Chương 20
Hoàng hậu nói một mạch, gò má ửng hồng, ánh lên đôi mắt tỏa sáng, xinh đẹp động lòng người, trông hoạt bát hơn rất nhiều.
Thấy nàng như vậy, Triệu Tĩnh trong lòng rung động, mang theo áy náy, hắn nói với Hồng Linh: “Hồng Linh, nếu nàng thích, hãy ra cung du ngoạn vui vẻ đi, khi nào chán thì quay về cũng được.”
Hồng Linh nghe vậy không khỏi sửng sốt, một lát sau mới nói: “Hoàng thượng, ngài nói thế ý là gì?” Chẳng lẽ muốn đuổi nàng đi sao?
Triệu Tĩnh nhìn nàng, nhưng thấy con ngươi của nàng đã ngân ngấn lệ, không khỏi thở dài nói: “Hồng Linh, nàng vốn là giang hồ chi nữ, quen được tự do, không bị gò bó. Nhưng giờ suốt ngày bị nhốt trong hoàng cung như một cái ***g giam, lễ nghi cử chỉ luôn phải hiền thục đoan trang, thật sự đã làm khó cho nàng! Hôm nay nghe nàng nói về chuyện giang hồ, Trẫm mới nhớ hoàng hậu cũng là một giang hồ hiệp nữ, vậy mà lại bị Trẫm vây trong hoàng cung, không được tự do. Coi như Trẫm cho nàng được nghỉ phép, chỉ cần nàng thích, cứ việc đi du ngoạn khắp nơi, lúc nào chán thì lại quay về.”
Hồng Linh nhìn hắn, mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời, bất giác nước mắt đã chảy đẫm hai má. Ba năm rồi, hôm nay mới biết, thì ra hoàng thượng vẫn rất quan tâm đến nàng.
Triệu Tĩnh đau lòng, vươn tay lau nước mắt cho nàng, nói tiếp: “Sau khi trở về, hãy kể cho Trẫm nghe nhưng điều tai nghe mắt thấy, Trẫm rất muốn nghe nàng kể chuyện giang hồ đó!”
Hồng Linh mỉm cười, trong lòng cao hứng, nhưng rồi lại có tâm sự.
“Nếu thần thiếp đi, vậy ba hoàng nhi làm sao đây? Hậu cung lại…”
“Hoàng hậu yên tâm, cứ giao ba hoàng nhi cho ma ma và cung nữ. Còn về hậu cung, nàng lo lắng gì chứ? Hậu cung của Trẫm chỉ có mỗi mình hoàng hậu, không có tần phi, nàng cứ yên tâm mà đi chơi thỏa thích đi.”
Kết quả, hoàng hậu dẫn theo hai ngự tiền thị vệ vi phục ra cung, hoàng thượng cũng đưa tiễn nàng ra tận ngoài thành.
Lúc này, sắc trời đã tối, Triệu Tĩnh không tiện đến Ly cung thăm thái tử, nên đành hồi cùng nghỉ ngơi.
Ngự tiền thái giám đi mời Triệu Hồng Lân đã trở về, nói là Cần vương gia không có ở phủ, nội trong ngày hôm nay không quay về.
Triệu Tĩnh liền phân phó ba ngày nữa quay lại, mời Cần vương gia lần nữa.
Lại nói, Triệu Tĩnh làm hoàng đế, vì vậy huynh đệ của hoàng đế được gọi là vương gia. Mà tứ vương gia Triệu Kỳ, Triệu Tĩnh càng lúc càng coi trọng hắn. Lúc đầu cho hắn mười vạn đại quân đánh đuổi Khiết Đan, hiện nay vẫn chưa thu hồi binh quyền. Thậm chí còn phong hắn làm Trấn Viễn đại tướng quân, giao cả vùng biên cương trọng yếu phía tây cho hắn. Còn nhị vương gia, đến nay vẫn ở trong thiên lao. Thất vương gia còn nhỏ, đã giao cho Hồng Linh chăm sóc, hiện nay rất thích nhị vị hoàng tử và công chúa, ngày nào cũng chơi đùa với bọn nhỏ. Bây giờ không có hoàng hậu trông nom, lại càng mang theo đại hoàng tử mới ba tuổi, còn đang tập tễnh bước đi, chơi đùa cả ngày!
