Chương 76

Edit: Phonggg


Tiền triều ngày đó, Phạt Vũ Vương từ nhỏ đã theo lão sư giỏi nhất triều đình học vẽ tranh thủy mặc và thư pháp. Lúc cậu mười ba tuổi, trước khi lão sư cáo lão hồi hương đã nói lại rằng Phạt Vũ Vương tài năng thi họa không hề thua ông. Bình thường vào những khi rảnh rỗi, Phạt Vũ Vương cũng vẽ vài bức họa hay viết vài cuộn tranh chữ, xem như việc tiêu khiển.


Hiện giờ xuyên tới thời hiện đại, dù cho cậu có cố gắng tìm kiếm khắp nơi như thế nào thì trong kiến thức lịch sử đều không tìm được dấu vết của mình. Thời gian còn học sơ trung, cậu thậm chí vì chuyện này mà đến tìm thầy dạy lịch sử, nhưng thầy giáo lại chắc chắn khẳng định rằng không có bất cứ một tài liệu nào chứng minh rằng trong lịch sử có vị vua tên là Phạt Vũ Vương. Sự tồn tại của mình bị phủ nhận hoàn toàn, đổi là ai đều sẽ khó chịu cả.


Cho đến về sau, chính cậu cũng cũng có điểm khó chịu. Liệu có phải sự tồn tại của mình là ở một khoảng không gian song song khác hay không?
Không hề nghĩ tới việc thời gian đã qua lâu như thế, lại có thể thấy bức tranh trước kia chính cậu đã tự tay vẽ.


Bức tranh này Thẩm Cảnh vẫn có chút ấn tượng, năm ấy trong lúc tản bộ đột nhiên nổi nhã hứng cậu liền thuận tay vẽ lại một góc khung cảnh trong cung điện, vẽ được một nửa rồi lại không còn cơ hội hoàn thành bởi giữa chừng có việc gấp phải hồi tẩm cung, bức tranh kia về sau cũng quên đi mất. Không rõ là bị cung nữ thái giám giấu đi hay như thế nào.


Một bức tranh không có lạc khoản, trải qua trăm ngàn năm lang bạt khắp nơi, cuối cùng lại rơi vào đáy mắt cậu.


available on google playdownload on app store


Thẩm Cảnh không tránh được có chút kích động, mà ông chủ xem ra có ý định mua bức tranh này, sau khi cậu thanh niên kia đi rồi, ông ta ngồi trên ghế cầm bức tranh tỉ mẩn quan sát hồi lâu, nhìn phần thừa trong khung giấy mà lắc lắc đầu, tám phần là cảm thấy đáng tiếc.


Sau khi tan làm, Thẩm Cảnh lại tìm đến ông chủ đó, muốn hỏi thăm về chuyện của bức tranh này.
Ông chủ rất vui vẻ nói: "Cậu cũng có nghiên cứ về thư họa sao?"
Thẩm Cảnh rũ mắt xuống, gật đầu nói: "Coi như biết một chút."


Ông chủ kia nghe vậy liền vô cùng hào phòng đem bức tranh mở ra cho Thẩm cảnh xem, nói: "Bức tranh này tuổi đời ít nhất phải hơn một ngàn năm lịch sử, chỉ bằng vài nét bút có thể đem sức sống vườn hoa thể hiện ra, màu sắc không quá nhiều, thanh nhã vừa đủ. Nếu không phải do đối phương đang cực kỳ thiếu tiền, bức tranh này làm sao có thể rơi vào tay tôi, đây là một tác phẩm cao cấp, chỉ tiếc là chưa hoàn thành, thích hợp cho việc lưu giữ cá nhân. Tôi tính đặt ở hành lang của triển lãm tranh."


Thẩm Cảnh nhìn màu giấy đã ngả vàng, lại thấy bức tranh của mình được bảo tồn cực kỳ tốt rồi được ông chủ kia thưởng thức như vậy, nói thật cậu cũng rất thích thú, chỉ là đôi tay cảm thấy có phần ngứa ngáy.


"Cậu hỏi ta chuyện về bức tranh này, có phải vì biết một chút việc gì đó liên quan tới nó không?" Ông chủ lúc này hứng thú nói.
Thẩm Cảnh gật đầu: "Bức tranh này vẫn chưa vẽ xong, có có tên là "Thượng cung đồ", người vẽ tranh là một vị hoàng đế."


