan