Chương 101

Ed: Jang Bò
June nói với Thẩm Cảnh lời nói trong lòng mình, sau đó vươn tay vỗ vỗ vai của anh, tuy gương mặt có chút trẻ con nhưng trên người lại mang theo  một loại khí chất rất đàn ông.


Thẩm Cảnh cũng không ghét tình địch trước mặt, ít nhất có người theo đuổi Tống Hiểu Hoa muốn cướp đoạt cô cùng anh, như vậy không phải là một chuyện đáng tự hào sao? Huống chi tên tình địch này cũng tương đối khá. 
Thẩm Cảnh nâng môi, nói: "Cậu sẽ không có cơ hội đó."


Tống Hiểu Hoa đi từ phòng giảng viên ra nhìn thấy June và Thẩm Cảnh đang đứng đối mặt không ai chịu nhường ai, vội vàng đi tới, Tống Hiểu Hoa cũng không phải không biết June có ý với mình, vừa bắt đầu cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng June lúc còn làm chủ tịch câu lạc bộ ở trường cực kỳ chiếu cố mình, nhưng kể từ khi cô biết mình tới nơi này du học danh ngạch có được là do June giúp mình một tay can thiệp, liền ý thức được việc này.


Thời điểm tham gia cuộc thi, bên cạnh anh rõ ràng có rất nhiều người có thể giúp anh, là dance anh lẽ ra anh nên tìm kiếm những người cùng bộ môn giúp đỡ, vậy mà cuối cùng anh lại nhờ Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa đã từng hỏi anh: "Nhiều người muốn tham gia cùng anh như vậy, sao anh lại cố tình chọn em?"


Gương mặt trẻ con, vừa luyện tập vừa nghiêm túc trả lời: "Đúng lúc là em mà thôi, không có nguyên nhân."
Tống Hiểu Hoa ngẩn người, suy nghĩ lời của anh, đáng tiếc đến cuối nghĩ mãi cũng không ra.


Biên đạo là một chuyện khiến cho người ta hứng thú, chỉ là tham gia giải tranh tài này, toàn bộ đều do anh một mình hoàn thành, hơn nữa mỗi vòng thi đấu sau đều xuất sắc hơn vòng trước, đã từng có một bậc thầy Dance về June, từ trong xương cốt chảy xuôi dòng máu Dance, trời sinh chính là ngôi sao trên sân khấu.


available on google playdownload on app store


Vũ đạo là thứ tình cảm mãnh liệt là đóa hoa tươi rực rỡ nhất trong sinh mệnh, để cho người ta có chút ứng phó không kịp, tầm mắt của mọi người sẽ không thể dời khỏi anh ấy, chỉ sợ bỏ qua một giây sẽ bỏ qua một màn biểu diễn hoàn mỹ.


Anh là một quái nhân, toàn tài, tuổi còn trẻ đã đứng vững trên sân khấu quốc tế.
Anh biến hai loại hình vũ đạo tưởng chừng không liên quan tới nhau kết hợp lại một chỗ, một là Popping, một là ballet, một đại biểu cho nhịp điệu sôi động, một là tượng trưng cho phong cách cổ điển.


Hai loại vũ đạo này căn bản không có ai nghĩ nó có thể cùng nhau kết hợp trình diễn hay sao?
Vậy mà June lại có thể biến điều không thể tưởng tượng nổi này trở nên giống như nó vốn đương nhiên là như thế, đây chính là thuộc sức quyến rũ riêng  đặc biệt chỉ thuộc về June.


Trên sân khấu biểu diễn, anh hoàn mỹ này đưa hai loại vũ đạo này kết hợp với nhau, mang đến cho bạn giám khảo sự rung động thưởng thức màn biểu diễn, trong nháy mắt loại bỏ những người cùng dự thi, trực tiếp tiến vào trận chung kết.


