Chương 53
Nếu bạn đã từng trãi qua năm học cuối cấp phổ thông thì bạn sẽ hiểu được áp lực rất lớn của năm học này. Học và thi luôn song song đồng hành,những kỳ thi thử tốt nghiệp cứ mỗi tháng sẽ diễn ra một lần để đánh giá thực lực của các học sinh. Nếu có dấu hiệu của sự sa sút thì thầy cô chủ nhiệm sẽ đặc biệt chú ý tới và kèm cặp. Bởi vì trường tuyển nên vấn đề thành tích vẫn luôn được coi trọng vô cùng.
Chúng tôi vượt qua một học kỳ 1 đầy áp lực. Nhưng mà học kỳ hai sẽ còn áp lực hơn nhiều, khi công bố điểm thi và bảng xếp hạng học kỳ tôi và Gil vẫn xuất sắc đứng đầu năm ba, năm hai vẫn là Linh Chi và năm nhất không ai khác chính là Lan Khuê. Các học sinh năm hai và năm ba hồ hởi gom đồ về nghỉ tết còn năm ba chúng tôi vẫn phải tiếp tục học cho tới ngày 26 âm lịch mới được nghỉ. Mùa giáng sinh năm nay của chúng tôi cũng bị chôn vùi trong sách vở bởi vì nó không trùng với ngày nghỉ cuối tuần.
Khỏi phải nói Minh Nguyệt và Tường Vi than thở cả ngày. Các cậu ấy lúc nào cũng ước cho năm học đáng sợ này mau kết thúc. Tôi và Linh Lan thì chỉ im lặng mà học, nếu than thở mà được như ý thì chúng tôi cũng làm rồi.
Gil và tôi mất đi nơi hẹn hò bí mật là phòng phát thanh nên thời gian được ở riêng với nhau cũng không nhiều. Đôi khi không có bài tập chúng tôi sẽ cùng nhau đi tới thư viện hoặc ra căng tin trò chuyện. Tuy những nơi ấy không phải chỗ riêng tư nhưng cũng không có nơi nào cả, ở phòng tôi thì có ba cái bóng đèn sáng nhất hệ mặt trời rồi.
Có thể nói kỳ nghỉ tết là những ngày riêng tư ngắn ngủi nhất mà chúng tôi có được. Gil và tôi tranh thủ thời gian này để cùng nhau đi chơi hoặc đi xem phim để giảm bớt căng thẳng sau một học kỳ mệt mỏi.
Bước sang học kỳ mới chúng tôi được nhà trường tổ chức những buổi giao lưu và lắng nghe những góp ý để định hướng trong tương lai. Trường mời về các giao sư và cả các cá nhân thành công trong nhiều lĩnh vực để chia sẻ và giao lưu với học sinh, rất nhiều bạn còn đang lúng túng không biết nên chọn con đường nào cho tương lai thì cũng qua đây mà có được quyết định cuối cùng.
Tôi vẫn quyết tâm với ước mơ trở thành một biên tập viên dẫn chương trình truyền hình của mình và ở buổi giao lưu tôi gặp được một biên tập viên rất nổi tiếng của đài truyền hình Việt Nam là chị Diễm Quỳnh. Chị ấy đại diện cho mảng truyền thông báo chí tới buổi giao lưu cùng học sinh. Khi tôi đứng trước chị ấy và nói về ước mơ của mình chị ấy đã lắng nghe rất chăm chú và đưa ra những phân tích cùng động viên tôi,trước khi chia tay chị ấy nói với tôi.
- Với đam mê và sự quyết tâm của mình chị tin em sẽ thành công. Chị sẽ chờ một ngày trong tương lai chúng ta sẽ gặp nhau với tư cách là những người đồng nghiệp.
- Em cám ơn chị rất nhiều. Em sẽ luôn cố gắng để đạt được ước mơ của mình.
Khi chị ấy ra về còn nhìn sang Gil ở bên cạnh tôi và mỉm cười. Tôi không biết chị ấy có phải đã nhìn ra gì đó trong mối quan hệ của chúng tôi hay không hay chỉ đơn giản là nụ cười động viên của một tiền bối giành cho những hậu bối như chúng tôi. Khi tôi nói với Gil về suy nghĩ trong lòng mình thì cậu ấy chỉ mỉm cười rồi nói tôi hay suy nghĩ thôi,cũng có lẽ là như vậy.
Từng ngày trôi qua trong sự hối hả mệt nhoài. Đứa nào trông cũng gầy hẳn đi,đôi lúc chúng tôi còn phải tự an ủi nhau rằng chúng tôi đang giảm cân một cách hiệu quả. Gil vì sợ tôi bệnh nên vẫn hay nhắc nhở tôi không được thức quá khuya,cậu ấy cũng hay mua sữa và thức ăn để bồi bổ cho tôi. Điều này khiến cho ba cô bạn cùng phòng của tôi hết sức ghen tỵ và luôn khóc lóc than thở rằng.
