Chương 40: Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (15)
Trên bầu trời xanh thẳm, một đoàn mây trắng thật dày mắt thường có thể thấy được như là đang bị cái gì phá tan, đột nhiên mở ra, không khí phảng phất như làn làn nước gợn sóng dao động một chút. Công năng ẩn hình cùng công năng che chắn tín hiệu của phi thuyền rất hao phí năng lượng, sẽ làm giảm một lượng năng lượng lớn trong pháo năng lượng, cho nên sau khi lặng lẽ tiến vào tầng khí quyển, đi vào trên không sân vận động, xuống chút nữa, bọn họ liền triệt bỏ công năng ẩn hình, giữ lại công năng che chắn tín hiệu, để tránh việc còn chưa thành công phá hủy cái sân vận động này thì đã bị radar của nhân loại địa cầu phát hiện.
Cho nên, rất mau, trên không trung liền chậm rãi hiện ra một thân ảnh phi thuyền, treo trên không trung sân vận động.
An Thúy ngậm kẹo que bổ sung glucozo, để tránh tế bào đại não vận động quá nhanh làm cho dinh dưỡng không đủ khiến cho đại não cảm thấy không thoải mái. Ký túc xá nguyên bản sạch sẽ ngăn nắp đã loạn thành một đoàn, nơi nơi đều là linh kiện, cô ngồi xổm trên mặt đất vội thật sự, nào biết đâu rằng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của cô gấp đến điên rồi:
【 Thúy Thúy Thúy Thúy đừng mân mê trang bị của cô nữa, mau nhìn ngoài cửa sổ xem!! 】
【 Ta má ơi Thúy Thúy mau xem ngoài cửa sổ a!! 】
【 Người xâm nhập tới!! Đại lão đại lão mau xem ngoài cửa sổ a a a a a a!!! 】
【 Ngoài cửa sổ ngoài cửa sổ ngoài cửa sổ!!! 】
【……】
Cũng không biết có phải ý niệm của khán giả hình thành cái lực lượng gì hay không, dù sao thì An Thúy cũng thật đúng là thời điểm đứng lên lấy công cụ có hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, sau đó bỗng dưng dừng lại.
Cô lập tức bước nhanh đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy trên không trung của sân vận động, có một phi thuyền của người ngoài hành tinh đang chậm rãi hiện ra thân hình. Trên phi thuyền có dấu ấn, là phi thuyền của tộc Vita, chính là tộc xâm nhập địa cầu ở cuối truyện, khiến cho sinh linh địa cầu đồ thán, vô số sinh mệnh tuổi trẻ lao tới chiến trường phụng hiến sinh mệnh. Theo lý thuyết thì kế hoạch xâm nhập của chúng nó là ở vài năm sau mới có thể bắt đầu thực thi, hiện tại cư nhiên lại xuất hiện trước?
Bất quá cốt truyện đã đổi thành như vậy, xuất hiện trước cũng không phải không có khả năng. Cô nhớ tới tình tiết sau cùng của cốt truyện chủ tuyến ở phó bản này, làm một quyển nữ phụ trọng sinh nghịch tập báo thù văn, Nguyên Thanh Ninh đoạt đi hết thảy của Tạ Oánh Oánh rồi, nhưng cuối cùng lại không có cùng người chồng vốn dĩ của Tạ Oánh Oánh là Nguyên Diệu kết hôn, mà nam chính là người khác, thủ lĩnh tộc Vita.
Sau khi Nguyên Thanh Ninh trọng sinh, lại trùng hợp kết nối với sóng điện não của thủ lĩnh Tata của tộc Vita, hai người trong đại não làm bạn bè nhiều năm, sau đó võng luyến, Tata thông qua Nguyên Thanh Ninh từ Nguyên tướng quân thu hoạch rất nhiều cơ mật, sờ thấu tuyến phòng ngự của địa cầu, khiến cho kế hoạch xâm nhập cuối cùng cơ hồ là sắp toàn thắng. Thời điểm nhân loại ở địa cầu thương vong thảm trọng muốn trở thành tù nhân, thì Nguyên Thanh Ninh đứng ra lấy cái ch.ết bức bách Tata nhượng bộ, không tiến hành lần tàn sát cuối cùng, làm cho nhân loại địa cầu chờ kịp chi viện của đồng minh ngoài hành tinh, cuối cùng chuyển bại thành thắng.
Nguyên Thanh Ninh bởi vì vậy mà trở thành đại anh hùng của nhân loại, nhưng cô ta vì tình yêu và áy náy, cuối cùng lựa chọn từ bỏ vinh quang, cùng Tata rời địa cầu, cuối cùng còn cùng Tata sinh con trai và còn gái HE……
Trước không phun tào loại cốt truyện c*t chó cùng tam quan c*t chó của tác giả. An Thúy đại khái đoán được, có lẽ là Tata thông qua Nguyên Thanh Ninh thấy được video Toàn Anh Hội, phát hiện nhân loại địa cầu nhỏ yếu thế nhưng lại làm ra vũ khí uy hϊế͙p͙ đến kế hoạch xâm lược của bọn họ, cho nên muốn lập tức..... giết cô.
