Chương 72

Ed: Jang bò


Đại học đối với bé mà nói, giống như là một  tia hi vọng, người trong nhà nói đại học so với trung học phổ thông đã là nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi, các thầy giáo nói cố gắng nhịn chịu đựng chờ thêm một chút lên đại học các ngươi sẽ được giải phóng, sau đó phải chờ ngươi chân chính lên đại học, ngươi mới hiểu được, bọn họ nói đều thúi lắm, vấn đề ngươi gặp phải sẽ không chỉ duy nhất là việc học tập, mà ngươi phải trở thành một người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh xã hội.


Mọi trải nghiệm cũng chỉ vừa mới bắt đầu.


Tống Hiểu Hoa dự thi vào một trường nghệ thuật ở thành phố C cũng được coi là trường chuyên nghiệp tốt nhất trong nước, mà Thẩm Cảnh cũng trúng tuyển vào đại học y khoa thành phố C, cho nên hai người Phương Văn cùng với Tống Đông liền giao Tống Hiểu Hoa cho Thẩm Cảnh chăm sóc, dù sao Thẩm Cảnh từ trung học cơ sở đã bắt đầu đi học xa nhà, đã quen thuộc mà Tống Hiểu Hoa lần đầu tiên đi ra khỏi nhà, khó tránh khỏi nhiều điều không hiểu.


Thẩm Cảnh gật đầu đồng ý, trước khi báo danh hai ngày, hai nguời quyết định lên đường, Phương Văn cùng với Tống Đông đi theo bên cạnh, một đường hộ tống.


Trường của Tống Hiểu Hoa tựu trường sớm hơn so với trường của Thẩm Cảnh, cho nên sau khi năm người đến thành phố C, Thẩm Cảnh trước tiên cất hành lý của mình trong khách sạn, mấy người lập tức dẫn Tống Hiểu Hoa đi tìm trường học báo danh.


available on google playdownload on app store


Đi tới thành phố xa lạ tâm tình của Tống Hiểu Hoa xem ra rất phấn khích, thành phố A nơi bọn họ ở chỉ là một tiểu thành thị hạng ba, đột nhiên tới thủ đô, tất cả mọi người đều có cảm giác hiếu kỳ, thành phố A có cảm giác giống như một tiểu Giang Nam, phần lớn các tòa nhà đều không phải là rất cao, thỉnh thoảng mọc lên vài tòa nhà cao tầng, khiến mọi người đều muốn nhìn lâu hơn một chút, chỉ như vậy đã tạo thành sự chênh lệch rất rõ ràng, trước mắt từng tòa nhà giống như là đang so xem ai cao hơn ai, cùng với những lối đi dọc ngang tung hoành trên cầu vượt, lối đi bộ cũng tràn đầy những chiếc xe đậu san sát.


Thật sự là khác biệt rất lớn.
Tống Hiểu Hoa nhìn xung quanh một chút, theo sát sau lưng Thẩm Cảnh sợ đi lạc, sau đó nhẹ giọng nói với cậu: "Nơi này và thành phố chỗ chúng ta thật không giống nhau."
Thẩm Cảnh hít một hơi, nhíu mày, trả lời: "Chất lượng không khí quả thật không tốt."


Tống Hiểu Hoa hì hì một tiếng bật cười, sau đó nói: "Vậy sao anh không mang khẩu trang?"
Thẩm Cảnh trả lời: "Anh chỉ muốn biết không khí ở nơi này ô nhiễm tới đâu mà thôi."
Tống Hiểu Hoa che miệng len lén cười.
Thẩm Cảnh quay đầu liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, nhíu mày, hỏi "Em mang hành lý có nặng không?"


Tống Hiểu Hoa lắc đầu một cái, trả lời: "Không nặng."
Thẩm Cảnh nhìn ba-lô sau lưng cô, vươn tay nói: "Đưa ba-lô đằng sau cho anh."
Tống Hiểu Hoa ngẩn người, muốn lắc đầu, lại thấy Thẩm Cảnh vươn tay, nói xog liền đi qua, lòng bàn tay to lớn dường như có thể che kín cả khuôn mặt của mình.


Tống Hiểu Hoa vỗ vỗ bả vai Thẩm Cảnh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy từ phía đối diện đi đến ba bốn cô gái dáng người mảnh mai rất cao, nhìn tuổi cũng không quá lớn, chỉ khoảng mười mấy tuổi, ăn mặc trang điểm đi giày cao gót, sau đó ánh mắt nhìn vào ba-lô mà Thẩm Cảnh đang mang trên người.