- FA khổ nhất là có đứa bạn thân có bồ.
- Còn gì đau lòng hơn khi mình thì chả có ma nào quan tâm trong khi con bạn thân thì lúc nào cũng được bồ cưng chiều hết mức.
- Tôi cũng muốn có bồ. Tôi không thích FA. Tại sao tôi lại cứ phải FA...
Tôi nghe ba cô bạn khóc lóc không thôi nhưng mà miệng vẫn không quên đánh chén những món Gil mang sang cho tôi mà dở khóc dở cười. Tự nhiên nghĩ tới chỉ còn vài tháng nữa là không được ở cùng nhau nữa lòng lại thấy trống vắng buồn bã..
Trước kỳ thi tốt nghiệp hai tháng trường tổ chức thi thử đợt cuối cùng và chúng tôi đều đạt kết quả rất tốt. Điều này cũng khiến chúng tôi tự tin hơn để bước vào kỳ thi thực sự. Cùng lúc này nhà trường cũng bắt đầu lấy số đo của học sinh để may đồng phục cử nhân mặc trong lễ tốt nghiệp. Các học sinh thì cũng bắt đầu viết lưu niệm,chụp ảnh kỷ yếu ...Mọi việc cứ tất bật xoay vòng cả ngày nên thời gian trôi đi rất nhanh.
Cuối cùng thì kỳ thi cũng bắt đầu. Những môn thi năm nay là Văn,Toán, Tiếng Anh và môn tự chọn. Bởi vì mục tiêu trở thành một biên tập viên nên tôi chọn thi môn Lịch Sử, hầu hết các học sinh lại không chọn môn này. Thành ra phòng thi môn tự chọn chỉ có ba người là Gil,tôi và một bạn khác.
Bởi vì đã chuẩn bị tốt ngay từ đầu nên cho dù đề thi được đánh giá là hơi khó nhưng tôi vẫn hoàn thành rất tốt. Gil thì không cần nói vì cậu ấy luôn xuất sắc rồi. Khi tôi hỏi ba cô bạn cùng phòng thì họ cũng trả lời là hoàn thành tốt nên tôi cũng phần nào yên tâm. Dù vậy một khi chưa có kết quả cụ thể thì vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng được.
Sau khi thi xong chúng tôi được nghỉ mấy ngày trước khi biết kết quả. Nhà trường cũng như mọi năm tổ chức một chuyến du lịch giành cho các học sinh năm ba. Vậy nên chúng tôi được cùng nhau đi chơi.
Địa điểm du lịch là ở thành phố biển Nha Trang xinh đẹp. Từ Sài Gòn ra đó phải đi xe mất hơn mười giờ đồng hồ nên xe xuất phát vào chiều tối. Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi được đi chơi mà không có sự giám sát của gia đình nên ai cũng hào hứng.
Bởi vì xe chạy theo lớp nên tôi và Gil không được ngồi chung với nhau. Tuy nhiên không hiểu Gil đã làm cách nào để thuyết phục giáo viên phụ trách nên cậu ấy liền được đi chung chuyến xe của lớp tôi. Sự xuất hiện của Gil trên xe khiến cho mọi người ồn ào bàn tán,chuyện giữa tôi và Gil luôn là một câu chuyện không rõ ràng nên bạn bè vẫn luôn luôn tò mò và các ship thì vẫn luôn ship nhiệt tình. Cho nên khi Gil bước lên xe các bạn đều đồng loạt nhìn sang tôi khiến tôi không biết nên phản ứng thế nào.
Tường Vi vốn ngồi cùng tôi thì cũng tự động đứng dậy đi chỗ khác và Gil thì cứ tự nhiên mà ngồi xuống cạnh tôi. Tôi thì lại cứ tròn mắt nhìn cậu ấy, Gil thấy tôi như vậy thì đành phải lên tiếng giải thích.
- Xe của lớp Gil không đủ ghế còn lớp em thì lại dư ghế nên Gil sang đây thôi.
Tôi nghe vậy mới hiểu ra. Đúng là lớp chọn luôn ít học sinh hơn các lớp khác , nhưng mà tại sao không phải ai khác mà lại là Gil thì cũng không phải chuyện bỗng nhiên được. Gil cũng hiểu được nghi ngờ của tôi nên lại nói nhỏ với tôi.
- Gil lấy tư cách là thành viên hội học sinh để xin nên cô phụ trách đã đồng ý.
Tôi cười khẽ bất đắc dĩ. Thật khổ cho Gil, nhưng mà không thể không thừa nhận là tôi hiện tại đang rất vui vẻ trong lòng. Một hành trình dài có Gil bên cạnh thì còn gì vui hơn..
...........