Chương 42
Sau khi Thẩm Cảnh đến thành phố B, bà Trần nhanh chóng tìm chỗ ở gần trường học, mướn một tháng, chờ nhìn tình huống của Thẩm Cảnh ở trường học thành phố B, cho đến khi bà yên lòng sẽ rời đi.
Lúc đi ghi danh, Thẩm Cảnh không ngờ bản thân được hoan nghênh đến vậy, cái đầu nhỏ xí của hắn đi trong trường học, người khác nhìn thấy đều nghĩ rằng là người thân của học sinh đến báo danh, hắn không để bụng cách nhìn của người khác, cùng bà Trần đứng trong nhóm người xếp hàng.
Phía sau hắn, có một cậu nhóc vóc dáng ước chừng gần một mét bảy, thoạt nhìn chỉ mười hai mười ba tuổi, ăn mặc tương đối thời trang, dáng dấp mặt mũi không tệ, đứng bên cạnh một phụ nữ sang trọng đeo kính râm, che dù. Vóc dáng được bảo dưỡng không tệ, gương mặt trông hơi có tuổi, người phụ nữ đánh giá Thẩm Cảnh và bà Trần nửa ngày, sau đó mở miệng nói: “Đứa trẻ nhà dì đâu? Làm sao để các người đến xếp hàng hộ?”
Cậu con trai bên cạnh cũng quay đầu nhìn bọn họ.
Bà Trần tươi cười, cúi đầu nhìn Thẩm Cảnh nói: “Cháu nhà chúng tôi không phải đang đứng đây sao?”
Người phụ nữ sửng sốt nhìn Thẩm Cảnh: “Đứa nhỏ này thật sự lên lớp 7 à? Tôi còn tưởng là em trai của học sinh báo danh, cậu bé hình như hơi nhỏ.”
Bà Trần giải thích: “Thằng bé phát dục tương đối trễ, nhưng cũng có thể vì bây giờ bé mới chín tuổi.”
"Trời ạ, chín tuổi?" Người phụ nữ tháo kính râm xuống, giật mình nhìn Thẩm Cảnh.
Cậu con trai đứng bên cạnh dường như nhớ ra điều gì đó: “Con nhớ rồi. Con nhớ hình như bên thành phố A có mười mấy học sinh trúng tuyến, trong đó người đạt điểm cao nhất chính là thần đồng chín tuổi.”
Người phụ nữ kích động nói: “Đứa nhỏ nhà dì thật là giỏi, học sinh trường bọn cháu tốn rất nhiều sức mới có thể thi vào, đứa bé nhà dì chỉ mới chín tuổi… Trời ạ! Trời ạ!” Giọng người phụ nữ có chút lớn, tầm mắt của người bên cạnh đều chuyển đến đây.
Bà Trần có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu Thẩm Cảnh, nói: “Kỳ thật, không có gì. Cậu bé nhà cô cũng rất tài giỏi mà.”
“Đến đến đến, làm quen một chút, đều là duyên phận nhá!” Người phụ nữ đẩy cậu trai bên cạnh, nói: “Đây là con của cháu, gọi là Cao Nhất Suất, cũng là học sinh lớp 7, nói không chừng về sau học cùng lớp ạ.”
Vừa nghe người phụ nữ giới thiệu tên xong, thứ lỗi cho Thẩm Cảnh xém phun nước miếng.
Cao Nhất Suất, sao không gọi là Cao Phú Suất. Nhưng, trộm nhìn một cái, quả thật người cũng như tên, so với đám bạn cùng lứa, mặc dù tướng mạo không đến nỗi tệ, nhưng cũng coi như có đủ, biết cách ăn mặc đứng bên trong đám đông rất dễ nhận ra.
Bà Trần vội vã nói tiếp: “Đây là cháu của tôi, tên Thẩm Cảnh, có thể chăm sóc lẫn nhau thì tốt, thằng bé nhỏ như vầy, tôi sợ bé sống không quen, không thể yên lòng được.”
Người phụ nữ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, về sau, đứa nhỏ nhà cháu sẽ chăm sóc bé mà, đúng không?”
Cô ta khẽ đụng vào Cao Nhất Suất.
Cao Nhất Suất trợn mắt, bất đắc dĩ gật đầu.
