Chương 17
Ngày nào đó, Bặc Vân Long chợt nghe người đồn đại, nói là gần đây khi bản thân ngự hạ (đánh xe cho hoàng đế), lại có kẻ ở trước mặt mọi người bàn tán chuyện của Nhiếp Văn Uyên và Bành Điềm, cả kinh cuống quít tìm người đem đương sự truyền tới.
Hai người này trong lớp tân binh chưa từng tiếp xúc, nhưng hắn ta đã đi theo ba năm có thừa, còn không hiểu tính tình bọn họ hay sao?
Nếu như đám người kia nói xấu Bành Điềm để người truyền đến tai Nhiếp Văn Uyên, ngàn đao bầm thây nhất định là chạy không thoát, nếu hoàng đế tâm tình tốt, sẽ không tru di cửu tộc; nếu đám người kia đồn thổi Nhiếp Văn Uyên này nọ, Bành Điềm mà biết, mặc dù không đến mức lập tức đưa tới họa sát thân, nhưng người này sẽ đợi thời cơ thu thập người đến “ngoan ngoãn nghe lời”, chiêu thức quái lạ hiếm thấy luân phiên dùng xuống dưới, có lúc chỉnh người đến sống không bằng ch.ết.
Binh lính Giáp Ất Bính không lâu sau đã bị dẫn lại đây, đầy mặt kinh hoảng quỳ xuống trước mặt Bặc Vân Long.
Bặc Vân Long nhìn ba người, chắp tay sau lưng tới tới lui lui vài vòng rồi quát lên: “Nói! Các ngươi sau lưng đồn thổi vớ vẩn, huyên náo sục sôi như vậy, đều không muốn sống nữa phải không?!”
Ba tên lính quèn bị dọa run cầm cập, ngươi đẩy ta kéo, lâu thật lâu sau binh lính Ất quỳ ở chính giữa sững sờ bị hai kẻ khác đẩy ra, run run rẩy rẩy nói: “Ta, chúng ta chỉ chỉ chỉ…”
“Chỉ cái gì?!” Bặc Vân Long một mặt tức giận.
Binh lính Bính nhỏ giọng nói: “Ngày ấy nói tới hoàng thượng và đại tướng quân, Giáp nói đại tướng quân thực uy vũ, bất kể là lên trận giết địch hay là vì bệ hạ kéo dài hậu tự, đều thật dũng cảm. Hoàng đế râu rậm nước Đại Vị bị đánh đến không dám lên tiếng, nhiều năm liên tục tiến cống không nói, hai năm còn sinh cho Đại Chiêu chúng ta thêm hai vị hoàng tử một vị công chúa, dù là phụ nhân tầm thường cũng không bì được nửa phần của tướng quân.”
Binh lính Ất nghe xong không nhịn được cãi lại: “Nói đến uy vũ, đại tướng quân tuy rằng xứng với hai chữ này, lại kém xa hoàng thượng!”
Binh lính Giáp không khỏi nói chen vào: “Hoàng thượng có thể đánh quân Hồ trông giữ biên cương biết sinh con? Đương nhiên là đại tướng quân uy vũ hơn!”
Binh lính Ất góp giọng: “Này đó cũng bắt bệ hạ đi làm, ngươi ta còn các tướng quân để làm cái gì?”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Bặc Vân Long trước đó còn cẩn thận nghe, nghe xong lại không nhịn được, rống to: “Tất cả câm miệng cho ta!”
Binh lính Giáp Ất Bính lập tức câm như hến, ngoan ngoãn quỳ trên đất bất động.
Bặc Vân Long chỉ binh lính Ất, hỏi: “Ngoài những gì ngươi nói, ngươi đến cùng vì sao cảm thấy đại tướng quân không uy vũ bằng hoàng thượng?”
Binh lính Ất thẳng người đáp: “Còn phải nói! Sinh ra hoàng tử và công chúa tuy là đại tướng quân, nhưng nếu không có hoàng thượng, tự đại tướng quân có thể sinh được chắc? Có thể đem người như tướng quân đặt ở dưới thân này này nọ nọ, đương nhiên là hoàng thượng uy vũ hơn rồi!”
Bặc Vân Long: “…” Quả thực rất có đạo lí a…
Mà vào giờ phút này hoàng đế “uy vũ không khuất phục” đang bị đại tướng quân đặt dưới thân cởi xiêm y.
“Bảo bọn họ chuẩn bị thuốc chưa?” Nhiếp Văn Uyên vuốt ve đùi Bành Điềm, “Không chuẩn bị thuốc thì hôm nay —— “
Bành Điềm cúi đầu cắn môi hắn nửa ngày, đợi hôn được rồi mới nói: “Chuẩn bị rồi, xong việc liền uống.”
Nhiếp Văn Uyên cười đưa tay mò vào trong quần áo y, nhẹ vuốt thịt mềm bên eo y: “Ừm!”
Bành Điềm cưỡi trên người hắn cọ xát, cúi đầu dán lên môi hắn: “Không phải mấy tên râu bạc trong triều giục ngươi sinh thêm mấy đứa nữa sao? Mấy năm qua chiến sự không căng thẳng, thân thể ta cũng được bồi bổ. Nếu không thì…”
“Không muốn!” Nhiếp Văn Uyên vừa hôn vừa nói, “Hai năm chịu khổ ngươi còn chê ít? Ngươi không đau lòng bản thân, nhưng ta đau lắm.”
Bành Điềm cười ha ha, y vốn cũng không quá muốn sinh tiếp, nhưng luôn muốn nghe cẩu hoàng đế nói lời ngọt ngào, chung quy lại phải làm ít chuyện tới dụ dỗ hắn.
Nhiếp Văn Uyên còn không hiểu suy tính trong bụng y sao chứ? Kề sát bên tai y dịu dàng nói vài câu, sau đó liền ôm lấy eo y, đẩy người ngã xuống giường nhỏ đặt bên cửa sổ.
Chuyện hoàng đế cùng tướng quân ban ngày tuyên ɖâʍ trong ngự thư phòng cuối cùng truyền đến tai triều thần, khỏi nói ngôn quan, ngay cả thừa tướng đại nhân cũng không dám viết tấu chương tố cáo hai người, mà còn luôn có người đến hỏi thăm: Hôm nay đại tướng quân uống thuốc hay chưa? A! Tại sao lại uống? Nếu có thể sinh cho bệ hạ thêm một hoàng tử thì thật tốt! Không có hoàng tử, công chúa cũng được a! Thôi thôi, lần này uống, lần sau có lẽ không uống đâu…
Cả đám chỉ mong lần sau hoàng đế và tướng quân đến tuyên ɖâʍ không kịp uống thuốc, đâu thèm tính toán hai người quấn quýt nơi nào?
Lộ viễn viễn hề, kỳ tu viễn hề*, không cần sinh mấy tên cún con cho cẩu hoàng đế nữa, Bành đại tướng quân rốt cục xuất đầu lộ diện, một đường nhanh như chớp mà chạy về phía cuộc sống tính phúc chờ đợi đã lâu.
Hoàn