An Thúy lập tức xoay người xuống lầu, một bên chạy một bên lấy ra di động, gọi điện thoại cho Nguyên Diệu.
Thời điểm Nguyên Diệu nhìn thấy điện báo rất kinh ngạc, cơ hồ là có chút không dám tin tưởng, hắn ta hiếm khi có chút khẩn trương lên, nhận máy, lại nghe thấy cô nói: “Đưa điện thoại cho Tào Mãnh, mau!”
Khẩu khí An Thúy nghe tới phi thường cấp bách, năng lực phản ứng của Nguyên Diệu rất mạnh, cũng không hỏi nhiều, lập tức liền nhằm phía Tào Mãnh chạy qua, đưa điện thoại cho cậu ta.
Tào Mãnh vừa nhận lấy liền nghe được An Thúy nói: “Tào Mãnh, không cần lộ ra, mang theo bọn Mạnh Siêu từ cửa B đi ra, không cần cọ xát, chạy nhanh lên!”
Tào Mãnh lập tức mang theo người hướng cửa B chạy, cậu ta một bên chạy một bên chú ý tới, mấy đại nhân vật ngồi ghế VIP bên kia khán đài cũng lặng yên rời chỗ ngồi.
Một chiếc phi thuyền lớn như vậy ở trên sân vận động, khẳng định đã sớm có người thấy được, các đại nhân vật trong sân vận động đều đang lặng yên lui lại, đây không có gì đáng trách, bọn họ còn chưa xác định mục đích của chiếc phi thuyền kia là cái gì, cũng có một bộ phận suy sét giống An Thúy, người trong sân vận động quá nhiều, một khi đột nhiên lộ ra, mấy vạn người kinh hoảng thất thố dũng mãnh xông ra sân vận động chỉ có bốn cửa ra vào, chẳng những sẽ phát sinh việc nguy hiểm dẫm đạp mà còn ngược lại lối thoát cũng sẽ bị chặn lại, cuối cùng làm không tốt một cái liền trốn không thoát.
Lúc này, đại bộ phận người trong sân vận động hoàn toàn không biết gì về việc bên ngoài, bọn Tào Mãnh thông suốt đi qua cửa B, xa xa liền thấy được mấy chiếc ô tô vận chuyển song tầng thật dài lái qua đây, Tào Mãnh cầm điện thoại Nguyên Diệu trong tay nghe An Thúy nói: “Nhìn bầu trời, thời điểm chiến đấu của các cậu tới rồi, lập tức tới nhận cơ giáp của các cậu!”
Mấy người nhìn lên, “Ngọa tào!!” Sợ tới mức té ngã lộn nhào chạy về phía xe của bọn họ.
Lúc này trên mạng đã xuất hiện một ít nghị luận, trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng có làn đạn đang nói trên sân vận động xuất hiện phi thuyền, nhưng bởi vì nhiều năm địa cầu đều bình bình an an, cũng có bạn bè ngoài hành tinh đi vào địa cầu bái phỏng, cho nên mọi người chỉ là tò mò, còn tưởng rằng là bạn bè ngoài hành tinh cũng tới xem thi đấu, căn bản là không nghĩ đến mục đích của bọn họ là phá hủy sân vận động, cho nên tạm thời không có cái gì khiến khủng hoảng cùng rối loạn.
Lúc này, dưới đáy của chiếc phi thuyền kia đã mở ra một lỗ trống, pháo công kích lần thứ nhất đã chuẩn bị xong.
“Là địch nhân!!” Trong quân đội từng tiếng tê kiệt lực hô vang lên, một loạt hào tiêu diệt đã bay về phía địch nhân, nhưng mà quá chậm.
“Phanh phanh phanh phanh!” Pháo công kích từ từ rơi xuống, tựa như từng viên sao băng rơi xuốn, thẳng tắp đánh vào trần nhà cùng bốn phía của sân vận động, nổ mạnh kinh thiên động địa, trong phút chốc bụi bay mù mịt, từ xa nhìn qua bên này, chỉ cảm thấy toàn bộ sân vận động đều chìm trong làn khói.
Người đang đứng ở cửa sổ, nhìn không trung bên kia nháy mắt sợ ngây người. Cái gì?!!!