Chuyện hoàng hậu ra cung đương nhiên không ai biết, trừ quốc trượng cùng quốc cữu. Hai người họ còn phái người của Hồng Diệp sơn trang âm thầm bảo vệ. Nhưng không ngờ, Hồng Phong sốt ruột lo lắng cho muội muội, liền đuổi theo sau.
Ba ngày sau, ngự tiền thái giám ghi nhớ thánh dụ, lại đến Cần vương phủ. Nhưng vương gia vẫn chưa quay về, nên đành phải trở về phục mệnh. Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hoàng thượng, dù là thời tiết tháng ba, cũng cảm thấy gió lạnh thổi vù vù.
Gió đêm nhẹ nhàng, mang theo mùi hoa tươi mát, sau cơn mưa, không khí trong lành mát lạnh khiến mọi người thoải mái.
Triệu Tĩnh gọi người mở một cánh cửa sổ, đặt tấu chương đang phê duyệt trên bàn, thong thả bước về phía đó.
Phú quý vinh hoa, cùng địa vị cao cao tại thượng thì sao chứ? Đơn giản cũng chỉ như còn chim trong ***g. Vốn muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế để trói buộc người kia, nhưng nay lại tự vây mình trong đó, rốt cuộc là báo ứng của hắn sao?
Bầu trời đêm điểm chút hàn tinh, ánh trăng bán nguyệt sáng chói. Mặc dù ở chốn hoàng cung phồn hoa, nhưng lại làm người ta cảm thấy thê lương cùng cô tịch.
Than nhỏ một tiếng, đóng cửa sổ, Triệu Tĩnh xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy một hắc y nhân, không khỏi sợ hãi một chút. Chú ý nhìn lại, dung nhan kinh thế tuyệt diễm, thân hình mềm mại thon thả, thái độ nhu mỵ lạnh lùng, trừ ra Cần vương thì còn ai đây!
Bất giác, Triệu Tĩnh ngây ngốc, y vào từ khi nào?
May mà Tiểu Hòa ở bên lên tiếng gọi Triệu Tĩnh hồi hồn: “Hoàng thượng, Cần vương đã đến lâu rồi.” Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, đối với loại nhân vật nguy hiểm này, ngài không nên ở lâu với y nha. Tiểu Hòa âm thầm cầu khẩn.
Lúc này Triệu Tĩnh đã tỉnh táo lại, ngồi vào sau ngự án, gọi Cần vương ngồi xuống cái ghế đằng kia.
Triệu Hồng Lân vừa thấy Triệu Tĩnh, trong mắt chỉ còn thù hận, làm sao ngồi xuống được? Y đứng thẳng tại chỗ, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng tìm thần có chuyện quan trọng sao?”
Câu nói lạnh nhạt đánh nát vui mừng trong lòng Triệu Tĩnh, ánh mắt nhìn y, lạnh nhạt nói: “Cửu hoàng thúc ốm đã hơn tháng, hôm nay không biết đã khỏi bệnh chưa?”
“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, vi thần không sao.” Triệu Hồng Lân thẳng lưng, ngửa đầu nhìn Triệu Tĩnh. Nhưng thấy hắn thân mặc long bào, đầu đội long quan, trông vô cùng anh võ tuấn lãng, quanh thân lại được bao bọc bởi luồng khí phách nghiêm nghị không thể xâm phạm, khiến người ta hận không thể phá hủy vỏ ngoài của hắn! Hận ý bỗng nhiên dâng trào, trái tim như bị điện giật, y vung ống tay áo, cánh cửa Ngự Thư phòng đột nhiên đóng lại. Triệu Hồng Lân tới gần Triệu Tĩnh, mang theo tà khí cùng oán hận.
Thấy thần sắc y khác thường, tràn ngập tà ác, Triệu Tĩnh ngạc nhiên, bộ dáng y lúc này không khác gì lúc bắt hắn vào địa lao.
“Đứng lại! Cửu hoàng thúc, đây là Ngự Thư phòng…” Triệu Tĩnh thấp giọng quát. Bên trong Ngự Thư phòng còn có thái giám Tiểu Hòa, bên ngoài có hơn mười tên ngự tiền thị vệ, chẳng lẽ y không coi ai vào đâu mà muốn làm càn với đương kim thánh thượng sao?