Nói thật, lấy thực lực của June giành giải nhất là hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng tranh tài chính là như thế, kết quả cuối cùng là bởi vì kết hợp với cô mà chỉ giành được hạng ba.


Trên internet không ít người vì bọn họ mà bất bình, cảm thấy bọn họ đáng ra phải giành được giải nhất, nhưng kết quả không thể nào thay đổi, và chính vì như vậy......
Hai nguời cùng nhau nổi danh.


Tống Hiểu Hoa cho tới nay đều vô cùng cảm tạ June, nếu không phải là June ban đầu lựa chọn cô, hôm nay cô có lẽ vẫn còn phải nỗ lực cố gắng, chứ không thể có danh tiếng như hiện tại. 
Anh chính là quý nhân trong đời cô, cô kính trọng anh, nhưng phần cảm tình này không phải tình yêu.


Anh có lẽ cũng đã nhìn thấu thái độ của cô nhưng là một người đàn ông có chính kiến, anh thích chính là thích, biết Tống Hiểu Hoa có Thẩm Cảnh, nhưng anh vẫn không thay đổi thái độ của mình, anh chưa từng biểu đạt tình cảm của mình với Tống Hiểu Hoa, giống như là bạn tốt bình thường luôn ở bên cô, tất cả mọi người nói June có tình cảm với cô, khuyên cô nên chấp nhận anh.


Mỗi lần đều là anh đứng ra nói, sợ cô lúng túng: "Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè."
Chỉ là bạn bè, nếu vậy cần gì phải làm nhiều như vậy?


Tống Hiểu Hoa đã từng uyển chuyển nói với June, mình không thể nào cùng với anh, để cho anh dời đi thích người khác, mỗi lần như vậy June sẽ nghiêm mặt, sắc mặt khó coi nói với cô: "Anh làm sao có thể thích em?"
Là anh giữ tôn nghiêm cho mình, anh không muốn bị cự tuyệt.


Sau khi Tống Hiểu Hoa đi tới chỗ Thẩm Cảnh ánh mắt của anh nhìn cô có chút thay đổi, hoặc là nói trong lòng có chút mất mát, anh nói với Tống Hiểu Hoa: "Em thật sự sẽ trở về Trung Quốc......" Câu nói kế tiếp anh không có hỏi, có lẽ cảm thấy mình quá nhiều chuyện, anh rơi vào trầm mặc nhìn Tống Hiểu Hoa.


Tống Hiểu Hoa gật đầu, trả lời: "Em và Thẩm Cảnh đã ở cùng một chỗ." Những lời này cô nói cực kỳ nghiêm túc, nét mặt của cô chính là muốn nói  cho June——
Anh hãy buông tay đi.


"Thật sao?" Sau đó sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi, anh tiếp tục hỏi: "Như vậy em muốn làm thế nào? Trở về sao? Vì một người đàn ông trở về, buông bỏ nơi nay bỏ những vinh quang thuộc về mình?"
Tống Hiểu Hoa lắc đầu, nói: "Không phải buông bỏ, mà là chân chính bắt đầu cuộc sống thuộc về mình."


Anh không đồng ý, nói: "Ban đầu vì anh ta, em đã có bao nhiêu áp lực, em còn nhớ không?"
Tống Hiểu Hoa nhún vai, nói: "Điều đó không thể trách Thẩm Cảnh, là do em tự mình, em muốn thành công, mà lý do thúc đẩy em thành công chính là Thẩm Cảnh."


"Em chỉ vì tình yêu vĩ đại này mà buông bỏ tất cả, không đáng giá chút nào."


Tống Hiểu Hoa cười, nói: "June, đừng như vậy, anh làm em cảm thấy giống như một đứa trẻ đang tức giận, trở về nước cũng không đại biểu cho việc buông tha tất cả, em vẫn như cũ vẫn sẽ tiếp tục biểu diễn, chỉ là trọng tâm đặt ở trong nước......"