Ánh mắt ông chủ kia sáng lên, nói: "Làm sao mà cậu biết, trước đây ta đã tìm không ít người giám định và thưởng thức tranh nhưng đều không thể tìm ra ai là người vẽ nó. Chỉ biết rằng nó đã có tuổi đời rất lâu."


Thẩm Cảnh mở trợn mắt nói dối: "Không lừa gạt ông, chủ nhân của bức tranh này là tổ tiên của tôi cho nên tôi mới có thể biết một chút."
Ông chủ kia kinh ngạc nhìn Thẩm cảnh, có phần không tin.
Thẩm Cảnh tiếp tục nói: "Người vẽ tranh là Phạt Vũ Vương, chỉ là trên sử sách không ghi tại danh tính."


Ông chủ ngập ngừng vài giây cuối cùng nói: "Kỳ thực, không phải tôi không tin cậu, chỉ là không có bằng chứng chứng minh."
Thẩm Cảnh gật đầu nói: "Tôi có học qua hội họa một chút, nếu ông không ngại, tôi có thể vẽ một bức tranh đầy đủ, để bù đắp phần còn thiếu hụt của tác phẩm kia."


Ông chủ kia nghe thế lập tức đứng lên: "Tốt, nếu cậu có thể vẽ được tôi sẽ mua lại bức tranh của cậu, đồng thời sẽ trưng bày trên hành lang trong buổi triển lãm tranh của tôi."
"Được" Thẩm Cảnh đáp lại.


Buổi chiều đến, ông ta liền dẫn theo Thẩm Cảnh đi tới gian triển lãm tranh của mình. Thẩm Cảnh lúc ấy mới biết, thì ra ông chính là một họa sĩ rất có tiếng vài năm gần đây, bức tranh ông vẽ có thể được mua với giá vài chục vạn hay thậm chí trăm vạn, không chỉ như vậy, dưới ông còn có nhiều họa sĩ theo các trường phái khác nhau, chỉ là nhìn tất cả các bức tranh ở đây, con số cộng lại thật khiến người ta không dám nghĩ tới.


Bình thường, người quản lý nơi này là cháu trai của ông ta, khả năng vẽ tranh cũng khá tốt, thấy ông mang theo bức tranh về thì ánh mắt sáng rực, nhưng khi nhìn thấy nó mới được hoàn thành một nửa thì không khỏi thở dài một tiếng.


"Đáng tiếc, nếu đây là một bức tranh hoàn chỉnh, tuyệt đối có thể bán ra với giá rất cao."
Thẩm Cảnh đứng bên cạnh, nếu nói cậu không vui là giả. Ngày đó chỉ tiện tay vẽ vài nét không ngờ đến giờ lại thành bảo bối vô giá.


Ông chủ kia nhìn cháu trai nói: "Đi chuẩn bị bút mực tốt lại đây."
Cháu trai ngẩn người, cứ nghĩ ông mình muốn vẽ tranh liền hỏi lại: "Sao ông đột nhiên lại có hứng thú vẽ tranh thế?" Từ hồi bắt đầu làm ăn, ông rất ít khi tự mình đặt bút vẽ.


Theo lời của ông mà nói thì sau khi thấy nhiều các tác phẩm xuất sắc thì khi nhìn tới bức tranh mình vẽ ra thật có chút không còn mặt mũi gặp người khác.
Ông chủ kia chỉ Thẩm Cảnh đứng bên cạnh, nói: "Là cậu ta vẽ."


Người cháu trai đánh giá Thẩm Cảnh vài lần, gật gật đầu rồi chạy đi chuẩn bị các dụng cụ cần thiết.
Qua một lúc, Thẩm Cảnh cầm lấy bút lông, nhìn ông chủ kia nói: "Tôi không có cách nào để vẽ một khung cảnh y hệt, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."


Trên phần trống của trang giấy cậu nhẹ nhàng đặt bút phác thảo vài nét, dù sao cũng từng là tác giả của bức tranh, kết cấu của nó dù thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng chỉ cần nhìn một cái thì liền biết nên vẽ tiếp như thế nào.


