Chương 28: Đi thăm Tiểu yêu quái

Tống Dương chân không ngừng bước, nhằm hướng thâm sơn chạy tới, trong lòng không ngừng suy nghĩ bốn chữ: Chưa đến một năm.


Thuật luyện huyết Vưu thái y, muốn đến lúc Tống Dương 18 tuổi mới đại công cáo thành, khoảng cách hiện tại còn chưa đến một năm. Tuy rằng thuật luyện huyết có thể thay đổi kinh mạch, nhưng một năm cuối cùng này, đối với hắn lại là thời điểm mấu chốt ảnh hưởng đến cảnh giới võ công sau này, nhưng đây không phải là điều Tống Dương cân nhăc.


Tuy về sau hắn đã hiểu chuyện, Vưu thái y lại không đề cập qua mục đích của lão khi trộm em bé có trái tim bên ngực phải thi triển "thuật luyện huyết", nhưng là năm đó nghe được tiếng lẩm bẩm trên xen ngựa, Tống Dương vẫn nhớ rõ: Đợi đến lúc 18 tuổi, thuật luyện huyết đại công cáo thành, Vưu thái y sẽ từ trên đầu ngón tay của Tống Dương lấy đi mấy giọt máu.


Còn chưa đầy một năm, gần nửa đời khổ tâm mưu tính của Vưu thái y, muốn có kết quả. Mặc kệ lão muốn máu trên đầu ngón tay của mình làm cái gì, Tống Dương đều quyết ý thành toàn cho "cậu".


Cố Chiêu Quân tìm tới cửa, muốn Tống Dương dùng thân phận "truyền nhân cuối cùng của Phó gia" thu phục lại bộ hạ cũ của Thừa tướng, thoáng nhìn điều kiện này có thể mang cho hắn quyền lực, phú quý nhanh chóng, nhưng về sau đây? Tống Dương không có hứng thú với những cuộc đấu tranh không liên quan tới mình.


Đối với Phó Tiềm Huấn, Tống Dương không thể nói đến kính yêu cùng cảm kích, hắn cũng không muốn thay thừa tướng báo thù, càng sẽ không cần một thế lực trước đây đi theo thừa tướng giờ chuyển sang bán mạng cho mình.


available on google playdownload on app store


Nói thẳng ra, thứ hắn muốn cho đến tận bây giờ vẫn chưa có, cho nên không có người nào có thể thu mua hắn.


Nhưng Cố Chiêu Quân biết rõ thân phận của Tống Dương, mặc dù lão ta sẽ không nói ra, chung quy vẫn là tai họa ngầm. Tống Dương không có ngu xuẩn đến muốn diệt trừ họ Cố, điều hắn cần phải làm bây giờ là phải kéo dài thêm một năm, đợi đến lúc 18 tuổi, thỏa mãn Vưu thái y lấy máu, hắn sẽ ra đi, thiên hạ to lớn, nơi nào không thể đi. Chỉ bằng bản lãnh cùng tâm tư của hắn, sống ở đâu mà chả được?


Cho đến lúc đó, tất cả những phiền não đến từ thân phận, thế lực đều bị hắn triệt để vứt bỏ... Còn chưa đầy một năm, cũng nên trả nợ cho người mà mình thương yêu, đối với mình tốt nhất trong kiếp này kia.


Rời khỏi phạm vi trấn nhỏ, xung quanh bắt đầu trở nên hoang vắng, Tống Dương liền không hề che dấu thân pháp, bên trong nội kình lưu chuyển, thúc dục Long Tước, Tống Dương phát lực chạy như điên.


"Đao là Bá Đạo " trong hai năm Tống Dương tu tập nhiều loại vũ kỹ, đều vững vang xoay quanh hai chữ "Bá Đạo", thân pháp "Long Tước Trùng" cũng là như thế, bộ pháp không thể nào nói nhẹ nhàng, mỗi khi rơi xuống đều làm đất đá văng ra, nhưng thân thể vẫn tiến lên như phong tật hỏa liệt, trường thảo bị thổi nằm vật xuống, một đạo nhân ảnh oanh oanh liệt liệt xông về trước, phảng phất không có gì có thể ngăn cản bước chân của hắn.


Sau nửa ngày mới đi vào núi lớn, đang lúc chạy nhanh, bỗng nhiên một hồi gió mang theo mùi hôi tanh thổi tới, một tiếng bước chân so với "Long Tước trùng" còn mạnh mẽ hơn, vang lên từ sau lưng Tống Dương, với tốc độ cực nhanh đang đuổi theo hắn. Tống Dương giật mình không nhỏ, phải biết rằng giờ hắn so với một con ngựa còn nhanh hơn nhiều lắm, nên mãnh thú trong núi đừng mơ tưởng đuổi theo...


Tống Dương kinh ngạc quay đầu lại, một con quái điểu.


