Chương 11
Giờ phút này, lòng y như đóng băng, máu cũng như ngưng lại, gió cuối thu lạnh đến thấu xương.
Triệu Tĩnh, vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt?
Mối thù sát thê, bảo ta làm sao không hận đây?
Trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện đầy lửa giận, đôi mắt đẹp đỏ lòm. ngay cả khí tức nhu mỵ cũng bị sát khí lạnh như băng che dấu, làm người khác không dám tới gần y.
Y tức giận đập bể tất cả những thứ trong phòng, thẳng đến khi không còn vật nào nữa, chúng thị tỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cửu vương gia phi ra ngoài cửa sổ, như mũi tên dời dây cung, nháy mắt đã tới cúc viên.
Cuối thu bầu trời trong xanh, không một gợn mây, mặt trời tỏa ánh nắng chói mắt, chiếu vào biển hoa, đẹp đến mê người.
Nhìn thấy, mối hận trong lòng y càng sâu hơn!
Song chương vận đủ mười thành công lực, hướng thẳng vào biển cúc trắng đang lay động trong gió. Một tiếng nổ lớn vang lên, biển cúc trắng đã hóa thành mảnh nhỏ, lẫn vào bùn đất.
Thế công không ngừng, y liên tục xuất chưởng, cánh hoa màu trắng, bùn đất màu đen hòa quyện vào nhau, tung bay khắp trời. Cuối cùng rơi vào trong đất, nghiền thành hoa bùn.
Tóc tai rối bời, quần áo nhuốm màu đất, cánh hoa cùng bùn đất dính đầy trên mặt, trên người y. Còn y chỉ lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích.
Không khí như ngưng đọng.
Chúng thị tỳ vô cùng lo sợ. Bỗng Triệu Hồng Lân động đậy, chậm rãi nhìn quét qua bãi hỗn độn trước mặt. Xoay người lại, y khẽ mỉm cười, nụ cười tà ác đầy tàn khốc, khiến người ta cảm thấy rùng mình!
Triệu Hồng Lân đi vào phòng, lướt qua đám thị tỳ, mặt không chút thay đổi mà phân phó: “Mua cho vương phi một cỗ quan tài tốt nhất, và chuẩn bị linh đường.”
“Vâng!”
Một lần nữa mọi người lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, cửu vương giả… sao có thể tỉnh táo như vậy chứ?
Mặc kệ thế nào, sau hai canh giờ, linh đường đã bố trí xong.
Vương phi được đặt trong áo quan, chỉ là chưa đậy nắp. Bởi vì người nhà của nàng ở tít tại Mai Ngọc sơn trang ở Giang Tô. Người báo tang đã chạy liên tục cả ngày lẫn đêm nhưng phải tới sáng mai mới có thể tới nơi. Vì vậy nếu chờ người nhà nàng tới đây, có lẽ phải tới ngày kia.
Hoàng hôn, linh đường treo đầy mảnh vải trắng xóa, đại sảnh sáng choang như ban ngày.
Một bóng đen cô đơn đứng bên cạnh quan tài, như bức tượng bằng đá, thật lâu vẫn không động đậy.
Thẳng đến khi thị tỳ mời y tới dùng bữa, y mới giật giật, lưu luyến nhìn người trong áo quan…
Đôi môi luôn mỉm cười kia, đã gắt gao ngậm lại, giống như thân thể lạnh như băng của nàng.
Sau này, y cũng không được nhìn thấy nụ cười thuần khiết sang lạn kia nữa rồi?
Mà kẻ sát hại phu nhân của y – chính là Triệu Tĩnh!
Triệu Tĩnh! Ta Triệu Hồng Lân xin thề, thù này tất báo!
Lúc này, hoàng đế Triệu Tĩnh đang từ trong cung đi ra.
Tối hôm qua cửu vương gia bắt được thích khách, giải cửu hoàng thượng. Tuy là sau đó không đề phòng để thích khách cắn lưỡi tự sát, nhưng cũng có công lớn.
Hoàng thượng tâm tình vui vẻ hẳn lên, u buồn trên mặt cũng biến mất gần hết. Dù sao thì hắn cũng chỉ mới 19 tuổi.
Thừa dịp thời tiết cuối thu thoáng đãng, hắn bỗng muốn đi dạo đêm ở kinh thành. Nghĩ tới cũng đã mười năm hắn không ra khỏi thành rồi. Vì vậy, sau khi ăn xong bữa tối, Triệu Tĩnh mang theo Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận, vi phục ra cung.
Ra khỏi Tuyên Đức môn là tới ngự phố, cũng là trung tâm thương nghiệp của Đông Kinh, đặc biệt là khu vực náo nhiệt nhất – Tướng Quốc Tự. Bên cạnh ngự phố là con kênh được xây bằng đá, dưới đó được trồng đầy hoa sen, kế bên là vườn trái cây như đào, mận, hạnh đẳng. Vào xuân, hoa thơm cỏ lạ thi nhau đua sắc, tươi đẹp rực rỡ, khiến nơi đây tập trung rất nhiều du khách khắp nơi tới ngắm cảnh.
Lúc này đã là cuối thu, hai bên bờ trọc trụi, hoa sen héo úa, run lên trong gió thu lạnh lẽo.
Ngay cả chợ đêm vốn náo nhiệt, tựa hồ cũng vì nguyên nhân này mà vắng vẻ đến tĩnh mịch.
Tuy là các cửa hàng có treo đèn rực rỡ, nhưng cũng bị gió đưa đẩy, lập lòe lúc sáng lúc tối.
Nhìn khung cảnh hiu quạnh trước mắt, nhớ lại cảnh chợ đêm phồn hoa mười năm trước, Triệu Tĩnh thất vọng, âm thầm lắc đầu. Mười năm trôi qua, cảnh vật đã không còn như xưa, huống chi là lòng người.
Lúc đó cũng là cuối thu, nhưng khí trời lại khác hẳn. Hai năm trước, vào ban đêm gió lạnh mưa to, hắn đã chiếm được thứ hắn muốn, cũng mất đi thứ quan trọng đó. Có được thân thể y, nhưng lại làm mất đi trái tim y!
Chẳng lẽ, hắn đã thua sao?
Khó có được tâm tình vui vẻ, nay đã lại bị đau buồn bịt kín.
Triệu Tĩnh lững thững đi, bất giác đã tới con phố quen thuộc.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng vẫn đi về phía trước. Đã từng đi qua bao lần, chân hắn như nhớ kỹ mà đi theo quán tính.
Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận theo sát đằng sau, trong lòng khó tránh khỏi mà nói thầm: Sao hoàng thượng lại tới Thất Cẩm phường? Chẳng lẽ ngài muốn tới Cần Vương Phủ?
Xa xa, Cần vương phủ rộng lớn ánh vào trong mắt, chỉ là sao cổng vương phủ lại treo ***g đèn trắng?
Một dự cảm xấu tự đáy lòng tràn lan, Triệu Tĩnh cấp bách tới gần, thấy rõ đại môn vương phủ được treo vải trắng, thị vệ trông cửa cũng mặc áo tang…
Trong lòng run lên, chẳng lẽ là cửu hoàng thúc…
Triệu Tĩnh cuống quít ngăn một người đi đường, hỏi: “Huynh đài, xin hỏi Cần vương phủ xảy ra chuyện gì vậy?”
Người kia nhìn hắn một cái, phất tay thở dài: “Nghe nói là vương phi đã qua đời…”
Triệu Tĩnh sửng sốt, vương phi – là chỉ Ngọc Diệp sao?