Người phụ nữ vươn tay bấm bấm Cao Nhất Suất, tiếp tục nói chuyện gì đó với bà Trần.
Cao Nhất Suất đánh giá Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh nhìn vào mắt Cao Nhất Suất, dáng vẻ thong dong, không trốn không tránh, Cao Nhất Suất há miệng, nói một câu: “Cậu… vẫn còn chín tuổi sao… Cậu có thể ở chung với chúng tôi sao?”
Thẩm Cảnh không ngờ Cao Nhất Suất nghẹn nửa ngày mới nói ra câu này, sau đó trả lời: “Tôi và các người không khác biệt lắm.”
Trên thực tế, các người còn phải gọi trẫm một tiếng ‘anh’ đó, gọi chú thì quá già, trẫm khó tiếp nhận được cách xưng hô này.
Cao Nhất Suất gật đầu ‘à’ một tiếng, lại dò hỏi: “Vậy học hành như thế nào? Chắc hẳn là nhảy lớp?”
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: “Từng nhảy từ lớp hai lên lớp bốn, sau đó nhảy từ lớp năm lên lớp sáu. Bình thường cũng không có chú ý nhiều, đọc nhiều sách là được.”
Cao Nhất Suất nói: “Bình thường tôi cũng đọc nhiều sách mà, sao tôi không nhảy lớp giống cậu?”
Thẩm Cảnh ngẩn người, nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn trẫm nói rằng trẫm vốn là người thông minh, ở tiền triều cũng là hoàng tử nổi bật nhất ư? Những thứ xưa kia trẫm học khó hơn bây giờ nhiều.
Sau khi suy nghĩ, hắn nói: “Có thể do không tìm được phương pháp.”
Cao Nhất Suất chậm rãi gật đầu, không nói nữa.
Lúc báo danh đóng tiền, bởi vì cửa chắn tương đối cao, giáo viên thu lệ phí chỉ thấy bà Trần, anh ta hỏi: “Báo danh cho học sinh ạ? Chúng tôi cần kiểm tr.a thông tin với ảnh chụp.”
Bà Trần nói: "Ở nơi này.”
Giáo viên thu lệ phí nhíu mày, nói: “Bà à, bên cạnh bà có người đâu ạ.”
Lúc này, Thẩm Cảnh cố gắng nhảy lên, đầu nhỏ của hắn nhú lên: “Em ở đây.”
Thầy giáo sửng sốt, đứng lên, thấy đứa nhỏ, chợt nhớ ra điều gì đó: “Ơ ơ ơ, tôi nhớ rồi, em là học sinh đứng nhất của thành phố A à?”
Bà Trần gật đầu, nói: “Phải, chính bé.”
Thầy giáo vừa làm thủ tục vừa cười nói: “Bé nhà bà thật giỏi, đừng nói tôi khoe khoang, trường chúng tôi có danh tiếng nhất nước, thi vào rất khó, huống chi cậu bé nhỏ tuổi như vậy.”
Bà Trần cười rộ lên, nheo mắt nói: “Cám ơn thầy.”
Thầy giáo cầm hóa đơn ghi xong đưa cho bà Trần: “Không sao ạ, bà cầm phiếu này sang bên kia làm thủ tục cư trú. Sau đó, lại dẫn bé đi lớp 1 báo danh. (Ngữ: Chắc lớp của Cảnh là lớp 7/1)
Bà Trần vội vàng nói cám ơn, Thẩm Cảnh đứng bên cạnh cũng nhảy dựng lên nói cám ơn, chọc thầy giáo cười rộ lên: “Đứa nhỏ thật đáng yêu.”
Hai người liền đi làm thủ tục cư trú, Cao Nhất Suất cũng đi tới, mẹ cậu ta hưng phấn nói: “Thật tốt! Con của cháu cùng Thẩm Cảnh đều vào lớp 1, nếu phòng nghỉ cũng chung thì càng tốt.”
Bà Trần cười cười.
Nhưng, thật khóe, giáo viên phụ trách chỗ ở dựa theo trình tự báo danh mà sắp xếp phòng nghỉ. Cao Nhất Suất và Thẩm Cảnh được phân vào chung phòng.