Hình dáng hơn giống đà điểu, nhưng lại to hơn đà điểu rất nhiều, cao bằng hai người, mà khiến người ta hoảng sợ nhất chính là nó có cái mỏ cực lớn, chỉ cần há miệng đã nuốt trọn một người; một chỗ quái dị khác chính là đôi cánh... Quái điểu không biết bay, nên cánh sớm đã bị thoái hóa, héo rút, nhưng trên cánh nó lại thình lình mọc ra một đôi móng vuốt sắc bén.


Còn không đợi Tống Dương nhìn cho rõ ràng, quái điểu đã vọt tới trước mặt, cái mỏ cực lớn của nó lao đến nhanh như điện.


Miệng chim thật sự quá lớn, lao đến khiến người ta thoáng cảm thấy giống như đại búa văng đến trước mặt, Tống Dương không chút nghĩ ngợi, một quyền "Long Tước oanh" đánh ra!


Quyền cũng tốt, đao cũng tốt, đều chỉ có một con đường: mỗi khi động là được ăn cả ngã về không. Cũng bởi vì Tống Dương chọn đao, cho nên võ đạo do Vưu thái y truyền xuống, cuồng mãnh đến mức không còn "lý trí" đáng nói.


Bành một tiếng trầm đục, "long tước oanh" đánh giữa mỏ chim, tiếp theo một người một chim đồng thời phát ra tiếng kêu, riêng phần mình ngã ra phía sau... cường giả thuộc chữ Đinh Thiên Can, một quyền tung ra hết sức, cứng như đá cũng bị nát vụn, nhưng quái điểu lại cường mãnh đến không thể tưởng tượng, bị lực lớn lật tung về sau chỉ là quơ quơ đầu, xoay người lại nhảy dựng lên.


Tống Dương cũng đồng thời đứng lên, tay phải cởi bao lấy đao. Miếng vải bọc màu đen rơi xuống đất, Long Tước đao rung động như hưng phấn, nghiêng về trước bảo vệ chủ nhân.


Chim là loại động vật ngu ngốc, đầu to nhưng óc nhỏ, vỗ vỗ cái cánh lại tiến lên lần nữa, mà trong nháy mắt này, Tống Dương một tiếng hét to, trường đao màu đỏ nhấc lên một đạo vòng cung màu máu, chém xuống cổ quái điểu.


Nhưng Tống Dương vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, thân thể quái điểu chắc chắn dị thường, cho dù Long Tước sắc bén, nhưng không thể chém nó thành hai, chỉ để lại một miệng vết thương dài hơn xích, sâu hơn tấc.


Đối với loài dã thú có thể hình khổng lồ này, một chút tổn thương căn bản không đáng kể, quái điểu quay thân lại, kêu lên một tiếng thê lương chuẩn bị lại tấn công lần nữa, không ngờ nó vừa mới khẽ động, thân thể bỗng nhiên run lên, bị tổn thương mà phun ra điên cuồng máu tươi, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng tiêu tan... Long Tước có "Vảy".


Không chỉ lưỡi đao đả thương địch thủ, mảnh vảy thật nhỏ trên đao cũng cắt vào da thú, một đao chém xuống, lưu lại miệng vết thương như răng lược, đã trúng đao mà khẽ dùng lực, miệng vết thương lập tức văng máu tung tóe, giống như suối tuôn, nếu như nó còn cậy mạnh, một lúc sau máu sẽ không ngừng chảy ra mà suy yếu.


Long Tước đả thương người, dù là chỉ là một lỗ hổng nho nhỏ cũng là đủ.


Quái điểu vùng vẫy vài cái, ầm ầm ngã sấp xuống, không lâu sau vì mất máu mà ch.ết. Tống Dương thu đao, ngồi xổm xuống cần thận nhìn rõ đầu quái điểu này, càng nhìn càng quen mắt... Chăm chú nhớ lại sau nửa ngày, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, hắn thật đúng là biết rõ loại chim này


Ở kiếp trước trong phim ảnh, trên TV đã giới thiệu qua, là chim ăn thịt Thái Thản. Loại chim này xem như là thân thích của loài khủng long, đã bị tuyệt chủng hơn vạn năm trước, không nghĩ tới trong thế giới này còn sót lại.
( *Chim này tên khoa học là Phorusrhacidae, do để dễ đọc vẫn giữ tên tiếng Trung của nó)


Đúng lúc này, rừng xung quanh vang lên tiếng sột soạt nhẹ, một nhóm Sơn Khê Man tộc đang chậm rãi lại gần.


Chợt thấy người Hán, Man tộc lập tức đề phòng, lại thấy thi thể quái điểu bên cạnh người Hán, trong mắt Man tộc toát ra vài phần kinh hãi, đợi đến lúc Tống Dương đưa ra nửa cái vòng kim cô do Man nữ thống lĩnh đưa cho hắn, mấy người Sơn Khê Man tộc mới chuyển sang sắc mặt vui mừng, cúi người chào, rồi sau đó không nói hai lời, tiến lên kéo Tống Dương chạy theo, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn quanh, ánh mắt sợ hãi...