Sân vận động kịch liệt đong đưa, trần nhà nháy mắt nứt ra cái hố lớn, đèn lớn, sắt thép xà ngang đều rớt xuống, mọi người nháy mắt liền hoảng sợ hét lên. Giống như ruồi bọ, lúc này chỉ theo bản năng muốn thoát ra ngoài, nhưng nhân số quá nhiều, trước đổ sau đổ, chính mình xô đẩy người khác cũng bị người khác xô đẩy, nhưng mà dừng chân tại chỗ, căn bản là không có cách nào trốn thoát.
Mắt thấy toàn bộ đỉnh chóp của sân vận động sắp sập xuống đem mọi người đập đến huyết nhục mơ hồ, thì một trận tiếng tăng ga ầm ầm vọt tới, chỉ thấy cửa B có một số chiếc xe vọt vào cực nhanh, sau đó cũng không phanh lại liền biến hình đứng lên, bước chân vừa trượt liền lao về mọi hướng, chúng nó hoặc nâng tay lên chống đỡ trần nhà đang sập xuống, hoặc là tiếp được xi măng cốt thép sắp nện toàn bộ khu chỗ ngồi, tạm thời chống đỡ sân vận động lung lay sắp đổ.
Tổng cộng có 20 cơ giáp biến hình, chúng nó xuất hiện không chỉ có chống đỡ sân vận động lung lay sắp sập xuống, mà còn chống đỡ trái tim tuyệt vọng đang rơi xuống vực sâu của mọi người.
“Mọi người, không nên xô đẩy! Bình tĩnh một chút, nếu không thì ai đều trốn không thoát! Hiện tại xếp hàng đi ra ngoài!” Nhóm học viên học viện quân sự cùng cảnh sát nỗ lực bảo trì bình tĩnh duy trì trật tự, chỉ huy khán giả rút lui ra bên ngoài, đồng thời cứu giúp những nhân viên bị thương.
Phần lớn khán giả đều ngồi thành vòng tròn, chỗ trung tâm là nơi bọn học sinh đang tiến hành thi đấu, bọn họ nguyên bản cũng thiếu chút nữa bị đè ch.ết, nhưng may ra là có cơ giáp màu đỏ xông vào dùng thân thể chặn lại.
Hoàng Đàm cũng là một trong số những người được cứu đó, hắn ta ngửa đầu nhìn những cơ giáp đó, hắn biết người bên trong là ai, là những phế vật trung học Thanh Nham mà hắn xem thường.
Trong mắt hắn tràn đầy phức tạp, nắm chặt tay, quay đầu cùng những người khác trợ giúp quần chúng rời đi sân vận động.
Lúc này mọi người sao lại không biết trong sân vận động đã xảy ra cái gì? Phát sóng trực tiếp trong sân vận động vẫn còn đang tiếp tục, chỉ là đại khái là bởi vì nhân viên công tác ném máy quay xuống để chạy trốn, cho nên góc độ không tốt, nhưng cũng đủ cho mọi người nhìn thấy trong sân vận động đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều rơi lệ đầy mặt, khẩn trương nhìn người bên trong, nắm chặt đôi tay cầu nguyện, vì nơi đó có khả năng là có người nhà của bọn họ.
Không ngờ là sóng pháo công kích thứ nhất thế nhưng lại không làm sân vận động sụp đổ, ngược lại là đã có không ít người bắt đầu chạy ra bên ngoài, trên phi thuyền lập tức nổi lên sóng pháo công kích thứ hai.
An Thúy đứng ở phía dưới, ấn nút điều khiển trong tay, thấp giọng nói: “Chiến y bay tới.”
Ở rất xa, có người cầm di động quay cảnh tượng của sân vận động bên kia chớp chớp mắt, phóng đại hình ảnh, sau đó không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn.
Hắn thấy được An Thúy! Hắn nhìn thấy An Thúy đang bay về phía chiếc phi thuyền kia, cô mặc một thân áo giáp trơn bóng đường cong tuyệt đẹp phi thường rực rỡ lóa mắt. Kim loại trơn bóng lạnh băng huyễn khốc bức người, cùng gương mặt mỹ lệ mà lãnh khốc với mái tóc dài đen nhánh lại dị thường hòa hợp.
Cô bay đến phi thuyền, công kích lỗ hổng phía dưới, vươn tay, đạn pháo mini liên tiếp bay vụt ra, hình thành nổ mạnh liên tiếp. Cái này rất nguy hiểm, mặt An Thúy lập tức đã một ít mảnh nhỏ bị nổ cắt trúng.
524 đau lòng cực kỳ: 【 Đau không đau đau không a? 】
【 Câm miệng. 】 Hỏi mấy câu vô nghĩa, địch nhân đến quá đột ngột, mũ giáp của cô còn chưa làm xong đâu, đều là do cô quá chấp nhất với ý tưởng làm ra quản gia trí năng Jarvis như vậy, bằng không hiện tại cũng không cần bị thương.
An Thúy lạnh mặt, quay đầu tìm kiếm bộ phận cánh quạt của phi thuyền.