Trong đó có một cô gái quay đầu sang phía nữ sinh khác nói mấy câu, mấy người nữ sinh cùng nhìn lại, rồi cười cười, không biết đang nói gì.
Tống Hiểu Hoa đi phía sau Thẩm Cảnh, bước chân không tự chủ tăng nhanh, đi cùng với Thẩm Cảnh, nghiêng mặt sang bên nhìn cậu.


Mười sáu tuổi Thẩm Cảnh đã không còn là cậu bé năm đó còn lùn hơn so với mình, không chỉ cao hơn chính mình một cái đầu, bàn tay to lớn cùng với yết hầu nhô cao, giọng nói trầm thấp, mang theo nét trẻ trung cùng nam tính, tóc cắt gọn gàng không dài không ngắn, da thịt trắng nõn cùng với chiếc áo màu đen bó sát, con ngươi khẽ hếch lên bình thường gương mặt không chút thay đổi, nhìn cũng đặc biệt tuấn tú, trước đây đi chung một chỗ với Thẩm Cảnh, sẽ có người nói anh là em gái mình, nhưng bây giờ anh đã dần dần trưởng thành, là một chàng trai hay có thể nói anh đã có dáng vẻ của một người đàn ông.


Cánh tay anh lộ ra ngoài nhìn rất có lực lại rất đẹp, ngón tay thon dài xách theo hành lý, trời rất nóng, mồ hôi từ trên mặt anh chảy xuống, ẩn vào xương quai xanh, không thể diễn tả hết sự hấp dẫn.
Tống Hiểu Hoa mở trừng hai mắt, nuốt nước miếng một cái, mới giật mình mình đang nghĩ cái gì.


Đi ngang qua mấy nữ sinh vừa rồi, một âm thanh trong đó có chút lớn nói "Là em gái chứ?" Chỉ nghe được những lời này, cũng không rõ mấy nữ sinh đó đang nói gì.


Tống Hiểu Hoa mím môi, ở đằng trước Phương Văn cùng với Tống Đông quay đầu lại, chỉ về phía trước mặt, nói: "Hiểu Hoa, hình như trường của con ở ngay kia!"
Lúc này cô bé mới lấy lại tinh thần, nhìn sang.


Đây là trường học đã lâu đời nhìn qua có chút cũ, nhưng ở cửa chính đội ngũ nghênh đón học sinh mới lại rất đông đúc, một hàng mỹ nữ mặc áo tím đứng ở đó, trang phục ăn mặc thống nhất, còn có một hàng toàn các soái ca mắt sáng ngời, thế trận này thật sự là có chút kinh người, trước cửa treo tấm biển lớn hoan nghênh học sinh mới.


Phương Văn nói với chồng của mình: "Những người này đều là học sinh trong trường sao?"
Tống Đông gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, xem ra cũng rất thành thục, mấy nữ sinh này một người so với một người lại càng xinh đẹp."


Trong lòng Tống Hiểu Hoa có chút rụt rè, nhìn cánh tay có chút to thô của mình, trong lòng suy nghĩ sớm biết thế này đã không mặc quần cộc rồi.


Thẩm Cảnh nhìn lướt qua, nghĩ thầm những nữ sinh này...... Khẳng định có trang điểm, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trong lòng cậu có bóng ma đối với những cô gái kiểu này, cậu gật đầu một cái, cậu vẫn còn nhớ rõ năm đó lần đầu tiên khi cậu nhận biết được hoàn cảnh của mình, cậu quay đầu liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa bên cạnh, vẫn là cô bé nhìn thuận mắt nhất.


Cho dù mập, cũng mập rất đáng yêu.
Cậu cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình tuyệt đối là bởi vì Tống Hiểu Hoa mới trở nên vặn vẹo.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Hiểu Hoa có chút khẩn trương, cậu vỗ vỗ bả vai của cô bé, nói: "Thả lỏng một chút, vào thôi."
Tống Hiểu Hoa gật đầu.


Nhóm học sinh trước cổng đã sớm chú ý tới hai người Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh, một người trong đó là nữ sinh tình nguyện đi tới, cười hỏi thăm Thẩm Cảnh nói: "Cần giúp không?"
Tống Hiểu Hoa có chút khẩn trương, Thẩm Cảnh liền giúp cô trả lời: "Xin hỏi Khoa múa báo danh ở đâu?"


