Chương 6-1
Lương Duy Nặc hướng về phía cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhả mạnh làn khói.
Đã rất lâu rồi anh không hút thuốc lá, trong trí nhớ hình như là trước khi biết Tưởng Vĩ Nhân, anh đã cai thuốc.
Cái thói quen xấu này, gần đây đã quay về hỏi thăm anh.
Đống thuốc phía trên bàn làm việc, là thành quả chiến đấu của anh từ sau khi đến văn phòng vào buổi sáng đến tận bây giờ, chắc là nhiều hơn một gói?
Anh xoay người dập tắt khói, cảm giác đống đầu mẩu thuốc trong cái gạn tàn giống như đang hung hăng cười nhạo cuộc đời của anh.
Thở dài, anh lại quay mặt lại nhìn cánh cửa sổ kia.
Phòng làm việc thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến anh ngay cả máy tính cũng không muốn mở.
Sau này…..Không lâu nữa, cuộc sống của anh sẽ yên tĩnh như bây giờ, anh phải tập thích ứng trước….
“Anh!”
Có người không gõ cửa đã xông vào phòng làm việc của anh, là em gái anh.
Anh lười biếng không muốn quay đầu, trái lại người vừa vào cửa kia đã bắt đầu ầm ĩ.
“Gì vậy? Vừa mới có cháy sao? Sao không khí ngột ngạt vậy? Sớm muộn gì anh cũng bị sặc ch.ết!”
Tiếng bước chân tiến tới gần, hình như đã đến trước bàn làm việc của anh rồi.
“Trời đất! Anh hút thuốc nhiều như vậy ư? Trách gì trong phòng trắng xóa!”
“Có chuyện gì sao?” anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không hề có ý định xoay người.
“Anh, không phải đã lâu anh không hút thuốc sao? Tâm tình không tốt hả?”
“Em đến tìm anh có chuyện gì?” Anh không nhìn ngoài cửa sổ nữa, quay lại ngồi lên ghế làm việc, mở máy vi tính ra.
“Cũng không có chuyện siêu lớn gì cả. Anh, mẹ nói anh và chị dâu hơn một tháng không về nhà, hai người…..Có phải muốn ly hôn không?”
“Đúng vậy”
“Đúng? Vậy thì mẹ vui muốn ch.ết—” Lương Viên Tiệm cho rằng anh trai thân yêu của cô đang nói đùa, cũng nửa đùa nói tiếp, nhưng vừa nhìn lên mặt anh trai một chút xíu tươi cười cũng không có, cô đành ngừng lời nói đùa chưa nói hết, cực kì cẩn thận hỏi lại: “Anh, anh vừa mới nói giỡn phải không?’
“Rất tiếc, không phải. Sau khi em về nhà có thể nói cho mẹ, tối hôm nay bà có thể khui sâm banh ăn mừng rồi.”
“Shit! Tạp chí, báo viết đều là thật?” Lương Viên Tiệm đầu tiên là mắng, sau đó sắc mặt chuyển sang không chấp nhận được.
“Ừ.” Giọng nói Lương Duy Nặc mơ hồ.
“Ừ cái gì hả? Anh làm sao có thể đối xử với chị dâu như vậy?!”
“Không phải mấy người đều không thích cô ấy sao?” Lương Duy Nặc bắt đầu vùi đầu vào công văn, không hề liếc nhìn em gái lấy một cái.
“Đâu phải em không thích chị ấy! Em….chỉ là em thích đấu võ mồm với chị ấy mà thôi! Anh ngẫm lại mà xem, hai người yêu nhau lại phù hợp với nhau như thế, hơn nữa sự nghiệp của anh và chị ấy đều thành công, là trai tài gái sắc đạt tiêu chuẩn kim đồng ngọc nữ, chắc chắn là một đôi tạo thành gia đình may mắn hòa thuận , nếu nói ngay cả một chút cản trở cũng không có, vậy thì tất cả mọi người sẽ ghen tỵ các anh, sau đó những sự ghen tỵ này sẽ bay, bay từ dưới đất lên đến bầu trời, sau đó thượng đế sẽ nghe thấy, sau đó nữa người cũng sẽ bắt đầu ghen tỵ hai người,cuối cùng đến tám phần trong hai người sẽ có một người bị Mông chủ sủng triệu (Nhận được sự sủng ái của chủ nhân mà bị triệu hồi trở về) trước! Cho nên mới nói, em gây sự, dù sao cũng hơn thượng đến tới gây sự là được chứ gì? Thực ra thì không phải em ghét chị dâu đâu…., nhưng mà bố với mẹ…..có lẽ thực sự không thích.”
Lương Viên Tiệm nói ào ào, hoàn toàn không chú ý tới Lương Duy Nặc chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc ngưng mắt nhìn cô.