Vui nhất là mẹ của Cao Nhất Suất, khi hai cậu nhóc ở chung một phòng, lòng cô ta chỉ nghĩ con mình ở chung với thần đồng, ở chung với thiên tài trong thời gian dài, thành tích học tập tự nhiên sẽ không kém.
Cái này luôn là lý luận của phụ huynh.
Bà Trần đưa Thẩm Cảnh đến phòng học, Thẩm Cảnh bảo bà đi về trước, dù sao ngày đầu tiên lên lớp, không biết mấy giáo viên sẽ nói đến khi nào, bà Trần đã một bó tuổi còn phải đứng chờ ở bên ngoài thì không có phương tiện, cuối cùng bà Trần không cố chấp nữa: “Vậy tan học cháu gọi điện cho bà, bà tới đón cháu.”
Thẩm Cảnh gật đầu.
Cao Nhất Suất đứng bên cạnh nghĩ thầm, đúng là con nít, lớn rồi còn có người đưa đón, nhưng cậu ta có chút hâm mộ Thẩm Cảnh chín tuổi đã có điện thoại di động. Đáng tiếc, cậu ta đã mười ba tuổi nhưng mẹ cậu vẫn không nhắc tới chuyện cho cậu xài di động.
Giọng nói cậu ta có chút phức tạp: “Cậu có điện thoại di động à?”
Thẩm Cảnh gật đầu: “Ừ, để dễ liên lạc với người nhà.”
Cao Nhất Suất ê ẩm gật đầu, ai bảo cậu ta ở gần đây, mặc kệ ở gần hay xa trường đều phải ở kí túc xá, biết sớm đã chọn trường thật xa.
Nhìn Thẩm Cảnh không quen cuộc sống, hơn nữa bản thân cậu ta cũng vừa vào lớp mới, không có bạn, cậu ta liền đi cùng Thẩm Cảnh.
Hai người một cao một thấp đi vào lớp, nguyên bản lớp đang nói chuyện rôm rả, vừa thấy bọn họ vào liền yên tĩnh nhìn sang. Đầu tiên là chủ ý đến người có vóc dáng cao Cao Nhất Suất, sao đó lại nhìn Thẩm Cảnh, vẻ mặt không hẹn mà cùng thay đổi.
Mọi người mới tới đều tùy ý rối loạn, có một số đã hòa mình vào chung quanh.
Thẩm Cảnh chọn vị trí ở phía sau, Cao Nhất Suất cũng theo sát, ngồi bên cạnh hắn.
Mọi người đều nhìn bọn họ, người không biết còn nghĩ Cao Nhất Suất dẫn em trai theo, nhưng sau khi Thẩm Cảnh tự nhiên ngồi xuống, vẻ mặt cả đám người đều biến đổi.
Cao Nhất Suất cảm thấy mình được chú ý nhiều hơn bình thường, da đầu có chút tê rần, quay sang nói với Thẩm Cảnh: “Bọn họ đều nhìn chúng ta kìa.”
Thẩm Cảnh giơ lên mắt, trả lời: “Nhìn thì nhìn.”
Cao Nhất Suất thấy phản ứng của Thẩm Cảnh, cảm thấy thằng nhóc chín tuổi này còn bình tĩnh hơn mình, mình nhất định phải bình tĩnh một tí.
Một hồi lâu, không có người nói tiếp, Cao Nhất Suất cảm thấy hơi xấu hổ, quay sang Thẩm cảnh dò hỏi: “Chúng ta có cần nói chuyện với bạn ngồi phía sau không?”
Thẩm Cảnh hỏi ngược lại: "Vì sao?"
Cao Nhấ Suất bị Thẩm Cảnh làm nghẹn họng, không biết trả lời thế nào.
May mắn, bạn nữ ngồi ở bàn sau vỗ vỗ vai Cao Nhất Suất, vẻ mặt thong dong: “Xin chào, tôi là Trần San.”
Cao Nhất Suất trả lời: “Tôi là Cao Nhất Suất.”
Nữ sinh nhìn Thẩm Cảnh bên cạnh Cao Nhất Suất, cười nói: “Ngồi bên cạnh là em gái cậu à? Bạn nhỏ này thật xinh xắn, tớ cũng có em gái, năm nay học lớp hai, nhìn em gái cậu chắc là lớp một nhỉ? Hay nhỏ hơn?”
Thẩm Cảnh: “…”