Nhận ra mục đích của An Thúy, cũng có thể là phát hiện cô chính là mục tiêu của bọn họ, trong phi thuyền bay ra một đám quái vật có cánh hình thù kỳ quái thực ghê tởm, là chó săn do tộc Vita tộc nuôi, công kích về phía An Thúy.
Người đang quay video nhịn không được hít hà một hơi, lo lắng cho An Thúy không thôi, nhưng lại thấy An Thúy không chút sợ hãi vọt qua đám quái vật kia, hai bên lập tức va chạm nhau, hình thể của quái vật lớn gấp ba nhân loại, hoàn toàn chôn vùi thân ảnh An Thúy ở bên trong.
Nhưng mà giây tiếp theo, một đạo ánh dáng màu xanh vẽ ra một nửa hình cung trong không trung, mấy con quái vật liền bị chặt đứt, thân thể nháy mắt chia lìa, một lần nữa lộ ra thân ảnh An Thúy, trên tay cô có nhiều thêm một thanh kiếm, màu lam trên mũi kiếm lóa mát, trên gương mặt trắng nõn lãnh diễm của cô lại nhiều thêm vết máu.
Lúc này trực thăng của quân đội rốt cuộc cũng tới, vây quanh chiếc phi thuyền oanh tạc, phi thuyền thế nhưng cũng không trốn, hoặc là nhiệm vụ của bọn họ vốn dĩ chính là có ch.ết cũng phải quyết tâm hoàn thành, tất cả sinh vật trong phi thuyền dốc toàn bộ lực lượng, nhằm về phía An Thúy.
Phía dưới, người thoát ra khỏi sân vận động, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên không trung không ngừng hiện lên ánh sáng màu xanh cùng một đám quái vật mênh mông, thỉnh thoảng còn có thi thể rơi xuống, sợ tới mức mọi người liên tục kêu sợ hãi, rồi lại nhịn không được một bên trốn một bên coi đối phương đánh nhau.
“Đó là!”
“Là Tạ Oánh Oánh!”
“Trời ơi! Tạ Oánh Oánh!”
Con quái vật cuối cùng bị An Thúy đá xuống từ bầu trời, còn chưa ch.ết, nó phẫn nộ đem móng vuốt duỗi tới nhân loại yếu ớt bên cạnh, muốn kéo theo mấy người chôn cùng, người bị nhắm tới lập tức chân mềm ngã ngồi xuống đất, mắt thấy móng vuốt kia đã duỗi đến trước mặt, một bóng người từ trên trời giáng xuống, cùng với một đạo ánh sáng màu lam, nặng nề nện trên lưng quái vật.
Chiến đấu kết thúc.
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn cô, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
An Thúy nửa quỳ, lúc này chậm rãi đứng lên, đồng thời đem kiếm rút ra, nhẹ nhàng vung lên, chậm rãi thở ra một hơi.
Thật sảng a.
Tới thế giới này thật không sai, nếu vị ba ba đầu tư kia nhìn thấy nhất định sẽ điên mất, rốt cuộc thì sau khi đưa cho hắn Transformers thất bại, hắn lại chạy tới thật cẩn thận thỉnh cầu cô làm chiến y Iron Man, kết quả đương nhiên vẫn là thất bại, đồ vật trong phim khoa học viễn tưởng nơi nào là có thể dễ dàng làm ra được trong hiện thực? Lại không có tài liệu cùng nguồn năng lượng như trong phim. Mà ở nơi này cô thật sự đã làm ra, tuy rằng tài liệu chế tác cùng công năng có chút bất đồng. Ân, Jarvis làm người thích cũng còn chưa làm xong đâu.
An Thúy nhất thời xuất thần, căn bản không biết lúc này bộ dáng của chính mình ở trong mắt người khác là cái dạng gì. Màu vàng của kim loại phối hợp với màu đỏ sắt thép phác họa ra đường cong phập phồng quyến rũ của cô, rồi lại cương ngạnh mà khốc huyễn, tay cầm kiếm, gương mặt mỹ lệ có một chút vết máu, mặt vô biểu tình lãnh khốc nhiếp người, đứng trên thi thể quái vật xấu xí, tựa như một chiến thần bách chiến bách thắng.
“Bạch bạch bạch……” Không biết là ai khởi đầu vỗ tay trước, ngay sau đó hiện trường liền vang lên một tảng lớn âm thanh vỗ tay như sấm bên tai, từng đôi mắt sáng ngời dị thường nhìn An Thúy, hoặc là khiếp sợ hoặc là khát khao hoặc là sùng bái.
Trận vỗ tay kéo dài thật lâu không ngừng này, cũng dành cho những người trẻ tuổi trong cơ giáp đi ra từ sân vận động lung lay sắp đổ kia.