Chương 4: Thiếu nữ động tâm
Đối với ánh mắt cảnh giác cùng băng lãnh của Tiêu Ngưng Nhi, Lục Viêm khẽ cười nhạt: “Ta, Đại Tam đây”. Nói rồi cũng không để ý đến nàng ta, đặt mông ngồi xuống đất, dù sao cũng là bạn cùng lớp, ít nhất cũng nhận biết vài phần.
Tiêu Ngưng Nhi đi lui một bước, khi thấy Lục Viêm không có làm gì, nàng mới hạ đoản kiếm trong tay xuống, lên tiếng hỏi: “Ngươi tại sao lại ở đây?”.
Đương nhiên là kiếm tiền, Lục Viêm nói thầm trong lòng, sau đó mới cười nhạt một tiếng, nói: “Cũng giống như ngươi. Chỉ là vô tình đi ngang qua, thấy có người nên lại xem mà thôi”.
Tiêu Ngưng Nhi nhíu mày không nói gì, bởi lúc này trong người đột nhiên đau đớn làm nàng khẽ run lên, cả người lạnh dần, mặc dù bị nàng cưỡng ép áp chế, nhưng dần dần cũng không thể chịu nổi.
Lục Viêm ánh mắt lập lòe, hèn mọn cười thầm không ai phát hiện, không chút kiêng nể dò xét người nàng, từ trên xuống dưới, không bỏ qua một chỗ nào.
Thiếu nữ mới chỉ mười ba tuổi, nhưng nơi ngực đã phồng lên, ở tuổi này quả thật đúng là đã kinh người rồi. Ngưng Nhi có vài phần ưu nhã, khí chất lãnh đạm khiến người ta càng muốn tìm hiểu.
Lúc này nàng không đi giày, hai chân trần trắng nõn như pha lê, dưới ánh trăng càng thêm mê người. Chỉ là không biết vì sao nơi ở chân nàng, Lục Viêm cảm nhận được một cỗ nóng rực, khi thì lại lạnh như hầm băng, âm dương vốn tương khắc, lại cùng tồn tại, cái này hẳn là vô cùng thống khổ a.
“Ư, ư”. Tiêu Ngưng Nhi rên khẽ hai tiếng, nổi đau này làm nàng không chịu nổi. Thế nào đi nữa nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, có thể chịu đừng được bao nhiêu chứ.
Nhìn nàng như vậy, Lục Viêm có thể biết nàng ta là một người kiên cường, phải biết bệnh này của nàng ở chỗ hắn trước kia cũng có, mỗi lần bệnh phát tác, đó chính là hành hạ người ta ch.ết đi sống lại.
Cũng may, bệnh của Tiêu Ngưng Nhi lúc này cũng chỉ mới bắt đầu, nếu không thì ngay cả thần tiên cũng chỉ có thể cảm thán lắc đầu mà thôi.
Thời khắc này, Lục Viêm tay phải nhanh chóng điểm lên huyệt đạo trên lưng nàng, Tiêu Ngưng Nhi run lên, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lục Viêm, nàng sợ tại lúc này hắn đột nhiên làm gì nàng, nghĩ đến đó đã sợ hãi rồi, cũng may qua một lúc, nàng không thấy Lục Viêm có hành động vô lễ nào, ngược lại trong cơ thể truyền đến một cỗ âm áp, khiến cho cơn đau giảm dần.
Không chút khách khí, Lục Viêm lại kéo chân của nàng ra, hồn lực áp súc thành từng sợi nhỏ đi vào trong chân, dựa vào cảm giác do hồn lực truyền đến, hắn biết ở đây có chỗ máu bị ứ động, nên cần phải đánh tan chỗ này.
Dưới chân truyền đến cảm giác tê dại, khiến Ngưng Nhi không khỏi rên khẽ một tiếng, vô cùng xấu hổ mà cúi đầu xuống, sợ Lục Viêm nhìn thấy nàng đỏ mặt.
Chỗ máu ứ đọng kia đã kéo dài sáu bảy tháng rồi, thi thoảng sẽ khiến nàng đau đớn toàn tâm can, Tiêu Ngưng Nhi dựa vào nghị lực ngoan cường của mình mà chèo chống đi qua những tháng ngày đau đớn này. Nhưng mà đau đớn như vậy vẫn luôn luôn giày vò lấy nàng.
Đau đớn kéo dài hơn sáu tháng chậm rãi hạ xuống, mặt dù không hoàn toàn triệt để biến mất, nhưng cũng không còn đau như lúc đầu.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lục Viêm đang không ngừng áp súc hồn lực đánh tan nơi ứ động, mồ hôi chảy dài trên trán, thần sắc nghiêm túc của hắn lúc này khiến Tiêu Ngưng Nhi rung động, tim đập liên hồi, có chút mê ly.