“Anh, tại sao anh có thể như vậy? Chị dâu thực sự tốt, anh không biết cãi nhau với chị ấy rất thú vị sao, thật sự rất khó tìm đối tượng gây gổ khiến người ta sảng khoái giống như chị ấy. Huống hồ hai người mới kết hôn hơn hai năm, anh như vậy thực sự không có lương tâm…..”
Hiếm thấy Lương Duy Nặc vẫn còn đờ đẫn, không nghe thấy em gái chỉ trích liên tiếp.
“Anh, rốt cuộc anh có đang nghe em nói chuyện hay không?”
Bị âm thanh Lương Viên Tiệm rống to khiến anh hoàn hồn, không đầu không đuôi nói: “Em gây sự còn chưa đủ lực.”
“Có ý gì?” trong lúc nhất thời Lương Viên Tiệm không bắt được trọng điểm.
“Không có gì. Anh đã không còn thích Vĩ Nhân nữa.” Giọng anh lạnh nhạt nói.
“Anh không tự hỏi xem….., cái cô người mẫu đó thì có gì tốt? Em thấy cô ta một chút điểm tốt của chị dâu cũng không có, anh tỉnh táo một chút có được không?”
“Em tới công ty không phải là chỉ nói chút chuyện này chứ? Có chuyện gì em nói nhanh lên, gần trưa rồi, bọn anh còn có cuộc hẹn.”
“Cùng với cô người mẫu đó?”
“Việc này không liên quan tới em. Nếu em không nói, anh phải đi đây.”
“Anh—” Lương Viên Tiệm rất tức giận. “Được, vậy nói cho anh biết em đến làm gì! Em tới nói cho anh biết, em rất hài lòng với công việc bây giờ, không hề nghĩ đến việc tới Tổng công ty làm! Anh, nếu anh cứ nhất định phải làm tổn thương chị dâu như vậy, em có thể đảm bảo với anh, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận! Anh không thể tìm lại được người phụ nữ nào tốt như chị dâu đâu!”
Nói xong, Lương Viên Tiệm quay đầu ngay lập tức, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng làm việc của Lương Duy Nặc.
Thất thần nhìn em gái dùng sức đóng cửa lại, một lúc sau, anh lại châm một điếu thuốc, rầu rĩ nhả khói ra.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, anh liền gọi điện thoại nội bộ cho thư kí, dặn dò nói: “Thư kí Lâm, nếu buổi trưa phu nhân tới chơi, mặc kệ trong phòng làm việc của tôi có người khác hay không, trực tiếp đưa phu nhân đi vào, không cần thông báo.”
“Vâng.”
“Mặc kệ cô biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, đều không cần thông báo.” Anh không yên lòng, lại dặn dò lần nữa.
Thư kí Lâm có phần hoang mang, im lặng một lúc.
“Có vấn đề gì sao?” Lương Duy Nặc hỏi.
“….Không có. Tôi đã hiểu rõ ý của ngài.”
Sau khi Lương Duy Nặc cúp điện thoại, lại bắt đầu hút thuốc.
Cách buổi trưa còn có nửa tiếng.
Tưởng Vĩ Nhân rời khỏi công ty, muốn trước mười hai giờ sẽ đến tổng công ty, bởi vì cô không biết Lương Duy Nặc có hẹn trước với những người khác hay không.
Mười một giờ 50 phút,cô đứng trước bàn làm việc của thư kí Lương Duy Nặc, hỏi thăm: “Tổng giám đốc có ở đây không?”
“À…..Tổng giám đốc, ngài ấy…..” thư lí Lâm nhìn thấy phu nhân của tổng giám đốc, vẻ mặt vô cùng khủng hoảng, so với nhìn thấy quỷ còn khó coi hơn.
Cô nhớ lại hai mươi phút trước, tổng giám đốc dặn dò chuyện kì lạ kia qua điện thoại. Nhưng mà….Thực sự muốn trực tiếp cho vào sao?
Vị người mẫu Hồng tiểu thư vào phòng làm việc của tổng giám đốc chắc đã được mười phút rồi thì phải?
Đầu óc Tưởng Vĩ Nhân chuyển động rất nhanh, ngay lập tức đoán được có phải có việc gì đang tiến hành trong phòng hay không?
Trong lúc Tưởng Vĩ Nhân đang suy nghĩ có nên trực tiếp vào không cần thư kí Lâm thông báo hay không thì thư kí Lâm đứng như trời trồng một phút đồng hồ kia đột nhiên lên tiếng.
“Xin mời phu nhân vào phòng làm việc, Tổng giám đốc ở bên trong.”
Lời này ngược lại làm cho Tưởng Vĩ Nhân tưởng bản thân mình đa tâm.