Chương 44: Xuân quang dạt dào!
Tiêu Ngọc Sương bị hắn tập kích liền kinh hãi, vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng rất nhanh liền từ bỏ ý định đó, người trước mắt này chính là người đã cứu sống gia gia của nàng, hơn nữa, nàng cũng có hảo cảm không tệ đối với hắn, nàng thật sự không muốn đẩy hắn ra.
Tuy nhiên nàng vẫn giãy giụa một chút, ít nhất khi đó còn chứng minh nàng không phải một người ɖâʍ đãng tùy tiện, nhưng cơn khoái cảm truyền tới làm nàng không nổi lên chút sức phản kháng nào, mà thuận theo đó ưỡn ngực lên phía trước, để cho ngực nàng dán chặt lên tay hắn.
“Đừng... nơi này... không được...”
Trong lòng nàng có một cỗ kích thích không nhẹ, ở ngay tại bên cạnh giường gia gia, lại làm ra chuyện này, vừa xấu hổ, vừa kích thích.
Lên tiếng đáp lời nàng là một bàn tay áp lên kiều đôn đàn hồi của nàng, rồi chậm vuốt ve, nơi đó quả thật là đàn hồi vô cùng, cảm xúc từ tay truyền đến khiến hô hấp hắn gấp dần.
“Ư.. ư...”
Mà không chỉ hắn, cả Tiêu Ngọc Sương cũng không thở nổi, hai nơi mẫn cảm nhất của nàng vậy mà bị hắn nắn đến đủ loại hình dáng, mặt ngọc đỏ lên, trong cổ họng vang lên từng tiếng rên rỉ.
Cánh tay chậm rãi đưa vào bên trong giữa hai chân, nơi đó ướt nhẹp, Lục Viêm đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra, hắn không khỏi cười lên quái dị, làm cho Tiêu Ngọc Sương thẹn thùng muốn ch.ết, nếu đổi lại bình thường có khi nàng đã ôm mặt chạy đi, nhưng lúc này lại không có sức chạy, mà cũng không muốn chạy.
“Aaa!”
Tiêu Ngọc Sương bị hắn chạm vào nơi tư mật liền hét lên kinh hãi, âm thanh rất lớn, đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Khi nàng vừa lên tiếng, lập tức run lên, ánh mắt không khỏi nhìn tới trên giường, mặt đã hồng lúc này cũng đỏ bừng, gia gia còn nằm ở phía sau, vậy mà nàng lại...
“Lục... Lục Viêm... đừng ở nơi này... gia gia còn ở đó!”
Nghe giọng nàng run rẩy, Lục Viêm liền biết suy nghĩ của nàng, cười lên quái dị.
“Đến phòng của ta đi...!”
Tay hắn phất lên, lập tức hai thân ảnh biến mất, không để lại một chút gì, à, trừ vài giọt giống giọt nước rơi lên mặt sàn.
Trời đã tối, gió lạnh đã thổi.
Trong một căn phòng, hai thân ảnh đang hôn nhau đắm đuối, thiếu nữ lúc này không còn tỉnh táo nữa, mà bị lửa nóng trong người thiêu đốt, hoàn toàn chìm trong khoái cảm.
Chậm rãi, từng kiện áo quần bay ra, thân thể nóng bỏng hiện ra trước mắt, trong bóng đêm, thân thể của thiếu nữ như phát sáng, toàn bộ thân thể bại lộ trước ánh mắt nóng rực của thiếu niên.
Bóng đêm khép lại, xuân quang dạt dào!
Sáng hôm sau, tiếng chim hót vang lên khắp nơi, tựa như chào đón một ngày đẹp trời.
“Oài...”
Thiếu nữ ngáp nhẹ một tiếng, thấy hai tay như bị ngăn cản liền mở mắt ra nhìn, nhất thời mặt đỏ bừng lên, đang muốn hét lên thì bị một bàn tay cứng rắn ôm lấy, âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai:
“Còn sớm, nàng ngủ thêm đi...”
Thiếu nữ run lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy kiên định do trải qua gió mưa mà thành đang nở nụ cười nhu hòa kia, lòng thiếu nữ lại run lên, trong đầu từng cảnh xấu hổ bắt đầu hiện ra, thật lâu sau, nàng đỏ mặt “ân” một tiếng, rồi co người lại trong lòng thiếu niên.
Lúc này, chứng kiến vẻ mặt kiên định kia của thiếu niên, cùng với biểu hiện thành thục không xứng với lứa tuổi của hắn, tại thời khắc này, tâm tình của nàng đột nhiên nhịn không được kịch liệt sóng gió nổi lên.
Ngây người một lúc lâu, thiếu nữ nhẹ thở ra một hơi, nằm trong l-ng ngực cứng rắn mà ấm áp kia của thiếu niên, trong lòng sinh ra cảm giác yên bình.
Đã rất lâu, gần bảy năm rồi, nàng chưa từng cảm nhận được hưởng thụ qua một ngày an tường thế này, không lo không nghĩ, cảm giác thật tốt.
Một lúc sau, nàng chợt đỏ mặt, vội từ trong l-ng ngực ấm áp của thiếu niên giãy giụa, xấu hổ nói:
“Tiểu Vũ sẽ đến đây ngay bây giờ, ta... ta đi ra ngoài, nếu đệ ấy thấy thì... ôi, đừng...”