Chạy được vài dặm, mấy người Man tộc vẫn không dừng bước, nhưng thần sắc đã buông lỏng không ít, bọn họ không biết tiếng Hán, chỉ có thể cố sức khoa tay múa chân giải thích, cũng may Tống Dương coi như thông minh, rất nhanh liền hiểu rõ, loại quái điểu cực lớn này trước không phải ở bản địa, là mấy năm gần đây mới đột nhiên xuất hiện, tập tính ưa thích quần cư, ít thì ba đến năm con, nhiều thì mười con. Một con Tống Dương vừa giết, không được bao lâu vài con khác sẽ chạy đến, cho nên phải nhanh một chút rút lui khỏi nơi đó.


Trong núi nhiều quái vật, huống chim Thái Thản tuy làm cho người ta sợ hãi, nhưng ở nơi "quê cũ" của Tống Dương cũng có danh tiếng đây, còn có hóa thạch của nó kia, nên đối với nó, Tống Dương chỉ hơi kỳ quái nhưng không để trong lòng.
Chính thức khiến hắn buồn bực, không phải quái điểu, mà là... Man nhân.


Sơn Khê Man tộc, thường lấy thể trạng cường kiện, thô lỗ hữu lực mà nổi danh, hai năm trước Tống Dương nhìn thấy Man tộc đều là như thế, nhưng bây giờ vài Man nhân đi bên cạnh hắn, chợt nhìn thì không có gì, cũng vẫn là cơ thể cường tráng, nhưng sau khi chạy mấy dặm, tất cả đều hiện lên vẻ mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu, giống như là liên tiếp vài ngày chưa ngủ, ngáp dài ngáp ngắn, tinh thần rệu rã. Nếu như không phải muốn hộ tống "Khách quý " sợ rằng bọn hắn lập tức sẽ tìm nơi ngủ.


Một hai người thân thể không tốt còn nói được, nhưng người nào cũng như thế khiến Tống Dương nghĩ không ra.


Một đoàn người càng chạy càng sâu, ven đường không ngừng có man nhân đi ra tiếp ứng, bọn họ cũng giống như nhóm Man tộc đầu, đi không được bao lâu đã tỏ ra mệt mỏi rồi. Bởi vì đã vào khu vực của Sơn Khê Man tộc, Tống Dương cùng với man nhân không có tiếp tục chạy nhanh, tốc độ giảm bớt đi nhiều, hai ngày sau mới đi đến hang ổ của Sơn Khê Man tộc...


Trong mắt người Hán, mọi rợ không thông giáo hóa. Nhưng là Sơn Khê Man tộc trong núi sinh sôi nảy nở rất nhiều năm rồi, cũng có văn hóa truyền thống của mình, dựa theo tập tục của bọn họ, từ lúc tiểu yêu quái chưa ra đời, đã được định là tân thủ lĩnh, đương nhiên, tiểu yêu quái cũng "không chịu thua kém" là một nữ oa, nếu như là nam hài, nàng chỉ là một tộc nhân bình thường.


Ân nhân cứu mạng tộc trưởng đã tới, Man nữ thủ lĩnh sớm đã nghe thấy, ôm tiểu yêu quái tự mình ra nghênh đón, sau lưng nàng theo nhóm lớn Man tộc, mỗi người cười vui, hoặc dùng chùy đá nện, hoặc gõ xuống quái dị trống da, mở ra cuống hóng hát vài điệu vui mừng đón khách, phi thường náo nhiệt.


Tống Dương cười ha hả nghênh đón, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, sau lưng Man nữ thủ lĩnh xuất hiện mấy lão bà, trong tay mỗi người có một cái thùng gỗ, dùng sức vung lên, đủ loại chất lỏng có màu sắc khả nghi giội về hướng hắn.


Bởi vì không nghĩ tới, cho nên khi từng thùng thuốc nhuộm giội đến, thân thể Tống Dương theo bản năng phản ứng, phát động "Long Tước Trùng" mạnh mà nhảy ra sau vài bước, các loại nhan sắc chất lỏng đều giội xuống mặt đất.


Võ sĩ chữ Đinh bậc Thiên Can, muốn né tránh mấy lão thái bà đánh lén dễ như trở bàn tay.
Nhóm Man tộc vốn đang nhiệt liệt huyên náo, từ "Đánh lén" thất bại, đột nhiên yên tĩnh lại, dáng tươi cười còn cứng ngắc trên mặt, ánh mắt quăng về hướng Tống Dương, trở nên vô cùng cổ quái.


Tiếng nhao nhao ngất trời theo đó yên tĩnh im ắng, diễn ra quá nhanh, khiến tràng diện lộ ra có chút quỷ dị.






Truyện liên quan