Trên mặt nữ sinh kia nụ cười càng rạng rỡ, nói: "Cậu cũng vào khoa múa sao? Ta cũng vậy, ta là học tỷ của cậu, ta tên là......"
Thẩm Cảnh cắt đứt lời của cô..., quay đầu chỉ vào Tống Hiểu Hoa bên cạnh nói: "Không phải tôi, là cô ấy."


Nữ sinh quay đầu, quan sát Tống Hiểu Hoa, phản ứng rất nhanh, nói với cô bé: "Đồng học, ta dẫn cô đi ghi danh."
Tống Hiểu Hoa nhìn nữ sinh xinh đẹp, gật đầu một cái.


Học tỷ này rất có trách nhiệm, cùng với Tống Hiểu Hoa nói rất nhiều, biết được bé là múa loại hình ba-lê, càng thêm hưng phấn, nói: "Ta là múa dân tộc, múa ba-lê trông thật đẹp mắt đó."


Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Đúng vậy, em thấy mọi điệu múa đều vô cùng đẹo mắt, điệu múa dân tộc có rất nhiều hình thức, học tỷ là am hiểu cái gì?"
Học tỷ liền bắt đầu nói.


Thẩm Cảnh nghe không hiểu lời của hai người, nhưng mà thấy Tống Hiểu Hoa có thể tự nhiên cùng người khác trao đổi như vậy cũng rất vui mừng, suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình lo lắng quá nhiều, tính tình của Tống Hiểu Hoa vốn rất hòa đồng, mình còn không bằng bé đấy.


Để cho nhanh, Tống Đông cùng với Phương Văn trước sẽ ở bên ngoài cùng với nhóm học sinh mới xếp hành lý đồ dùng hàng ngày cho Tống Hiểu Hoa, mà Tống Hiểu Hoa cùng với Thẩm Cảnh đi ghi danh và nộp học phí trước, đến lúc đó hóa đơn cùng hành lý đều đã xắp xếp xong không cần phải tốn nhiều thời gian.


Học tỷ vẫy vẫy tay chào Tống Hiểu Hoa, sau đó rời đi.
Tống Hiểu Hoa nhìn lưng của học tỷ, cười lên, nói: "Em cảm thấy học tỷ này thật thân thiết, cảm giác không còn khẩn trương như vừa rồi."
Thẩm Cảnh trả lời: "Vậy thì tốt."
Tống Hiểu Hoa cười lên.


Rất nhanh đã báo danh xong, tiếp theo là mang đồ dùng hàng ngày, đi nhận túc xá, ngoài cửa có nữ sinh ngồi ghi danh, Thẩm Cảnh cùng với Tống Đông ở bên cạnh giúp xách đồ, xắp xếp được phòng trong ký túc xá, Tống Hiểu Hoa liền cầm chìa khóa đi tới.


Bên trong phòng ký túc xá đã có nữ sinh đang chuyển đồ, bố mẹ của cô bé đều ở bên cạnh giúp dọn dẹp một tay, cô bé cũng đang trải giường chiếu, tóc ngắn dáng dấp thật đáng yêu, ăn mặc tương đối trung tính.


Tống Hiểu Hoa đi ra đằng sau, nhìn một chút giường chiếu của mình cũng là đồng nhất như vậy, nữ sinh bên cạnh thò đầu ra, hướng về phía nàng cười lên, nói: "Chào cậu."
Tống Hiểu Hoa vội vàng trả lời: "Chào cậu."


Thẩm Cảnh cũng đi vào, đặt hành lý của Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh, sau đó Phương Văn một tay giups cô bé sửa sang lại đồ.
Tống Hiểu Hoa cũng giúp một tay, nữ sinh bên cạnh nói: "Tớ tên là Trương Nhạc, là người ở đây, cậu tên là gì?"


Tống Hiểu Hoa trả lời: "Tống Hiểu Hoa, cậu có thể gọi tớ Hiểu Hoa, tớ tới từ thành phố C."
Hai cô bé cũng coi như là vừa nhìn đã quen.
Sau khi bọn họ dọn dẹp xong, cha mẹ hay bên dẫn con mình đi ăn cơm.


Dù là lưu luyến đến đâu, cuối cùng vẫn phải tách ra, thời điểm Phương Văn cùng với Tống Đông rời đi, Phương Văn hốc mắt đỏ lên, có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Hiểu Hoa rời nhà xa như vậy, đối với mình hay đối với cô bé đều là một loại khảo nghiệm, dặn dò rất nhiều, rốt cuộc vẫn phải rời đi.


Để lại hai người Thẩm Cảnh cùng với Tống Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, nói: "Đi thôi."
Tống Hiểu Hoa gật gật đầu.






Truyện liên quan