Nhưng đã rất lâu không động bút vẽ nên có điểm không quen, tuy nhiên cũng coi như không làm mất tiêu chuẩn.
Cậu vẽ rất nhanh, ông chủ kia đứng cạnh trợn tròn mắt, một cái nháy mắt không dám chỉ sợ nhìn sót một nét vẽ, bút pháp thành thạo của Thẩm Cảnh ngoài ra còn có phong cách vẽ của riêng cậu.


Một bức vẽ không quá lâu, cuối cùng đã hiện ra được hình ảnh ban đầu.
Đem một nửa bức tranh hoàn mỹ kia ghép lại, không hề có cảm giác sai lệch.
Khi vẽ đến những chi tiết nhỏ, bút trong tay cậu mỗi khi hạ xuống đều vô cùng cẩn thận, đường cong rõ ràng, trình tự ngay ngắn. Mỗi chi tiết đều vừa khớp.


Rốt cuộc bây giờ Thẩm Cảnh cũng có thể để lại một cái lạc khoản cho chính mình, nét chữ cuồng dã liền xuất hiện bên cạnh, đáng tiếc không có con dấu. Nơi góc bức tranh viết xuống "Phạt Vũ Vương An Đức năm thứ năm."


Cậu nghiêng đầu nhìn sang ông chủ bên cạnh, ông ta nhìn chằm chằm bức họa ước chừng phải mười mấy giây sau đó lớn tiếng nói: "Giỏi, tốt lắm. Vẽ rất đẹp."


Ánh mắt ông ta mang theo kích động, nét mặt tươi cười rạng rỡ như nở hoa nói: "Xem ra lời nói của cậu là sự thật, cách vẽ của cậu cùng nguyên bản giống nhau như đúc."


Dù sao vào từng thời đại khác nhau, phong cách tranh thủy mặc đều có có những đặc điểm nhất định, mỗi họa sĩ lại có bút pháp bất đồng, có thể vẽ ra được đến mức không tìm ra sự khác biệt vậy quả thực không hề đơn giản.


"An Đức năm thứ năm, Phạt Vũ Vương, đây là người vẽ tranh sao?" Ông ta hỏi.
Thẩm Cảnh gật đầu.


Ông ta lại cầm bức tranh yêu thích ngắm thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Thẩm Cảnh: "Cậu có muốn đặt bức họa này ở gian triển lãm của tôi để bán ra ngoài không, tôi cực kỳ thích, một mình một phong cách, lại không dung tục tầm thường, cậu có muốn làm việc tại gian triển lãm này không?"


Thẩm Cảnh ngẩn người, không nghĩ ông ta lại có lời đề nghị này, thật ra ý nghĩ lúc đầu của cậu là muốn lấy lại bức tranh này, coi như tìm lại chút cảm giác tồn tại của mình trong lịch sử chứ không hề có suy nghĩ gì khác.
"Tôi có thể sao?" Thẩm Cảnh hỏi lại.


"Đương nhiên, hiện tại tôi đang rất cần những người có tài năng như thế, cậu có thể ở nhà ăn tiếp tục đàn dương cẩm, chỉ cần mỗi tháng lại mang đến cho tôi vài bức tranh của cậu là được, tôi thấy thư pháp của cậu cũng rất đẹp, trời ạ... Trên người cậu rốt cuộc có bao nhiêu tài năng đây."


Thẩm Cảnh hỏi: "Tranh của tôi có thể bán đi sao?"
Ông ta trả lời: "Đương nhiên, tranh của cậu không phải giờ đã bán được cho tôi rồi sao?"


"Tôi có đủ khả năng để có thể đưa tác phẩm của cậu ra thị trường bên ngoài, tuy nhiên tôi cũng sẽ lấy một phần lợi tức trong đó, cái này cậu phải rõ ràng. Nhưng việc này với cậu mà nói chỉ có lợi mà không một phần hại, tôi có thể đem một bức tranh đáng giá mấy ngàn tệ đổi thành mấy vạn tệ hoặc là hơn mười vạn, thậm chí còn hơn nữa. Họa sĩ dưới tay tôi, ở trong nước vô cùng có danh tiếng, cậu nghĩ sao?"


Thẩm Cảnh nhìn ông ta, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười: "Chỉ cần ông không ghét bỏ, tôi cầu còn không được."
"Tốt, rất tốt...." Ông ta lại cúi đầu nhìn bức vẽ trên tay, hứng khởi nói: "Thật sự là nhặt được bảo vật rồi."






Truyện liên quan