Chương 80
Edit: Lạc Thần
Thẩm Cảnh gọi trước một vài món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa nhìn mấy lần, những món ăn bé thích đã được Thẩm Cảnh kêu rồi, sau đó liền đưa thực đơn cho Lưu Giai Lệ và Trương Nhạc, hai người bọn họ gọi tượng trưng một món, thực đơn chuyển đến Phương Lộ, Phương Lộ chọn mấy món đắt tiền nhất, sau đó còn nhíu mày nói: "Những món này hơi ít."
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nói: "Không ít, theo như đầu người mà nói, đã tính nhiều rồi, nếu như không đủ sau đó mới gọi thêm."
Lúc này Phương Lộ mới đưa thực đơn tới.
Đợi nhân viên phục vụ vừa đi, Phương Lộ nói: "Tớ nói nhân viên phục vụ của tiệm này có phải là có tật xấu hay không hả? Quán người ta đều là gọi nhiều mới vui, ý của cô ta là để cho chúng ta gọi ít một chút có phải hay không?"
Trương Nhạc liếc mắt nhìn Phương Lộ nói: "Người ta không phải ý này à? Người ta là không muốn lãng phí."
Phương Lộ nói: "Lãng phí cũng là chuyện của chúng ta, liên quan gì các cô ấy."
Thấy không nói được, cũng không có người để ý đến cô.
Đề tài chuyển đến trên người của Thẩm Cảnh, Lưu Giai Lệ nói: "À, Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh cùng nhau lớn lên, anh vẫn luôn lợi hại như vậy sao?"
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Đúng vậy nha, lúc tớ tốt nghiệp tiểu học, anh đã tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp rồi."
Trương Nhạc nói: "Quả nhiên thật khác biệt, thành tích thật tốt nha, chờ tốt nghiệp khoa chính quy thì cũng chưa tới hai mươi tuổi."
Thẩm Cảnh nói: "Thật ra thì chương trình tiểu học cũng không khó, bây giờ nếu như đứa trẻ không kém cũng có thể nhảy lớp, chỉ là trường học cũng không khích lệ thôi."
"Đừng khiêm nhường." Lưu Giai Lệ cười nói.
Phương Lộ chen miệng nói: "Nhảy lớp thật đúng là rất thường gặp, anh giống một người bạn của tôi, người ta trực tiếp từ năm nhất nhảy tới năm lớp sáu được không? Bây giờ đang học đại học ở nước ngoài, số tuổi so với chúng ta còn nhỏ hơn."
Lưu Giai Lệ liếc mắt nhìn Phương Lộ, nói: "Vậy thì như thế nào?"
Phương Lộ nói: "Không có gì, tớ chính là muốn nói, Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên."
Lưu Giai Lệ ồ một tiếng.
Thẩm Cảnh cũng không giận, nhìn Phương Lộ này, ngược lại là muốn nhìn một chút dây thần kinh trong não cô có thể ngắn tới trình độ nào.
Trương Nhạc tiếp tục nói: "Em còn nghe Hiểu Hoa nói lúc học trung học đệ nhất cấp ở nước ngoài có tham gia một cuộc tranh tài Piano rất nổi tiếng, giành được hạng nhì luôn! Thành người nổi tiếng ở địa phương của hai người."
Thẩm Cảnh trả lời: "Thật ra thì cũng không có khoa trương như vậy, huống chi đã qua lâu như vậy."
Phương Lộ ghen ghét tiếp tục nói: "Hiện nay có nhiều cuộc thi nhạc cụ như vậy, ta cũng có thể đàn đấy."
Lần này Tống Hiểu Hoa có chút không chịu nổi Phương Lộ rồi, cô nói: "Anh ấy được giải nhì cuộc thi piano xx, lúc ấy dự thi còn có Kaafila."
Phương Lộ quả thật sẽ đàn piano, bình thường huấn luyện trong sảnh có Piano, cô liền đi lên muốn đàn một đoạn, chờ người khác khen ngợi mình, Tống Hiểu Hoa đã sớm nghe quen Thẩm Cảnh đàn Piano, hôm nay nghe Phương Lộ nói chỉ cảm thấy quả nhiên là có khác biệt.
