Chương 67
Gil dời di, ba mẹ ngồi im lặng trong phòng khách còn tôi thất thần trong phòng của mình. Một căn nhà ấm áp bỗng phút chốc liền không còn tiếng cười. Nhưng tôi biết chẳng ai có lỗi trong chuyện này cả, tôi yêu Gil và tình yêu của chúng tôi không có tội. Nhưng đứng trên phương diện của người làm cha mẹ tôi cũng biết ba mẹ mình không sai khi phản đối tình cảm của mình. Người làm cha làm mẹ nào mà không muốn con mình sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc. Chẳng ai lại muốn con mình bước đi trên một con đường gai góc chênh vênh mà không biết sẽ té ngã lúc nào. Đó cũng là đạo lý tự nhiên trên đời mà chẳng cần phải tới khi ta làm cha làm mẹ mới hiểu được.
Một ngày dài nặng nề, bữa cơm tối lẽ ra sẽ vui vẻ sau kỳ nghỉ của ba mẹ cũng trở nên tẻ nhạt. Chẳng ai muốn đụng đũa nhưng vẫn phải cùng ngồi xuống bàn ăn, căn phòng chỉ có những tiếng thở dài thật mệt mỏi của cả ba và mẹ.
Sau bữa cơm nặng nề khó nuốt ba kêu tôi ra phòng khách ngồi cùng ba. Tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, mẹ thì lặng lẽ thu dọn chén bát trong bếp.
Ba và tôi cả hai đều không mở lời trước nên sự im lặng bao trùm căn phòng. Một lúc lâu sau đó ba mới lên tiếng hỏi tôi.
- Con cho ba biết, chuyện của con và Gil đã bao lâu rồi.
Tôi không dám nhìn thẳng vào ba nên chỉ cuối đầu đáp.
- Hơn ba năm rồi thưa ba.
Có lẽ ba cũng không thể ngờ được thời gian chúng tôi yêu nhau lại dài như vậy nên ba hỏi lại.
- Con nói là hơn ba năm. Có nghĩa nó đã bắt đầu từ khi con còn học tại trường nữ sinh.
Tôi gật đầu đáp.
- Vâng ạ.
Ba lại khẽ thở dài. Lúc này mẹ cũng đi ra ngồi cạnh ba. Ba mẹ nhìn nhau một cái lại nhìn sang tôi. Ba hỏi tiếp.
- Vậy con và nó ai là đứa bắt đầu trước.
Để trả lời câu hỏi này thật sự rất khó. Bởi chính tôi và Gil đều không biết được chắc chắn ai mới là người rung động đầu tiên. Cho nên tôi chỉ có thể thành thật trả lời ba.
- Con cũng không biết ai mới là người bắt đầu trước. Khi Gil nói cậu ấy thích con thì con đã thích cậu ấy từ lâu rồi..
Mẹ bất lực nhìn tôi rồi nói.
- Chi à. Con rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy. Con tại sao lại có thể yêu một đứa con gái chứ.
Tôi cười khổ mà trả lời mẹ.
- Con cũng không biết mình làm sao nữa. Con cũng không hề muốn chọn lựa kết cục này. Con cũng muốn như những đứa con gái khác, không khiến ba mẹ thất vọng về mình. Nhưng mà con lại không thể kiểm soát được tình cảm của mình, tình yêu vốn không thể đặt vào những chuẩn mực “tại sao, không nên, không thể” . Yêu chỉ là yêu mà thôi.
Mẹ tôi lại hỏi lại.
- Vậy con đã từng nghĩ tới khi ba mẹ biết được sẽ đau lòng thế nào không.
Tôi cúi đầu đáp.
- Con đã nghĩ rất nhiều rồi. Bởi vì con biết ngày này sẽ phải tới, chỉ là con không mong nó tới vào lúc này. Bởi vì hiện tại con và Gil đều chưa đủ trưởng thành và bản lĩnh để khiến ba mẹ tin tưởng vào chọn lựa của mình. Nhưng con thì luôn tin rằng chúng con sẽ hạnh phúc, hai cô gái thì sao chứ. Trên thế giới này có hàng trăm ngàn những người đồng giới yêu nhau và sống hạnh phúc với nhau. Tại sao không ai tin chúng con sẽ hạnh phúc.
Mẹ tôi tức giận mà nói.
- Vậy con có nhìn thấy hàng triệu người phải sống trong đau khổ thậm chí là tìm tới cái ch.ết vì không chịu nổi áp lực không. Cho dù ở những nước hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới cũng không hẳn hoàn toàn dân số nước đó ủng hộ huống chi một đất nước còn nặng về truyền thống như chúng ta.
Tôi không cho là đúng mà đáp.
- Những người đó họ đau khổ và tìm tới cái ch.ết không phải vì chính những người quanh họ dồn ép sao. Nếu họ nhận được ủng hộ của những người thân xung quanh thì họ sẽ không tuyệt vọng tới mức phải chấm dứt cuộc đời của mình.