Khẽ đánh lên cánh tay đang làm loạn bên dưới kia, thiếu nữ đỏ mặt nhanh chóng mặc lại quần áo, rồi hướng bên ngoài chạy đi tựa như là tên trộm vậy, chỉ là khi đi được vài bước liền nhe răng đau đớn.
Thiếu niên cười cười, tay khẽ điểm một cái, một đạo hồng quang quấn lấy người thiếu nữ, trong nháy mắt thấy được thiếu nữ đi lại bình thường, cơn đau hoàn toàn biến mất.
Đợi cho thiếu nữ chạy đi vì xấu hổ, Lục Viêm mới mĩm cười, nhìn thiếu nữ chạy đi làm hắn lại nổi lên cỗ nóng rực, tiểu huynh đệ này, rõ ràng vừa trải qua cuộc chiến điên cuồng, vậy mà lại không nhịn được nữa a.
“Hắc hắc, nên đi gặp Tiêu Tuyết Mai”
Lục Viêm đột nhiên không nhịn được cười, vừa mới ăn xong Tiêu Ngọc Sương, lại đi gặp Tiêu Tuyết Mai, thật sự là con mẹ nó, đời quá đẹp.
Hắn mặc y phục vào, trong nháy mắt liền biến mất.
Bên ngoài nắng ấm, trời trong gió nhẹ, chim bay từng đàn, hương hoa theo gió thổi bay ra trăm dặm.
Ngồi trên một cây cầu gỗ, một tuyệt sắc thiếu nữ đang thả hai chân ngọc trong nước, nhẹ nhàng đong đưa, thỉnh thoảng có vài cành hoa theo gió thả xuống.
Tiêu Tuyết Mai hôm nay vận một thân bạch y, bên hông buộc một sợi tơ trắng mềm mại như nước, vong eo không xương mềm mại được buộc bởi sợi tơ càng làm nàng thêm xinh đẹp.
Mái tóc đen dài trượt xuống tấm lưng ngọc, mùi hương nhẹ tản ra xung quanh, mái tóc trườn lên chiếc cổ trắng ngọc, tạo thành một cảnh đẹp kinh người. Trong nhất thời, phảng phất như thấy được cả người thiếu nữ phát ra ánh sáng nhu hòa, câu hồn đoạt phách những ai bị ánh sáng chiếu vào.
Đứng ở phía xa nhìn lại, hô hấp của Lục Viêm gần như ngừng lại, đã ăn qua người cháu, lúc này gặp vị cô cô tuyệt thế giai nhân thế này, khó mà kìm nổi lòng.
“Công tử tới rồi à?”
Giọng nói trong trẻo yêu kiều vang lên, thiếu nữ quay đầu nhìn lại, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt luân, đôi mắt thuần khiết thanh tịnh tựa hồ hiện ra sương mờ nhàn nhạt, đôi môi kiều diễm ướt át hé mở, mê hoặc chúng sinh.
Vẻ mặt điềm đạm trong nháy mắt trở nên kích động, khuôn mặt nhẹ đỏ lên, nhìn Lục Viêm lập lòe, hai chân đong đưa trong nước chậm rãi dần.
“Để nàng đợi lâu, đúng là xấu hổ...”
Lục Viêm cười cười đi đến phía thiếu nữ, nhìn đôi chân ngọc đang đưa trong nước, cả người phát ra hương hoa, ánh mắt như lưu thủy uyển chuyển, toát ra một vẻ thanh nhã điềm đạm, nhất thời làm lòng hắn rộn rạo.
Tiêu Tuyết Mai chỉ cười nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi đứng dậy, hướng một tấm thảm hoa trong đó ngồi lên, trên thảm hoa có đặt một cây đàn.
“Công tử nếu đã tới, vậy thì chúng ta bắt đầu được không?”
Thiếu nữ nhỏ giọng nói.
Nàng không đợi được nữa rồi, cả đêm hôm qua cứ mong nhanh sáng, nàng thật sự là không nhịn được dụ hoặc, với nàng mà nói, trở thành Cầm Tiên chính là ước mơ cả đời của nàng.
Bởi vì nàng có thiên phú, cho nên chỉ trên dưới hai mươi năm đã có thành tựu đỉnh phong như thế này, có thể nói là khủng khiếp, chỉ là bởi vì nơi này ít người, lại không có mấy ai có thành tựu về cầm đạo, cho nên cũng không ai biết nàng có thiên phú như vậy.
Cũng vì thế mà nàng không tìm được lão sư, chứ với thiên phú kinh khủng này, dù là Vạn Cổ Cầm Tiên cũng vui lòng nhận nàng làm môn đồ để truyền đạo. Đáng tiếc là nàng chỉ muốn ẩn dật, sống đơn giản không thích khoa trương, hơn hết là nàng cũng không biết điều đó, nên chỉ có thể chờ đợi cơ duyên đến mà thôi.
Bất quá, dù là thế thì nàng vẫn hy vọng cầm đạo tiến thêm một bước, trở thành Cầm Tiên. Cho nên khi gặp Lục Viêm, nàng liền vui vẻ mà nhận lời...
“Được rồi...”
Lục Viêm gật đầu, vốn còn muốn cùng nàng nói chuyện một chút, nhưng thấy Tiêu Tuyết Mai quả thật không đợi được liền bỏ đi ý nghĩ trong đầu.