Nàng không ngờ rằng, Lục Viêm mặc dù đang chữa bệnh cho nàng, cũng đang ngắm nhìn nàng, chẳng qua chỉ là vô cùng cẩn thận nên nàng không biết. Khi thấy ánh mắt Tiêu Ngưng Nhi nhìn mình có chút rung động, hắn liền thầm hô tốt tốt trong lòng, mẹ nó, không uổng công lão tử tốn sức nãy giờ.
“Hô! Được rồi. Cũng may bệnh này chỉ mới bị không lâu.” Lục Viêm thở một hơi, đặt nhẹ chân ngọc của Tiêu Ngưng Nhi xuống, rồi nằm dài trên đất, nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời, cười nhẹ thoải mái.
Ngưng Nhi bị hắn làm cho giật mình, mặt khẽ đỏ, nhưng thấy hắn đang nằm dài trên đất nên cũng không ngượng ngùng nữa.
“Bệnh này gọi là chứng bệnh Cực Hàn, bệnh này nhẹ thì chịu một trận bệnh nặng, còn nặng thì bạo thể mà ch.ết, cũng may ngươi chỉ mới bị, nếu không khó mà tưởng tượng được hậu quả. Bất quá, dù thế nào ngươi cũng bị bệnh, mặc dù bị nhẹ, song cũng có thể khiến ngươi thực lực giảm mạnh”.
Lục Viêm nghiêm túc nói, lời này khiến cho Tiêu Ngưng Nhi run lên, ngu ngơ trong chốc lát, nàng hai đấm nắm chặt, trong mắt ướt át phiếm hồng.
Từ bé, nàng đã biết gia tộc nàng sẽ dâng nàng gả cho Thần Thánh thế gia, gả cho Thẩm Phi. Dần lớn lên, nàng dần hiểu rõ Thẩm Phi là cái dạng gì, nàng không muốn bị gả cho một tên thiếu gia ăn chơi tầm hoa vấn liễu ngày ngày.
Vì vậy, nàng dốc sức liều mạng tu luyện, hi vọng có thể thoát khỏi vận mệnh tàn khốc. Nhưng mà ông trời không cho nàng như nguyện, nàng gần đến Thanh Đồng nhất tinh rồi, lại đột nhiên nhận được một tin dữ như vậy...
Quả thật là đả kích người!
Mà ngay lúc Tiêu Ngưng Nhi sắp khóc, Lục Viêm lại nói: “Cũng không cần bi ai, bởi vì bệnh này của ngươi được phát hiện sớm, cho nên còn có thể chữa trị”.
Ngưng Nhi kích động vạn phần: “Thật?”.
“Ân, trước đây ta từng gặp qua bệnh này, cũng biết được cách làm sao chữa trị nó”.
Lục Viêm cười nhạt, sau đó hắn nhìm chằm chằm vào đôi mắt trong vắt của Tiêu Ngưng Nhi, thật lâu không biết suy nghĩ gì.
Lúc này, ánh trăng chiếu lên người Lục Viêm, khuôn mặt non nớt hiện lên một vẻ kiên nghị, bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy không giống như một thiếu niên mười ba tuổi như hắn có thể có được. Cảm giác này thật kỳ quái, rõ ràng là một thiếu niên, nhưng nàng lại thấy hắn không phải, mà như một người đã trải qua vô số sóng gió, có chút tang thương.
Không hay không biết, Ngưng Nhi bất tri bất giác sững sờ, không biết vì sao nàng lại cảm thấy rung động.
“À, đúng rồi, có thể cho ta mượn xem công pháp tu luyện linh hồn lực của ngươi một chút được không?”.
Lục Viêm trong nội tâm cười thầm, lại lên tiếng nói, bởi vì hắn trước kia từng gặp qua loại bệnh này, nên cũng biết nguyên nhân gây ra nó.
Tiêu Ngưng Nhi lần thứ hai giật mình, sau khi nghe Lục Viêm nói, nàng liền nhìn hắn, nếu như là một người xa lạ bảo nàng đưa công pháp cho hắn xem, có khi nàng đã cho là đối phương muốn lừa gạt mình. Nhưng không biết tại sao, đối với Lục Viêm, nàng lại không có suy nghĩ như thế, không biết vì cái gì, nhưng nàng lại tín nhiệm hắn vô cùng.
Không biết đây là do hắn trước đó trị bệnh cho nàng, đưa nàng từ địa ngục lên thiên đàng hay không. Chậm rãi lấy một tấm da dê có chút cũ kỹ, rồi đưa cho Lục Viêm.