Mẹ tôi không biết nói gì hơn mà chỉ thở dài rồi nói.
- Từ khi nào con lại trở nên cứng đầu như vậy. Con đã học những thứ này từ Gil sao. Đây là những gì tình yêu của con mang lại sao..
- Không phải vậy đâu thưa mẹ. Con chỉ là..
Lúc này đang im lặng ba tôi bỗng nhiên lên tiếng chấm dứt cuộc trò chuyện của chúng tôi.
- Được rồi. Không nói thêm gì nữa, ngày mai con không được ra khỏi nhà. Ba sẽ gọi cho trường học xin phép giùm con. Con ngoan ngoãn ở trong phòng và suy xét lại mình đi. Đến bao giờ tỉnh ngộ thì hãy tới gặp ba.
Nói xong cả ba và mẹ đều đứng dậy đi vào phòng của mình. Tôi ngồi ngẩn người ở phòng khách một lúc rồi cũng trở lên phòng. Lúc này chuông điện thoại cũng đang vang lên. Tôi biết chắc chắn là Gil gọi bởi chuông nhạc đó cậu ấy đã tự cài riêng cho số của mình.
Tôi cố lấy lại tâm tình tồi nghe máy. Chưa kịp lên tiếng thì giọng Gil đã vang lên, cậu ấy lo lắng hỏi tôi.
- Em ăn tối chưa.
- Em ăn rồi. Gil ăn chưa.
- Ừ. Gil cũng ăn rồi. Ba mẹ em không trách mắng em chứ.
- Ba mẹ em tuy phản đối nhưng cũng không phải quá tiêu cực. Có lẽ vì nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này nên vậy. Gil đừng lo cho em.
- Nhưng Gil đau lòng. Những lúc như thế này Gil chỉ muốn được ở cạnh em và cùng em vượt qua tất cả.
Tôi nghe Gil nói vậy thì cười khẽ trấn an cậu ấy rồi nói.
- Em cũng không còn là đứa trẻ nữa. Em phải học cách đối diện với những thử thách khó khăn một mình. Nếu cứ dựa dẫm vào Gil thì em chỉ giống như một thân dây leo mong manh yếu đuối. Em muốn em cũng sẽ là một cái cây cứng cáp mạnh mẽ để cùng Gil vươn tới ánh mặt trời. Tình yêu không thể bắt đầu hay cố gắng từ một phía, tình yêu là chuyện của hai người.
Gil nghe tôi nói vậy thì cũng cười khẽ rồi nói.
- Em đã trưởng thành từ khi nào rồi. Tại sao bây giờ Gil mới biết.
Không khí cũng bởi vì những lời nói của Gil mà phần nào nhẹ nhõm hơn. Lúc sau Gil lại hỏi.
- Ngày mai em thực sự không tới trường sao.
Tôi thở dài đáp.
- Có lẽ sẽ mất vài ngày nữa. Hiện tại ba mẹ còn rất tức giận, nhưng mà ba mẹ không thể cứ giam lỏng em cả đời được. Hơn ai hết ba mẹ là người lo lắng cho tương lai của em nhất. Ba mẹ sẽ không vì chuyện này mà tước đoạt ước mơ của em.
Gil im lặng một lát lại nói.
- Gil biết đối với ba mẹ em đây thực sự là một sự thật khó khăn để chấp nhận. Về phía ba mẹ Gil thì gần như ba mẹ đã biết rồi, từ nhỏ Gil đã như vậy nên ba mẹ cũng lường trước được và chờ Gil công khai mà thôi. Gil thực sự mong muốn mình có thể thay em gánh hể mọi áp lực. Gil biết em yêu Gil sẽ chịu nhiều thiệt thòi khổ sở, Gil hứa sẽ dùng cả đời để chăm sóc em.
Tôi cười cười rồi nói.
- Em hiểu mà. Gil cũng đừng để trong lòng những lời ba mẹ em nói nhé. Ba mẹ em vẫn luôn yêu thương Gil như con ruột của mình. Cho dù chuyện này có xảy ra thì ba mẹ em vẫn yêu thương Gil.
Gil đáp.
- Gil biết chứ. Vậy nên mới càng thấy có lỗi với cô chú nhiều hơn. Nhưng Gil sẽ không vì thế mà buông tay em đâu. Không một điều gì trên đời này có thể khiến Gil buông tay em được.
Tôi mỉm cười hạnh phúc. Chỉ cần sự kiên định của tôi và Gil không bị lung lạc thì chúng tôi sẽ không bao giờ bị chia cách. Cho dù không thể gặp nhau nhưng trái tim chúng tôi sẽ luôn hướng về nhau.
Tôi tin tưởng sự chân thành của cả hai sẽ dần khiến ba mẹ tôi bị thuyết phục và chấp nhận tình cảm của mình. Tôi muốn được ở bên Gil mà nhận được sự chúc phúc của chính ba mẹ mình. Họ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi.
...........
Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ những người yêu và được yêu. Còn tôi thì ...