Lúc này Phương Lộ không nói gì, mặt đen, cầm ly nước bên cạnh lên không ngừng rót vào trong miệng của mình.
Đợi sau khi món ăn được dọn lên hết, mọi người nếm mùi vị, đều nói: "Thức ăn của nhà hàng này thực không tệ, thật sự là đến đúng chỗ rồi."
Trương Nhạc hướng về phía Tống Hiểu Hoa mở trừng hai mắt, nói: "Quả nhiên nghe Thẩm Cảnh không sai, đúng không, Tống Hiểu Hoa?"
Tống Hiểu Hoa gắp một món ăn đặt vào trong chén Trương Nhạc, đỏ mặt nói: "Ăn thật ngon cơm của bạn đi."
Lưu Giai Lệ ở bên cạnh len lén cười.
Phương Lộ nhìn con vịt trên bàn ở trước mặt, nhíu mày, nói: "Tớ không thích ăn thịt vịt, còn có...... Thịt heo, lên cân thì làm thế nào nha? Các cậu không sợ mập, tớ sợ nha."
Trong nháy mắt trên bàn cơm không khí bắt đầu lạnh lên.
Dương Quan ngồi ở bên cạnh Phương Lộ, nói: "Vậy đừng ăn, không phải còn có món khác sao?" Anh gắp hải sản xào đặt ở trong chén Phương Lộ.
Phương Lộ mím môi, bắt đầu ăn.
Đến cuối cùng cơm ăn xong rồi, Thẩm Cảnh phải trả tiền, lúc này Phương Lộ nói: "Không cần, bạn trai tớ nói muốn mời khách, coi như là lễ ra mắt."
Cô còn chưa nói hết, Dương Quan ở bên cạnh biến sắc, sau đó lôi kéo tay Phương Lộ.
Phương Lộ nhíu mày, nói: "Làm gì vậy? Trả tiền đi chứ."
Đáy mắt Thẩm Cảnh mang theo nồng đậm ý cười, nhìn trò hay này.
Dương Quan bức rức nhìn bên cạnh một chút, sau đó nhỏ giọng ở bên tai Phương Lộ nói: "Trên người anh chỉ còn lại mười mấy đồng."
Mấy món ăn Phương Lộ gọi thêm sau đó cộng lại đều có hơn hai trăm.
Khuôn mặt của Phương Lộ trong nháy mắt tối lại, cắn răng nghiến lợi nói với Dương Quan: "Vậy bây giờ anh lập tức đi rút tiền đi, lời tôi đã nói ra rồi, chẳng lẽ anh để cho tôi mất mặt hay sao."
Dương Quan nhíu mày, nhỏ giọng trả lời: "Mấu chốt là, anh không mang theo thẻ."
Phương Lộ ra ngoài bên trong túi nhiều nhất khoảng trên 100 đồng, nhà cô vốn được coi là khá giả, nhưng mà bình thường tiêu tiền như nước, hôm nay hơn một trăm đồng đã coi như là mình gần có tiền.
Thẩm Cảnh nhìn hai nguời bọn họ, đáy mắt mang nét cười, nói: "Thế nào?"
Dương Quan nhắm mắt nói: "Thật xin lỗi, lần sau lại mời đi, trên người tôi không có tiền."
Phương Lộ nhìn chằm chằm Dương Quan, nói: "Nhìn anh như vậy, không có tiền chạy đến làm gì?"
Dương Quan giận không chỗ phát tiết, nói: "Tôi không phải không có tiền, tôi mang tiền đều bị em xài hết."
Dù sao cũng ở chung một ký túc xá, Lưu Giai Lệ và Tống Hiểu Hoa cùng khuyên nhủ: "Cái này cũng không có gì ghê gớm, đừng tranh cãi nữa."
Phương Lộ bĩu môi, lớn tiếng tức giận nói: "Bây giờ anh đang trách tôi sao?"