Trên tấm da dê có viết đầy văn tự, nếu đổi lại trước kia, có vẻ hắn còn không hiểu, cũng may trong một tuần hắn đánh giết Giác Dương có tiền, hắn liền mua vài thứ liên quan đến những văn tự này nghiên cứu.
Với hắn mà nói, những thứ này quả thật đơn giản, so với công pháp tu luyện của hắn ở thế giới cũ còn dễ hơn rất nhiều, không chút nào thử thách.
Đương nhiên với cảnh giới của hắn ở bên thế giới cũ, so với thế giới này thì quá cường đại, ngay cả Truyền Kỳ Yêu Linh Sư cũng không so được, nếu muốn, hắn chỉ cần phất tay là có thể diệt vô số kẻ như vậy.
Sau khi cầm lấy tấm da nghiên cứu một hồi, hắn cười khinh một tiếng, bà nội nó, một công pháp tạp nham thế này mà cũng đưa người ta tu luyện, quả thật đáng khinh, ngay cả lão tử đánh rắm một cái cũng so với thứ này cường đại hơn, ảo diệu hơn nhiều.
Không biết nếu tổ tiên của Tiêu Ngưng Nhi biết được hắn nghĩ gì có ch.ết đi sống lại hay không.
“Công pháp này quá kém đi, lại sai rất nhiều chỗ, tu luyện cũng dẫn đến tổn thương kinh mạch, ngươi bị bệnh Cực Hàn, hẳn cũng là do thứ này tác quái”.
Lạnh rên một tiếng, Lục Viêm cố gắng lắm mới không đem thứ này đi chùi mông, mẹ một thứ kém tởm thế này lão tử cầm vào còn sợ bị ô uế đây.
Tiêu Ngưng Nhi nhíu mày, rất khó hiểu nhìn Lục Viêm: “Công pháp này trong gia tộc cũng bài danh thứ 6, ngươi lại nói nó kém?”.
Vì lợi ích mai sau, hôm nay chịu khó một chút vậy, Lục Viêm thở dài trong lòng, nói: “Nơi này sai, ngươi đem câu tâm nhãn thông linh này sửa thành tâm thần thồng linh, rồi đem câu này... sửa thành...”.
Liên tiếp sửa lại vài chỗ sai trong công pháp, Lục Viêm cũng không hay biết đem cả công pháp điều thay đổi, không biết công pháp này có được xem là mới không, bởi công pháp này chỉ còn lại cái tên, còn nội dung bên trong đã thay đổi cả 180 độ.
Tiêu Ngưng Nhi lần đầu còn không tin, nhưng sau đó thử tu luyện, không ngờ hồn lực trong người bạo động mạnh mẽ, lấy tốc độ cực đại tăng lên, khiến nàng hoảng sợ, tốc độ này, so với trước tăng lên cũng phải trăm lần.
Rung động vạn phần, lại nhìn Lục Viêm uể oải ngồi ở đó, Ngưng Nhi kính sợ không thôi, nàng không ngờ tới, Lục Viêm chỉ mới bằng tuổi của nàng, nhưng kiến thức lại khủng bố như vậy, có thể sửa chữa cả công pháp, mà công pháp được sửa càng tăng thêm vài cấp bậc.
“Chỉ cần ngươi tu luyện công pháp này, hẳn là bệnh của ngươi sẽ khỏi, tốt rồi, ta đi đây”. Sau cùng tất cả, Lục Viêm lại vỗ vỗ tay, chậm rãi đứng dậy, cũng không nhìn nàng mà đi ra ngoài, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: “Ngày mai gặp lại”.
Để lại Tiêu Ngưng Nhi ngơ ngác ở phía sau, nhìn bóng lưng của Lục Viêm, đột nhiên thấy mất mát, khi Lục Viêm đi khỏi, nàng cũng đứng dậy, thu dọn một chút đồ vật rồi trở về. Trên đường về, trong đầu hiện lên bóng dáng của một thiếu niên, có kiên định, trầm tĩnh, có khi ưu thương khó hiểu.
“Đại Tam sao?”. Lẩm bẩm một tiếng, Tiêu Ngưng Nhi chợt đỏ mặt, lướt nhanh trong bóng cây, thân ảnh chậm rãi biến mất.
Mà Lục Viêm lúc này đang núp ở một gốc cây lớn gần đó đang nhìn theo nàng, trước đó còn thấy thiếu nữ lưu luyến nhìn theo mình, hắn liền cười lên đắc ý, hắc hắc, câu dẫn tâm hồn thiếu nữ, quả nhiên là thú vị.
-------