"Nhưng em phải biết thị trường trong nước không thể so với nước ngoài."
Im lặng, cũng đã lâu rồi cô không gặp June, đột nhiên hôm nay nhìn thấy anh, Tống Hiểu Hoa có chút sợ hãi anh sẽ gây ra chuyện không hay với Thẩm Cảnh, cô không tự chủ đứng ra chắn trước mặt Thẩm Cảnh, nói: "June, có chuyện gì bình tĩnh nói."


Anh ngẩn người, đáy mắt xẹt qua một tia khổ sở, chỉ là rất nhanh tự giễu cười cười, nói: "Anh chỉ nói một vài câu với anh ta."
Tống Hiểu Hoa quay đầu xác nhận với Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh nhìn cô gật đầu, anh trả lời: "Chúng ta chỉ nói chuyện một chút."


Tống Hiểu Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu như vậy thì tốt."


Cảm thấy có chút không đành lòng, anh vươn tay vỗ vỗ Tống Hiểu Hoa, nói: "Xem ra em đã làm xong thủ tục rời đi, anh không có gì có thể cho em......" Anh cúi đầu, tháo chiếc vòng đeo ở cổ tay xuống, đặt vào tay của Tống Hiểu Hoa, nói: "Đây là vòng may mắn của anh, tặng cho em."


Tống Hiểu Hoa nhớ mỗi lần lên sân khấu anh đều đeo chiếc vòng tay này, lúc không đeo anh sẽ nhớ người khác giữ hộ, anh nói này đây là ngôi sao may mắn của anh.
Cô muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt của June có chút bi thương nhưng rất cứng rắn, anh nói: "Ít nhất hãy cho anh tồn tại một chút gì đó bên em."


Tống Hiểu Hoa chần chờ mấy giây, cuối cùng nhận lấy, nhỏ giọng nói ra: "Mấy năm này cám ơn anh."
June khoát khoát tay, nói: "Không cần cám ơn, em biết anh không cần những lời này."
Tống Hiểu Hoa mím môi, nhíu mày.


Nghiêng mắt nhìn cô, anh thở dài một cái, duỗi ngón tay búng nhẹ lên trán cô, nói: "Được rồi, tại sao ly biệt luôn là bi thương, hãy vui vẻ lên, thời gian không còn sớm, anh còn phải đi diễn, đi trước đây......"
Anh dừng một chút, nói: "Sau này vẫn là không cần gặp lại rồi."


Anh cất bước đi về phía trước, không quay đầu lại, cô gái đi theo sau lưng anh liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, cúi đầu nói: "Vậy, đàn chị hẹn sau này gặp lại." sau đó đuổi theo June.


Cô gái kia lớn tiếng nói: "June, tại sao đến cuối cùng anh vẫn không tỏ tình với Tống Hiểu Hoa! Làm ơn, ngày mai cô ấy sẽ đi, sau này có thể anh sẽ không lại cô ấy nữa."
Chỉnh lại mũ trên đầu, anh nhỏ giọng trả lời: "Cô ấy không thích anh, không phải sao?"


Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng của Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh rời đi, bĩu môi, không biết phải nói những gì.


Tình cảm này ngay từ đầu vốn đã có câu trả lời, anh biết người trong lòng mình đã có người khác, vẫn yên lặng nỗ lực mong có ngày được đáp trả, đáng tiếc vẫn là không thể.
Đối với Tống Hiểu Hoa mà nói, trong mắt cô chỉ có người kia.
Thôi...... Quên đi......
......


Ở bên này, hai người trở về nước, mặc dù đã ở gần nhau nhưng hai người mỗi người một công việc, Tống Hiểu Hoa đến làm trong đoàn nghệ thuật, mà Thẩm Cảnh ngoài phát triển chuyện tình cảm thì vẫn tiếp tục kinh doanh bệnh viện Nha khoa của mình.


Cả hai đều không lười biếng, thẳng hướng mục tiêu của mình đi tới.






Truyện liên quan