Dương Quan phiền não nhìn Phương Lộ, thật cảm thấy cô là cố tình gây sự, nói: "Được rồi, Phương Lộ, tôi thật sự không nhịn được nữa, tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp, sớm một chút chia tay đi, tôi mà ở cùng một chỗ với cô nữa, sớm muộn gì cũng mắc bệnh thần kinh."
Sau đó anh trực tiếp rời đi.
Phương Lộ sững sờ, luống cuống, cô vội vã đuổi theo, vừa đuổi theo vừa la to: "Dương Quan, anh lại dám bỏ rơi tôi? Ban đầu là người nào khóc xin làm quen tôi."
Dĩ nhiên Dương Quan đã nổi giận, quay đầu nói: "Mắt của tôi bị mù được chưa."
Hốc mắt Phương Lộ đỏ lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Thẩm Cảnh, đáy mắt tràn đầy nước mắt, sau đó dậm chân lại đuổi theo.
Trương Nhạc liếc mắt nhìn Lưu Giai Lệ, nói: "Thấy không? Cô ấy tuyệt đối đang trách chúng ta."
Lưu Giai Lệ cười lạnh nói: "Tự mình tìm đường ch.ết, đáng đời bị bỏ rơi.
Trận chiến này Thẩm Cảnh hoàn toàn không chiến mà thắng, thậm chí không cần chiến, thực lực đối phương thật sự như gà con yếu ớt, anh cũng không cần phải ra tay, chỉ là Phương Lộ này thoạt nhìn hình như cũng không phải hàng tốt gì, anh nhíu mày, ngược lại có chút bận tâm Tống Hiểu Hoa bị khi dễ.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Giai Lệ và Trương Nhạc liền tìm một lý do rời đi trước, dù sao cũng không làm kỳ đà cản mũi.
Còn dư lại hai người Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh, đúng lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, Thẩm Cảnh liền mang theo Tống Hiểu Hoa đi vào, Tống Hiểu Hoa trực tiếp nhảy qua chọn phim tình cảm, chọn một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.
Sau khi hai người xem xong, Tống Hiểu Hoa ức chế không được tâm tình kích động của mình một mực nói vai nam chính quá đẹp trai xuất sắc rồi.
Thẩm Cảnh buồn bực nghĩ, nếu sớm biết như vậy, anh đã chọn một bộ phim có nam chính dáng dấp xấu xí......
Đưa về trường học, Tống Hiểu Hoa liếc mắt, vụng trộm nhìn Thẩm Cảnh, cử động của cô bị Thẩm Cảnh nhìn thấy, cô liền hít sâu một hơi, lấy dũng khí hỏi "Anh Thẩm, anh có thích nữ sinh nào không?"
Thẩm Cảnh ngẩn người, quay đầu nhìn Tống Hiểu Hoa, có lẽ là không ngờ cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, chần chờ một chút, anh gật đầu một cái.
Tống Hiểu Hoa mím môi, cũng không giật mình, ngước mắt, đặc biệt nghiêm túc nói: "Vậy không cần thích cô ấy, thích em đi."
Cô mở to hai mắt, không để cho Thẩm Cảnh mở miệng nói chuyện, tiếp tục nói: "Em sẽ trở nên tốt hơn người kia, sau đó khiến anh Thẩm sẽ không hối hận, hiện tại xin anh dời ánh mắt đến trên người em."
"Trước khi trưởng thành, em sẽ cố gắng trở nên xứng với anh, càng trở nên ưu tú hơn nữa."
"Cho nên, nhìn em cho thật kỹ, coi em như một cô gái thật tốt mà nhìn." Tống Hiểu Hoa đỏ mặt nghiêm túc nói xong đoạn này, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhón chân hôn một cái lên mặt Thẩm Cảnh.
Sau đó chạy nhanh trở về ký túc xá.
Thẩm Cảnh khẽ trợn to mắt, nhìn bóng lưng Tống Hiểu Hoa, kinh ngạc.
Đứa nhỏ này thông suốt rồi sao!