Chương 55
Bởi vì nàng cùng hắn đi tuần nhiều ngày không thấy, lần này hai người ở trong cung gặp nhau, hắn liền đem nàng đến Ngạnh Thượng Cung của Bá Vương. Khi thấy nàng cố gắng giãy dụa, hắn đã uy hϊế͙p͙ buộc nàng ăn vào một loại dược vật không biết tên, bởi vì bị ta bắt gặp, trong lòng hắn vì sợ tội đã nhanh chóng uống vào cùng loại dược vật kia.
“Hắn trên đầu chỉ mãi tồn tại chữ sắc, là vương gia làm sao lại vọng động như vậy? Người như hắn sao có thể đi theo quy y cửa phật được!” Hoàng thái hậu cảm khái vô cùng, nàng vỗ vỗ Chu Bối Nhi đứng ở phía sau, “Mấy ngày này ngươi cùng tổ nãi nãi đến vương phủ đi xem hắn một chút.”
“Vâng, tổ nãi nãi.” Chu Bối Nhi tâm không cam lòng, tình không muốn mặt mày nhăn lại.
“Vậy ta cũng đi.” Đường Thiệu Tổ cùng nàng gật đầu, nàng lúc này mới thản nhiên cười.
Ba người rời đi Càn thanh cung.
Tần Duy Lễ nhìn thê tử, “Vũ Nhân, ta xem ngươi cũng nên trở về Hi cung nghỉ ngơi đi.”
Nàng nhìn Tô Yên Nhi vẫn đang bất tỉnh một cái, gật đầu đi theo lui xuống.
Tần Duy Lễ lúc này mới chuyển hướng đến bạn tốt đã gầy đi không ít nói. “Hạo Hi, nàng sẽ tỉnh lại.”
“Ta biết, nhưng nàng sẽ quên ta, nếu quả thật giống như lời hoàng thúc nói…” Hắn thống khổ nắm chặt tay Tô Yên Nhi.
Tần Duy Lễ không nói gì. Quên lãng là một chuyện đáng sợ cỡ nào, lão vương gia này ra chiêu thật độc ác đã bước nào thành công làm Hoàng Thượng bị thương nặng.
“Một mình ngươi phải bảo trọng.”
Chu Hạo Hi lắc đầu, “Ta chỉ muốn Yên Nhi nhớ được ta.”
“Biết rồi, nàng yêu ngươi như vậy, nàng sẽ nhớ được ngươi thôi.” Hắn cũng chỉ có thể an ủi bạn tốt như thế.
Phải không? Chu Hạo Hi lẳng lặng ngắm nhìn Tô Yên Nhi, khuôn mặt nàng thật giống như là đang ngủ say. Không nên, chớ quên ta, ngàn vạn không nên…
~*~
Qua giờ ngọ, Hoàng Thái Hậu, Chu Bối Nhi cùng Đường Thiệu Tổ từ Vương phủ hồi cung, ba người vẻ mặt cũng rất ngưng trọng. Thấy vậy Chu Hạo Hi, Tần Duy Lễ cùng Tạ Vũ Nhân trong lòng cũng trầm xuống theo.
“Sao vậy?” Chu Hạo Hi hỏi.
Đường Thiệu Tổ trầm trầm mở miệng thở dài, “Lão vương gia kia buổi sáng đã tỉnh lại.”
“Thật?!” Hắn ánh mắt sáng lên. Vậy có phải hay không đại biểu Yên Nhi cũng sẽ tỉnh?
“Nhưng là…”
Chu Bối Nhi muốn nói lại thôi nhìn hướng Đường Thiệu Tổ, nhưng hắn chưa dám mở miệng vì sợ Hoàng Thái Hậu trách móc.
“Thật đáng sợ! Câu đầu tiên là hô to ‘Ta là ai’ sau đó rống ‘Các ngươi là ai’ rồi lại la hét muốn giết người. Tiếp theo, hắn đi công kích những nha hoàn, gã sai vặt vô tội chung quanh…”
“Nếu không phải Thiệu Tổ cùng đi với chúng ta, ta xem ta cùng tổ nãi nãi cũng phải gặp tai ương!”